"Em làm trợ giảng?" – Chân Chân hỏi lại.
Giáo sư gật đầu: "Tôi không có thời gian để suốt cả buổi tối phí công với đám nhóc vừa bước vào đại học. Đề đã bố trí xong rồi, em ở lại trông chừng tụi nó. Không sao đâu, hết tiết là em có thể đi. Nếu bọn chúng có câu hỏi gì, em cứ trả lời, nếu thật sự không giải quyết được thì ghi chú lại cho tôi."
"Thầy đã trao đổi với nhà trường rồi ạ?"
"Đương nhiên. Em rảnh thì giúp tôi một tay đi. Trông em cảm cúm có vẻ nặng rồi? Em ngồi chỉnh giúp tôi cái slide này, mấy việc còn lại để tôi làm."
"Vâng ạ."
Dù không muốn, nhưng chuyện giáo sư đã quyết thì không thay đổi được.
Trông một đám nhóc vừa rời ghế cấp ba, hăm hở bước vào đại học? Chân Chân không thấy tự tin cho lắm. Cô khẽ xoa cổ họng, vẫn còn hơi ngứa và đàm nhiều – mùa thu đến rồi, lần trước đúng là không nên ngủ luôn trong phòng thí nghiệm như thế.
Yến Ninh lấy cớ ra ngoài lấy mẫu nước suối khoáng, nhưng thật ra mục đích chính là… tránh mặt Chân Chân.
Từ khi nghe nói cô không có thai, chẳng hiểu sao, đêm nào hắn cũng mơ thấy cái đêm đó – ánh đèn thủy tinh lộng lẫy, thân thể cô quyến rũ, xinh đẹp đến nao lòng…
Cảnh tượng cô và Úc tiên sinh hôn nhau, lưỡi quấn lấy nhau.
Rồi hình ảnh trong mơ bất ngờ chuyển đổi – người đang hôn cô biến thành hắn. Hắn không biết cách, cô định rời đi, hắn liền giữ chặt lấy cô, mạnh mẽ ép cô dưới thân, hung hăng chiếm đoạt, nghe cô thở dốc đầy kiều mỵ…
Yến Ninh là một người đàn ông bình thường, sáng nào cũng… cương. Chỉ là so với chuyện tìm phụ nữ, đầu óc hắn lúc nào cũng ưu tiên nghiên cứu hơn.
Chuyện tìиɧ ɖu͙©, có thì có, không có cũng chẳng sao. Chỉ tốn thời gian. Yến Ninh lâu nay vẫn tự động bỏ qua nhu cầu này.
Thế nhưng giờ đây, mặt hắn đỏ bừng, biểu cảm như cố nhịn không nổi, đến lúc cao trào thì toàn thân run rẩy, hư ảo đến mức không thể tả nổi.
Ngay cả khi có phụ nữ chủ động ve vãn ở khách sạn suối nước nóng, Yến Ninh vẫn giữ cảnh giác với người lạ, dứt khoát từ chối.
Hắn dựa lưng vào đầu giường, người như mất hồn. Nếu giờ hắn ngỏ ý muốn Chân Chân... liệu cô có đồng ý không?
Hôm nay là thứ Sáu, lớp của giáo sư bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi tối.
Từ sớm đã nghe đồn vị giáo sư này nổi tiếng với tính cách lập dị. Mọi người không chỉ tò mò, mà còn muốn xem ông ấy giảng bài ra sao. Vì có năng lực thôi chưa đủ – có người giỏi, nhưng giảng dở lắm.
Lớp học sáng đèn, ngoài cửa sổ tối đen như mực, bên trong đã chật kín người.
Quý Linh ngồi ở dãy giữa, cạnh cửa sổ. Khương Triết ngồi trước hắn một hàng. Không phải Quý Linh không muốn ngồi cạnh Khương Triết, mà là…
Hắn cứ quay đầu liếc nhìn Trương Lị – người được xưng là “giáo hoa”. Nữ sinh ấy đúng là xinh đẹp thật, tóc đen bóng, đường nét tinh xảo, làn da trắng nõn. Dưới ánh đèn huỳnh quang, trông như búp bê Tây phương vậy.
