Tuỳ Ý Phóng Túng (Np)

Chương 36: Học tỷ siêu xinh đẹp

Trước Sau

break

Tháng mười, đến một buổi tối tự học như thường lệ.

Lúc này trời đã chuyển lạnh, báo hiệu mùa đông sắp đến.

Trong khu dạy học, hầu hết bảng đen đã được thay bằng bảng từ trắng và bút lông viết bảng. Thế nhưng mấy nam sinh chẳng hiểu từ nào là từ nào, lại đem phấn trắng kẹp vào bảng từ, rồi nhân lúc Chân Chân đi vệ sinh, lén kẹp bảng từ ngay trên cửa nhà vệ sinh.

Chân Chân không hề đề phòng, vừa đẩy cửa ra, bảng trắng lập tức rơi xuống, "bang" một tiếng nặng nề vang lên.

Phấn trắng đổ ụp lên đầu cô, bụi phấn bay tán loạn, lan ra cả không khí.

Trên đỉnh đầu cô phủ đầy bột trắng, mắt kính màu đen cũng bị che khuất gần hết. Cô vừa ngẩng mặt lên, mọi thứ trước mắt đã mờ mịt không rõ.

Cảnh tượng lúc ấy vừa đáng thương vừa buồn cười.

Cả lớp cười ồ lên.

Quý Linh đang chăm chú làm bài thì bị đánh thức bởi tiếng cười, ánh mắt liếc qua. Hắn có thị lực rất tốt, nhìn thấy ngay tình cảnh bên kia. Quý Linh chống cằm, nét mặt thản nhiên, ánh mắt của người đứng ngoài cuộc lạnh lùng và xa cách.

Lúc này, một nam sinh bước ra, trên tay cầm sẵn cốc nước ấm đã chuẩn bị từ trước.

“Ơ kìa, học tỷ, sao chị lại bất cẩn thế này. Tôi có nước nè, để tôi rửa giúp chị một chút nhé.” Giọng nói ngập tràn mỉa mai.

Vừa dứt lời, ly nước ấm hất thẳng xuống từ đỉnh đầu cô. Trời thì lạnh, hơi nước bốc lên mờ mịt.

Nam sinh cười hô hố, chỉ tay vào cô định nói thêm điều gì.

Thế nhưng, nụ cười ấy nhanh chóng đông cứng lại.

Chân Chân chậm rãi gỡ mắt kính xuống, đôi mắt phía sau như băng tuyết tan chảy, rồi không chần chừ, cô giơ chân đá mạnh vào hạ bộ cậu ta, ra đòn nhanh và chuẩn xác, không chút nương tay.

Tiếng cười đang cuộn trào như sóng trong lớp bỗng bị ngắt phựt như có ai nhấn nút tạm dừng.

“…”

Trên từng chỗ ngồi, những gương mặt đờ ra, như ngốc nghếch hơn cả dáng vẻ vừa rồi của Chân Chân.

Bọn họ bắt nạt học tỷ này không chỉ vì cô giản dị, không chớp mắt nhìn ai, mà còn vì cô vốn luôn im lặng, không phản kháng. Chính sự cam chịu ấy càng khiến họ được đà lấn tới.

Nước ấm nhanh chóng chuyển lạnh, tóc cô ướt đẫm, nước chảy dài xuống khuôn mặt. Chân Chân lặng lẽ đi về phía bục giảng, tháo kính, lấy khăn giấy trong túi ra lau mặt và tóc.

Không ai nói gì.

Nam sinh bị đá thì ôm bụng lăn lộn trên sàn, gào thét.

Trong khi lau, tóc cô dính bột phấn nên bết lại, từng mảng bị khăn giấy đẩy ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, tinh tế như được khắc tạc giữa nền khăn giấy trắng muốt — vừa dịu dàng lại vừa sắc sảo.

Không gian xung quanh như đông cứng.

Dãy bàn đầu nhìn rõ mặt cô, ai nấy đều kinh ngạc đến không dám tin.

Đây chẳng phải là một ŧıểυ tỷ tỷ siêu xinh đẹp sao?

