Lý Tịnh Nhã cha mẹ mất sớm, họ hàng không ai nhận, sống trong trại mồ côi mấy năm. Một ngày khi cô mười tuổi. Bình Hoằng Vinh xuất hiện mang cô về nhà. Nói rằng ngày xưa cha cô là ân nhân của ông ta nên ông ta muốn báo đáp, muốn nuôi cô ăn học đến lúc cô trưởng thành.
Gia tộc họ Bình là một đại phú thương, họ chi phối rất nhiều doanh nghiệp, thương hiệu có tiếng tăm. Bình Hoằng Vinh còn được đồn đại là thuộc top năm mươi người giàu nhất cả nước. Tuy thế, ông ta và gia tộc đều sống rất kín tiếng, nên hầu như người ngoài cũng không rõ thực hư chuyện bọn họ giàu có như thế nào, cơ mà ở trong giới, không ai lại không biết quyền lực và sự giàu có của họ.
Lý Tịnh Nhã còn nhỏ tuổi, không biết nhiều về gia tộc họ Bình. Khi bước vào dinh thự, cô vô cùng choáng váng trước sự giàu có của Bình Hoằng Vinh. Vẻ mặt ngu ngốc của cô đã làm trò cười cho hai đứa con của ông ta.
Ông ta có hai đứa con trai là Bình Hoằng Quân hơn cô ba tuổi và Bình Hoằng Kỳ hơn cô một tuổi.
Cả hai lúc đó đều thể hiện thái độ không ưa cô ra mặt.
Hoằng Vinh bắt cả hai anh em gọi Tịnh Nhã là em gái, ông cũng bảo Tịnh Nhã gọi cả hai là anh trai. Vì từ giờ cô sẽ là con gái nuôi của ông ta.
Hoằng Vinh vừa rời đi. Hoằng Kỳ liền trừng mắt cảnh cáo cô:
- Không có cha thì đừng có gọi tôi là anh trai!
Hoằng Quân thì mặt lạnh tanh, trực tiếp lướt qua người cô mà không nói gì. Tịnh Nhã tuy nhỏ nhưng hiểu rằng cô chỉ là thứ khố rách áo ôm được Hoằng Vinh thương hại nhặt về, không cùng đẳng cấp với bọn họ.
Tịnh Nhã im lặng chịu đựng sự khó chịu của hai anh em. Hoằng Kỳ luôn bày trò xấu với cô. Hắn bắt ếch, bắt sâu thả vào giường cô. Biết cô không ăn được cay liền giả vờ đổ tương ớt siêu cay vào bát cô,…
Thế mà, Hoằng Kỳ lại không làm cô khó chịu như Hoằng Quân, người coi cô như không khí, không tồn tại trong mắt hắn.
Hoằng Kỳ khiến cho cô cảm giác hơi phiền phức thôi, còn Hoằng Quân, Tịnh Nhã thấy bản thân cô bị hắn coi thường cực điểm.
May cho Tịnh Nhã, mấy năm sau Hoằng Kỳ thay đổi tính nết.
Mặc dù lúc đầu Hoằng Kỳ không thích cô nhưng về sau Hoằng Kỳ thấy cô không hề xấu. Hơn nữa, còn phát hiện ra, cả hai cùng chung sở thích về nghệ thuật. Có nhiều chủ đề để trao đổi, cuối cùng cả hai lại trở nên thân thiết.
Song Hoằng Quân thì khác. Từ đầu đến cuối, Hoằng Quân luôn giữ thái độ lạnh lùng. Có một thời gian, cô với Hoằng Kỳ như hình với bóng do đi học chung một lớp học vẽ. Hoằng Quân hiếm hoi mở miệng với cô, nhưng lời buông ra lại là lời cảnh cáo:
- Đừng có quyến rũ Hoằng Kỳ!
Tịnh Nhã nhìn bóng Hoằng Quân rời đi mà lòng cười khổ, cô không thể quyến rũ Hoằng Kỳ, cậu ta thích phụ nữ lớn tuổi hơn, hơn nữa thân hình phải siêu quyến rũ, kiểu đồng hồ cát. Năm hai trung học phổ thông, Hoằng Kỳ từ chối nhiều cô gái đồng lứa để hẹn hò với nữ giáo viên lớn hơn chục tuổi. Đến khi học đại học, cậu ta cũng không hề thay đổi thói quen, hẹn hò với một chị gái lớn hơn đến bảy tuổi. Đương nhiên đây là bí mật chỉ có cô cùng Hoằng Kỳ biết do hắn không muốn để cha với anh trai phàn nàn.
Tịnh Nhã sau nhiều năm suy đoán rằng đó là do Hoằng Kỳ mất mẹ khi còn quá nhỏ khiến việc hẹn hò với phụ nữ lớn tuổi hơn cho cậu ta một cảm giác an toàn.
Tịnh Nhã không mang dáng vẻ quyến rũ trưởng thành. Dáng người cô thanh mảnh, mình hạc xương mai, khuôn mặt ngây thơ, khí chất nhã nhặn, lại có chút ít nói khép kín. Hoằng Kỳ thực sự chỉ coi Tịnh Nhã như bạn bè, không hề coi cô là đối tượng bao giờ cả.