Dĩ nhiên, phần lớn sinh viên trong trường đều bận học, chẳng ai rảnh đi bình chọn giáo hoa. Nhưng một khi nhiều người cùng nhìn nhận cô ta là đẹp nhất, thì ngầm mặc định luôn.
Ai mà biết trong trường có còn “tàng long ngọa hổ” nào nữa không?
Trương Lị nhẹ nhàng khoác tay Quý Linh, động tác đầy tự nhiên như thể hai người đã là người yêu. Quý Linh cũng không né tránh, chỉ ngồi tựa vào ghế lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô ta nhìn góc nghiêng khuôn mặt tuấn tú của hắn, có chút ganh tị với làn da trắng mịn của hắn – huấn luyện quân sự chỉ vừa mới kết thúc mà da hắn đã trắng lại như cũ.
Mịn như vậy, thật muốn chạm vào thử xem.
Trương Lị thân mật xoa bóp cánh tay hắn, nhỏ giọng hỏi: "Không biết thầy giáo sẽ giảng gì ha? Quý Linh, cậu có mong chờ không?"
"Cũng được." Hắn cúi xuống nhìn cô một cái, cười nhạt.
Trương Lị đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu tựa vào vai hắn.
Khương Triết bịt mũi quay đi – nếu là hắn thì đã chủ động từ lâu rồi. Trương Lị rõ ràng có ý như vậy, sao Quý Linh không từ chối mà cũng chẳng đồng ý, cứ để cô ấy ôm hy vọng?
Chẳng lẽ hắn ngầm chấp nhận?
Tiếng chuông vang lên.
Giáo sư Yến bước vào lớp, theo sau là Chân Chân.
Cả lớp nhón người nhìn theo.
Chân Chân cúi đầu, mang theo laptop của giáo sư, ngồi xuống bàn điều khiển phía trước để ȶᏂασ tác. Cô ăn mặc rất mộc mạc – áo blouse trắng rộng thùng thình, tóc che mặt, kính che nửa khuôn mặt, không nhìn ai, cũng chẳng ai chú ý đến cô.
Bao gồm cả Quý Linh.
Giáo sư giới thiệu xong, rồi nói rõ chủ đề hôm nay.
"Tiết đầu tôi giảng. Tiết hai để các em tự học và làm bài. Có gì thắc mắc thì hỏi vị này…" Ông chỉ vào Chân Chân, định nói 'trợ giảng', nhưng đổi lại: "Sinh viên năm tư, là nhân tài ưu tú trong phòng thí nghiệm của tôi. Nếu cô ấy không trả lời được thì cứ ghi lại, hỏi tôi sau."
Giáo sư vừa dứt lời, ánh mắt cả lớp lập tức dồn về phía cô. Đồng loạt – như thể đang nói: hóa ra nhân tài ưu tú của phòng thí nghiệm lại trông như vậy à.
Chân Chân không tiện ngồi yên nữa, đứng dậy, khẽ khàng nói một câu chào mọi người, giọng khàn đặc, không tự giới thiệu tên.
Một đoạn nhỏ thôi, chẳng ai thật sự để tâm.
Giáo sư giảng xong tiết đầu rồi rời đi, để lại đề bài cho cả lớp.
Tiết hai, ban đầu mọi người còn giữ im lặng, sau thì bắt đầu ồn ào.
Một nam sinh lớn gan lên tiếng hỏi:
"Này, học tỷ ơi, trong phòng thí nghiệm mấy người đều trang điểm kiểu như chị à?"
Tiếng cười rộ lên khắp lớp, nhưng chưa đến mức ác ý.
Chân Chân ngẩng đầu: "Nếu cậu đủ giỏi để được giáo sư để mắt, thì cũng chẳng cần tôi đứng đây trả lời. Thay vì hỏi tôi, chi bằng làm bài nghiêm túc, tranh thủ giành suất vào phòng thí nghiệm."