Ánh mắt Quý Linh tối lại, hơi thở khựng lại trong thoáng chốc. Hắn nhận ra khí chất quen thuộc ấy…

Rõ ràng cô học tỷ này không trang điểm, nhưng từng đường nét, từng biểu cảm, đều giống hệt người phụ nữ khiến hắn khắc cốt ghi tâm hôm ấy.

Là cô…

Thì ra… cô ở đây.

Ngay tức khắc, tim hắn đập rộn ràng, khóe môi bất giác cong nhẹ. Toàn thân như nóng lên, nơi sâu kín trong hắn lại bắt đầu ngứa ngáy cựa quậy.

Trương Lị ngồi cạnh hắn, đang ngơ ngác nhìn về phía Chân Chân. Cô ta mẫn cảm nhận ra có điều gì đó bất thường từ ánh mắt Quý Linh.

Nhưng khi quay đầu lại nhìn hắn, Quý Linh đã thu lại mọi cảm xúc, cúi đầu, dáng vẻ như đang tập trung đọc sách.

Cô ta khẽ mỉm cười, ngoảnh lại nhìn Chân Chân. Lúc này, cô đã lau sạch mặt, đeo kính lại và cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Tốt quá rồi, Quý Linh không nhìn thấy gương mặt thật của học tỷ ấy!

Chân Chân hành xử như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trời thì lạnh, người lại bị ướt, gió lùa vào càng khiến cơ thể khó chịu. Ngày hôm sau, cô phát sốt, phải nghỉ học.

Không biết ai lan truyền sự việc đó tới tai giáo sư. Ông tức giận tới mức đòi nghỉ dạy, còn nói không muốn quản những học sinh không có giáo dưỡng như vậy.

Yến Ninh gọi điện cho cô, khi ấy cô đang nằm nghỉ trong ký túc xá, nói rằng hy vọng cô có thể khuyên giáo sư bình tĩnh lại. Nhà trường cũng rất khó xử, đã nhờ hắn giúp đỡ, nhưng bản thân hắn cũng chẳng biết phải khuyên thế nào, hay nói đúng hơn là… hắn cũng đang tức giận.

Tuy vậy, dù sao thì trường cũng là nơi giúp đỡ cô, nên hắn chỉ còn cách tìm đến cô, mong cô ra mặt khuyên ông.

“Xin lỗi… làm phiền em nghỉ ngơi.”

Chân Chân đang cuộn tròn trong chăn, trở mình, giọng khàn khàn lười nhác: “Không sao, tắt máy đi. Em gọi cho thầy ấy là được. Tạm biệt.”

“À… đợi chút...” Yến Ninh lại lên tiếng giữ cô lại: “Nếu không ai chăm sóc em… thì hay là về nhà anh nghỉ đi?”

Tuy nói thế, nhưng rõ ràng trong lòng hắn còn có suy tính khác.

Chân Chân bật cười giễu: “Về nhà anh chẳng phải càng phiền à? Không nói nữa, em buồn ngủ. Cúp máy đây.”

Cúp máy xong, cô gọi cho giáo sư. Mới đổ vài tiếng chuông, ông đã bắt máy.

“Chào thầy.”

“Ừ, sức khỏe em sao rồi?”

“Ổn ạ. Em hạ sốt rồi, nghe nói thầy tức giận. Nhưng thầy ơi, thầy mà muốn nghỉ dạy thì đừng lấy em làm cái cớ nhé.”

Bị nói trúng tim đen.

Trong điện thoại, đầu bên kia im lặng một lúc rồi chậm rãi lên tiếng: “Ta còn có cách nào chứ, không phải con vừa hay bịa được cái cớ này để ta lấy dùng một chút sao.”

Chân Chân nói: “Trường học cũng khó xử lắm, dù giáo sư không nể mặt bọn họ thì cũng nên nghĩ đến những tiết dạy trước đây của thầy, ít nhiều cũng phải cho ra chút kết quả, nếu không thì chẳng phải tổn hại đến uy danh, lại uổng phí tâm huyết rồi sao.”

Cũng đúng…

Khuyên ổn rồi, Chân Chân tắt máy, yên tâm ngủ một giấc thật ngon.

