Chân Chân không trả lời.
Yến Ninh im lặng một lúc lâu, sau đó vội vã nói lời tạm biệt rồi cúp máy.
Chân Chân nhìn màn hình tối đen, sắc mặt bình thản.
Khi Quý Linh tỉnh lại, trong phòng không còn ai. Hắn chau mày, ngồi dậy, mở cửa bước ra thì thấy Chân Chân đang bận rộn trong bếp, định lấy chiếc nồi ra khỏi bếp.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi mũi ngửi thấy mùi cháo thơm lừng lan tỏa khắp phòng.
“Chị còn biết nấu ăn nữa sao?”
“Cũng biết sơ sơ. Ngồi xuống đi, tôi múc cháo ra ngay đây.”
Quý Linh ngoan ngoãn ngồi vào bàn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn theo từng động tác của cô.
Chân Chân múc cho hắn một bát, nhẹ giọng dặn: “Nóng lắm đấy, ăn từ từ thôi.”
Sau khi ăn xong, thấy hắn có vẻ tỉnh táo hơn, cô bắt đầu dọn dẹp bát đũa và rửa sạch bếp. Rồi cô nói:
“Tôi phải đi đây.”
Sắc mặt Quý Linh lập tức thay đổi: “Không được! Chị lại muốn đến phòng thí nghiệm tìm tên đàn ông kia đúng không!”
“Chuyện công việc.”
Quý Linh trừng mắt nhìn cô: “Công việc xong rồi, không phải lại vào phòng mà... ȶᏂασ chị sao?”
Chân Chân bình thản rửa tay xong, chậm rãi nói: “Quý Linh, bây giờ cậu lấy tư cách gì để cấm đoán tôi?”
Quý Linh sững người, mím môi: “Nhưng chị không chịu làm bạn gái tôi…”
“Ừ, bởi vì tôi không muốn gánh vác trách nhiệm, không muốn giữ mình vì ai, muốn bên ai thì ở, muốn rời ai thì rời.” Cô lau khô tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nhẹ mà rõ ràng: “Quý Linh, tôi không có nghĩa vụ phải nghe lời cậu. Không muốn ở bên cậu, thì tôi có quyền rời đi.”
Giọng nói của cô mềm mại, chậm rãi, nhưng lời lẽ lại khiến sắc mặt Quý Linh càng lúc càng tối sầm.
Nói xong, cô cầm điện thoại rời đi.
Quý Linh ngồi sụp xuống ghế, cúi đầu, không nhúc nhích.
Vương Tích Tích bước vào khách sạn năm sao với phong thái quyến rũ, khiến bao ánh mắt phải ngoái nhìn.
Cô nói tiếng Anh trôi chảy với lễ tân rồi quay người đi thẳng tới thang máy.
Cô đến để gặp một người đàn ông.
Úc Thanh Trác vẫn được vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt. Sau khi rời khỏi hội trường, có không ít mỹ nhân tóc vàng mắt xanh chạy theo, nhưng đều bị ngăn lại. Nếu không phải chuyện làm ăn, hắn chẳng buồn để ý.
Tiền tài, quyền lực hắn đều có, phụ nữ tự tìm đến cửa không thiếu, hắn có đủ tư cách để chọn lọc. Cái loại hắn không thích, hắn chẳng thèm để mắt.
Khi nhìn thấy hắn, Vương Tích Tích liền nở nụ cười vui mừng chân thành. Thời còn trẻ, cô từng qua lại với hắn – người đàn ông giàu có nhất mà cô từng gặp. Nhờ hắn, cô ta mới tích góp được vốn liếng để khởi nghiệp và có địa vị như hôm nay. Tuy nhiên, so với Úc tổng, cô vẫn còn kém xa.
Cô bước nhanh đến, gọi với giọng nũng nịu: “Úc tổng!”
Vệ sĩ nhận ra cô nhưng vẫn không cho cô qua.
Úc Thanh Trác dừng bước, quay đầu nhìn cô một cái rồi mới lên tiếng: “Là cô.”
Vương Tích Tích trang điểm kỹ lưỡng, nửa phần ngực lộ rõ, cổ áo thấp thoáng đường cong căng đầy. Cô vén nhẹ tóc, ánh mắt đầy mê hoặc nhìn người đàn ông trước mặt.
Hắn vai rộng chân dài, cơ thể rắn chắc trong bộ âu phục vừa vặn, khuôn mặt sắc nét, ánh mắt sâu thẳm, khí chất toát ra nam tính mạnh mẽ.
Vương Rả Rích cười khẽ: “Úc tổng, không biết tối nay ngài có rảnh dùng bữa với tôi không?”
Lời mời rõ ràng mang ý dụ hoặc.
Úc Thanh Trác nhớ mang máng cô từng là người hắn bao nuôi một thời. Dù không nhớ rõ chi tiết, nhưng hắn biết cô ta là người đầy tham vọng.
Nói thật, cũng lâu rồi hắn chưa đụng đến đàn bà.
Hắn mời cô ta lên nhà hàng sang trọng dùng bữa. Sau khi ăn xong, phục vụ rời khỏi, để lại hai người trong không gian riêng tư.
Vương Tích Tích lẳng lặng tiến đến sau lưng hắn, bàn tay trắng ngần đặt lên ngực hắn, vòng một mềm mại áp sát cánh tay hắn.
“Úc tổng ~”
Hắn không phản ứng.