Không phải cô dọa suông – trong khoa này, ai mà chẳng muốn vào phòng thí nghiệm để tích lũy kinh nghiệm?
Nam sinh kia hơi khó chịu. Dù cô nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác như đang bị xem thường.
"Ồ, nói vậy là chị được giáo sư chọn vì năng lực, chứ không phải vì… thân thể quyến rũ hả? Ha ha…"
Một câu giễu cợt cay độc. Những tiếng cười xung quanh bắt đầu trở nên khó nghe. Ấn tượng “học tỷ – nhân tài ưu tú” sụp đổ ngay tức thì.
Quý Linh thì hoàn toàn thờ ơ, chẳng buồn để ý chuyện gì xảy ra.
Khương Triết lại thích xem trò vui, cũng cười phụ họa theo.
"Học tỷ mà chịu trang điểm chút thì có khi nhìn còn khá hơn. Nhìn chị giống kiểu bị bạn trai đá, bạn thân thì cướp mất người yêu, giờ một mình cô đơn, còn hai người kia sống hạnh phúc?"
Chân Chân liếc nhìn hắn, nghĩ bụng: cậu ta nhìn người cũng chuẩn đấy. Cả lớp càng lúc càng ồn, những lời mỉa mai ngày một khó nghe. Nhưng đối mặt với đám đàn em này, cô có thể làm gì được?
May mắn là chuông tan học vang lên khá nhanh. Cô thu dọn đồ rồi rời khỏi lớp.
"Hừ, xấu mà còn ra vẻ thanh cao, tưởng mình là ai chứ!"
"Loại này chắc chắn là gái tân! Sau này cũng là gái ế lâu năm!"
"Ai mà ngủ với cô ta, tôi thề đổi tên luôn!"
"Không, loại đó chắc chắn lên giường cũng nhàm chán. Bảo thủ, cổ hủ, còn bám riết lấy mà hỏi có chịu trách nhiệm không. Buồn nôn thật."
"Đám cậu nói cái gì đấy?" – Quý Linh ngẩng lên từ bàn cuối.
Phía trước, Khương Triết và mấy nam sinh đang tụm lại bàn tán hả hê, toàn lời độc địa.
Trương Lị nãy giờ vẫn chờ Quý Linh, liền thì thầm giải thích: "Là cái chị đi cùng giáo sư ấy. Chị ấy…"
"Chính là cái bà tự cho mình là giỏi, chắc tưởng mình là số một phòng thí nghiệm ấy. Bộ tụi tôi không giỏi sao? Dựa vào đâu chỉ chọn mỗi bà ta?"
Thật ra Chân Chân chưa từng có ý đó, nhưng nếu ai đã muốn hiểu sai, thì kiểu gì cũng bóp méo được sự thật.
Quý Linh chẳng hứng thú: "Về thôi."
Trương Lị lập tức đứng dậy, đợi hắn bước ra liền níu tay hắn: "Mình đi dạo quanh trường một chút được không? Nghe nói cậu ở ngoài ký túc xá, cho mình ghé xem được không?"
Khương Triết vừa thấy họ thân mật, liền cảm thấy khó chịu, con gái con nứa mà đi sát vai với người khác như thế…
Trương Lị hồi hộp nhìn Quý Linh, mong chờ câu trả lời. Tối nay…
Quý Linh một tay cầm sách, một tay rút tay khỏi cô, nhàn nhạt đáp: "Xin lỗi, mình muốn về yên tĩnh đọc sách." Dứt lời, hắn quay người bỏ đi.
"À…" – Trương Lị hụt hẫng nhìn bóng lưng hắn, rồi chạy theo: "Vậy… đưa mình về ký túc xá được không?"
Cô ta muốn để cả lớp biết, hắn là của cô ta để người khác đừng bén mảng tới nữa.
Quý Linh vẫn không quay đầu: "Ký túc xá của cậu gần, tôi phải đi đường vòng, về thì trễ lắm. Tự về đi."
Trương Lị cắn môi, lặng lẽ đi theo phía sau, vừa tủi thân vừa buồn bã.