Thứ sáu, lúc lên lớp, cô vẫn theo thường lệ đến làm trợ giảng. Giáo sư tức giận lắm, suốt cả tiết học đều mặt mày cau có, ánh mắt sắc lạnh, khiến cả lớp im thin thít như gà trống bại trận. Ai nấy đều không dám ho he nửa câu.

Quý Linh trông có vẻ đang chăm chú nghe giảng, thực ra lại đang dán mắt theo dõi từng hành động của Chân Chân trước bục giảng.

Hắn đã âm thầm hỏi thăm, biết được tên, tuổi, chiều cao, cân nặng… Tóm lại là tất cả thông tin mà trường có về cô, hắn đều tra ra được.

Quý Linh không ngờ rằng cô lại là sinh viên. Ngày thường là dáng vẻ này sao? Quả thật không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Vì sao cô lại âm thầm quyến rũ đàn ông để làm chuyện đó?

Tới giờ đã câu mấy người rồi?

Mới bốn tháng, chẳng lẽ nơi đó của cô đã bị không biết bao nhiêu đàn ông chơi đến lỏng lẻo?

Lần trước hắn còn thấy cô cùng một người đàn ông khá bảnh bao vào cùng một chung cư, mãi tới tối mới rời đi.

Cả ngày hôm đó… là làʍ t̠ìиɦ sao?

Khó trách hôm ấy cô đi lại chậm chạp như thế.

Quý Linh nheo mắt, trong ngực bức bối như có lửa thiêu, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Kỳ quái là, tuy hắn tức giận đến nỗi ngứa răng, lại ghen tuông đến phát điên, nhưng không những không chán ghét, mà ngược lại còn khao khát muốn chiếm lấy cô, muốn dùng sức đè cô xuống, cắm vào, ȶᏂασ thật sâu, bắt cô khóc lóc van xin dưới thân hắn.

Quý Linh siết chặt cây bút trong tay, giận dữ trào dâng.

Đàn chị này… thật sự rất xấu xa, xấu đến không thể chấp nhận được. Cô nhất định đã sớm nhận ra hắn rồi, đúng không?

Vậy mà mỗi tiết học vẫn cứ tỏ ra như chẳng có chuyện gì.

Đáng ghét thật! Bề ngoài  Quý Linh trông bình thản, nhưng trong lòng lại điên cuồng suy tính: phải làm thế nào để vạch trần cô, trừng phạt cô, hành hạ cô đến chết mới hả!

Chân Chân không biết cái thiếu niên cao trung từng qua lại với mình lại đang ngồi dưới lớp học. Cô không biết tên hắn, cũng chưa từng để ý đến mấy sinh viên phía dưới.

Vì vậy, khi Quý Linh cứ nhìn cô trân trân không chớp mắt, cô chỉ vì tò mò nên khẽ ngẩng đầu nhìn về phía ấy.

Hai người bỗng chạm mắt nhau qua lớp kính, trong khoảnh khắc, một luồng không khí vi diệu và căng thẳng bất ngờ lan ra.

Chân Chân lập tức cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn vào bài giảng slide. Có thể nói… thật quá trùng hợp.

Tiết học đầu tiên kết thúc.

Trương Lị nhẹ nhõm thở phào. Cả tiết giáo sư nhìn thật đáng sợ, không khí trong phòng học ngột ngạt, chẳng ai dám lộn xộn gì hết.

Giáo sư giao bài xong thì rời đi, trước khi đi còn cố tình đảo mắt nhìn một lượt cả phòng, ánh nhìn lạnh băng như đang cảnh cáo.

Mấy tên sinh viên ranh con nghĩ bụng, xem ra vị học tỷ này quả thật là người được giáo thụ coi trọng.

“Quý Linh.” Trương Lị chớp đôi mắt, giọng ngọt ngào mềm mại, quay sang hắn thì thầm: “Giáo sư hung dữ thật đấy.”

Cô đang chờ hắn an ủi một câu.

Nhưng Quý Linh chỉ cúi đầu đọc sách, nghe thấy cô nói thì khẽ liếc mắt qua, nhớ tới điều gì đó, liền lạnh nhạt nói: “Đổi chỗ đi.”

Sắc mặt Trương Lị lập tức tái mét.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc