Bác sĩ nói rằng, sau tai nạn, hắn đã chấn thương, phần não lưu giữ kí ức của hắn thiếu ổn định. Người trói Tịnh Nhã trên giường như thế này, chắc chắn là hắn, chỉ không biết vừa nãy là hắn của mấy tuổi, có tỉnh táo không. Nhân cách kí ức chín tuổi làm sao có thể làm cái trò này được, không lẽ ngoài nhảy kí ức hắn còn bị đa nhân cách?
Tịnh Nhã cho dù có thông cảm cho hắn đến mấy, cũng không thể vứt bỏ sự bất mãn trong lòng với người đàn ông đối diện.
Hoằng Quân bây giờ có chút suy tư.
Hắn nhận ra được cơ thể của mình đang nôn nao và khó chịu, nhịp tim đập rất nhanh, cơ thể nóng hơn lúc bình thường. Hắn suy đoán thêm, có vẻ một ai đó đã bỏ thuốc kích dục cho hắn uống, rồi không hiểu kiểu gì mà hắn lại bỏ chạy sang phòng của Tịnh Nhã.
Hắn tin tưởng Tịnh Nhã sẽ không bao giờ bỏ thuốc hắn, nhưng mà, nếu cô mà chủ động làm trò này, e rằng hắn sẽ vui mừng không kịp. Nếu không phải, hắn cực kì sợ cô oán hận hắn. Giữa hai người trước giờ luôn có khoảng cách, không thể để nó lớn hơn nữa…
Hoằng Quân giấu đi áy náy trong lòng, quyết định đã giả vờ thì giả vờ cho trót luôn:
- Chị ơi, em chỉ nhớ là có uống một cốc nước trước khi đi ngủ, lúc tỉnh dậy sao chị đã ở trước mặt em rồi! - Hoằng Quân cố tỏ vẻ mặt ngây thơ, bên trong thì cảm thán, hắn thực sự có tiềm năng trở thành một diễn viên.
Nghe hắn nói, Tịnh Nhã có vài suy nghĩ trong lòng, nhưng việc cấp bách hơn là thứ đó của tên ôn thần này còn ở bên trong. Với tâm trí trẻ con của Hoằng Quân, tình cảnh này thật quá lố bịch. Tịnh Nhã hoảng hốt:
- Anh mau cởi trói cho tôi!
Hoằng Quân mặc dù nghe hiểu, cơ mà hắn lựa chọn giả vờ lơ đi, trong lòng hắn nổi lên một cỗ suy nghĩ xấu xa. Dù sao, hắn cũng đã đi tới bước này rồi. Hắn dụi liên tục người vào Tịnh Nhã, như một con mèo lớn.
- Cơ thể của chị gái thật mềm mại, thật dễ chịu!
Tịnh Nhã nhận ra tình thế không ổn. Hoằng Quân tuy trở về tâm trí trẻ chín tuổi song ai biết hắn có thể phát điên bất cứ lúc nào. Nhất là khi hắn cứ áp sát vào người cô như thế này. Tâm trí của hắn có non nớt cỡ nào đi chăng nữa thì cơ thể đã hoàn toàn là của người đàn ông trưởng thành, thêm nữa có vẻ như thuốc kích dục vẫn còn tác động tới hắn.
Dù là ở trong phòng tối, cô vẫn thấy được ánh mắt của Hoằng Quân đang mất dần sự tỉnh táo.
Đúng y như dự đoán, hô hấp của Hoằng Quân trong thoáng chốc trở lên nặng nề, khuôn mặt hắn nhiễm đỏ. Phía dưới, hạ thân cả hai vẫn dính chặt chưa từng rời khỏi từ lúc cao trào vừa nãy, bắt đầu trở lên nóng rực. dươиɠ ѵậŧ của hắn cứng rắn trở lại, kéo căng động huyệt ẩm ướt của cô.
Tịnh Nhã không biết, Hoằng Quân rất vui mừng khi trong lúc mất kiểm soát, hắn đã tìm đến cô. Tuy rằng hắn không còn nhớ vừa rồi, hắn đã làm Tịnh Nhã như thế nào. Thậm chí còn ghen tị với sự vô thức điều khiển hắn vừa rồi. Nhưng không sao, bây giờ hắn đã trở lại làm chính mình, tuy không biết duy trì được bao lâu…
Tại sao hắn lại không thể nhân cơ hội này gần gũi hơn với cô cơ chứ. Khốn nạn thì đã sao, thảm hại thì đã sao? Tất cả đều không quan trọng bằng việc được ôm cô trong vòng tay mình. Sau chuyện này, hắn nhất định cố gắng chữa bệnh, trở lại trạng thái bình thường, chịu trách nhiệm với cô.
Súng ống đã sẵn sàng, tư thế chuẩn chỉnh chẳng cần làm thêm cái gì. Cho dù bây giờ hắn có điên điên khùng khùng làm theo bản năng thì với sự ngây thơ non nớt của Tịnh Nhã chẳng thể phát hiện ra được hắn giả vờ. Đêm nay, hắn đã có cơ hội, hắn sẽ tạo ra một màn kịch hoàn hảo.
Hoằng Quân chán ghét kẻ bỏ thuốc cho hắn vừa nãy, muốn lợi dụng hắn ngây ngốc để leo lên giường hắn sao? Muốn bước vào Bình gia cơ à? Song tính đi tính lại, chuyện gì cũng có hai mặt, nếu không có kẻ đó, Hoằng Quân không thể có một giấc mơ đẹp đẽ quá mức ảo diệu như bây giờ.
- A! Tại sao cái lỗ nhỏ ở phía dưới của chị gái lại bọc lấy chỗ đi ŧıểυ của em như vậy! Ư…mm… Cơ mà, để như vậy thật thoải mái! - Hắn tiếp tục diễn kịch.
- Không, mau cởi trói cho tôi! Mau rút nó ra!
Tịnh Nhã hoảng hốt, cứ như thế này thì không thể biết được Hoằng Quân sẽ làm ra cái chuyện gì, không dám nghĩ thêm. Bây giờ, cô giống hệt như thức ăn được bày biện trên đĩa, hắn chẳng cần làm gì nhiều, cứ thế mà bỏ vào miệng mà thưởng thức.
- Không muốn rút! Muốn cắm nó ở bên trong chị gái!
Hoằng Quân dụi vào người cô thêm lần nữa, hắn chẳng quan tâm, đây là cơ hội trời cho khiến cho hắn gần gũi hơn với cô. Hắn không muốn bỏ lỡ...