Cô ta liều lĩnh quỳ xuống, tháo thắt lưng, kéo khóa quần, lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn ra vuốt ve, chuẩn bị đưa vào miệng thì...
Úc Thanh Trác đeo găng tay trắng, đè đầu cô lại, ngăn động tác tiếp theo: “Muốn gì thì nói thẳng... Nếu thấy hợp lý, tôi có thể cho cô chút lợi.”
Vương Tích Tích há miệng, ngẩn ngơ nhìn nơi ấy của hắn vẫn chưa hề có phản ứng. Cô... không có sức hấp dẫn nữa sao?
Dù có mục đích, cô ta cũng thực sự khao khát cơ thể hắn mãnh liệt và điên cuồng.
Cô ta đứng dậy, không cam lòng, nhanh chóng cởi đồ, ôm chầm lấy hắn: “Úc tổng... Em muốn anh...”
Úc Thanh Trác vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi biết. Nhưng tôi không muốn. Mặc quần áo vào đi. Không thì ra ngoài.”
Vương Tích Tích run lên, vội nhặt đồ mặc lại.
Chân Chân đến phòng thí nghiệm, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Khi Yến Ninh nhìn thấy cô, biểu cảm có phần mất tự nhiên.
Giáo sư thấy cô đến, liền nói: “Chân Chân, bên thầy đang thiếu người. Nếu Yến Ninh rảnh thì em qua đây giúp được không.”
Chân Chân gật đầu: “Được ạ. Thành phẩm bên Yến Ninh cũng gần xong rồi, em qua hỗ trợ thầy.”
“Ừ, tốt lắm.”
Yến Ninh quay đầu trừng mắt nhìn giáo sư, khiến ông thoáng sững người. Ai da, phải chăng lấy mất bảo bối của người ta rồi?
Công việc kéo dài đến tận năm giờ chiều. Khi kết thúc một phần thí nghiệm, Chân Chân tranh thủ lấy điện thoại ra, định hỏi thăm tình hình Quý Linh. Cô luôn cảm thấy hắn như một đứa trẻ dễ giận dỗi, có chút lo lắng không yên.
Vừa mở máy đã thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Cuộc cuối cùng là một đoạn ghi âm giọng nói.
Cô đeo tai nghe, bên trong chỉ vang lên tiếng nước ào ào, không nghe được giọng Quý Linh.
Lòng bất an, cô vội báo với giáo sư rằng mình có việc, cởi áo blouse trắng rồi rời đi. Yến Ninh vội đuổi theo giữ cô lại.
“Em đi đâu vậy!”
Chân Chân nói: “Học đệ kia gọi cho tôi rất nhiều cuộc. Tôi đi xem cậu ấy thế nào.”
Yến Ninh nhìn cô đầy đau khổ: “Không thể không đi sao? Cậu ta đâu phải trẻ con, tự chăm sóc mình được mà.”
“Tôi biết. Thật ra tôi cũng tự hỏi bản thân có phải quá nuông chiều cậu ấy rồi không.”
Chân Chân rất rõ mình đang làm gì.
“Thấy cậu ấy còn nhỏ tuổi nên cứ nhường nhịn mãi, mà cậu ấy đối với tôi cũng thật lòng. Chỉ là, tôi không ngờ... mới vừa trưởng thành không bao lâu, có khi sự chiều chuộng này sẽ hại cậu ấy.”
“Vậy mà em vẫn còn…” Yến Ninh nghẹn lời: “Em thích cậu ta sao? Vậy còn tôi thì…”
Chân Chân nhẹ giọng: “Tôi cũng không chắc là thích hay không. Nhưng Yến Ninh, tôi nghe rõ những lời anh nói hôm qua. Bây giờ đã là tháng 11, sang năm tôi đi thực tập. Tôi có thể đi thực tập cùng chỗ anh làm đoợc không?”
Ánh mắt Yến Ninh sáng lên: “Em thật sự muốn đi cùng tôi.” Như vậy, cái gọi là học đệ kia sẽ không còn cơ hội xen vào nữa.
“Ừ. Ban đầu tôi định ở lại trường cho ổn định, nhưng bây giờ... không còn ổn định nữa.”
Chân Chân đưa tay xoa giữa trán, giọng trầm xuống.
“Học đệ đó có chút cực đoan. Anh đừng kể cho ai khác, cậu ấy mà nghe được sẽ không vui. Tôi sẽ dần tạo khoảng cách, đến lúc rời đi, tôi sẽ nói rõ với cậu ta.”
“Được.”
Chân Chân vội vã đến chung cư của Quý Linh. Cô có chìa khóa, tuy chưa từng dùng, nhưng vẫn kiên nhẫn ấn chuông. Lần này, cô không ngần ngại nữa, trực tiếp mở cửa bước vào.
Sau khi Chân Chân rời đi, Quý Linh lặng lẽ ngồi trước bàn rất lâu. Hắn lấy điện thoại ra, liên tục gọi cho cô.
Hắn muốn cô quay về. Trong người lạnh lẽo quá, cô mau trở lại đi.
Hắn gọi mãi không ai bắt máy. Cơn giận dâng lên khiến ngực hắn đau thắt.
Vì sao cô không nghe máy?
Cô không muốn quay lại nữa sao? Không muốn quan tâm hắn nữa sao? Không muốn ngủ cùng hắn nữa sao?
Quý Linh đỏ hoe mắt, tiếp tục gọi mãi, cho đến khi đói đến không còn sức lực.