Vẻ mặt Dung Tiễn trông rất ngạc nhiên, lại có chút ẩn nhẫn phức tạp, mà Cù Giản đứng bên cạnh vợ mình thì gật đầu với Dung Tư Hàm, trên gương mặt vẫn lạnh nhạt giống như nước.
Dung Tư Hàm nhìn bọn họ, cô muốn mở miệng nói gì đó nhưng chẳng thể thốt ra gì.
Trong khoảng thời gian ngắn đứng ở ngoài cửa, mọi người nhận thấy có chút xấu hổ.
Phong Trác Luân nhìn cảnh tượng này, hơi cụp mắt xuống, một lúc lâu sau anh thanh thản tựa vào cửa phòng bếp, vô tư lự cười với bọn họ: “Hai người đến rồi.”
Bốn chữ này thốt ra từ miệng anh ngược lại cảm thấy dường như hơi ngạo mạn, Dung Tư Hàm nghe xong thì bừng tỉnh, cô khom lưng giúp bọn họ lấy dép từ tủ giầy.
“Ai tới vậy?” Lúc này Dung Thành cũng từ ghế sô pha đứng dậy, ông đi đến huyền quan nhìn thấy bọn họ liền cười nói, “Lục Lục, Cù Giản sao hai đứa lại đến đây? Mau vào đây ngồi đi.”
“Bác cả, chúng con vừa ăn cơm ở chỗ ba mẹ, con và Lục Lục mang một ít quà sang bên này cho hai bác.” Cù Giản đặt những thứ đang cầm trong tay xuống, rồi đưa tay cẩn thận đỡ eo Dung Tiễn, cười lịch sự, “Không nghĩ tới Hàm Hàm đã trở về, mọi người nhất định có rất nhiều lời muốn nói, chúng con sẽ không ở lâu.”
Anh ta nói năng lịch sự lễ phép, nhưng nghe vào tai Dung Tư Hàm ngược lại cảm thấy thật trống rỗng nhạt nhẽo, Dung Tiễn vẫn luôn nhìn Dung Tư Hàm, ánh mắt thường ngày sống động nay có phần hơi mờ nhạt.
“Hôm nay mẹ Hàm Hàm đích thân xuống bếp nấu cơm.” Dung Thành chắp tay sau lưng từ tốn nói, tầm mắt dừng trên người mấy ŧıểυ bối.
Phong Trác Luân hít sâu một hơi, lúc này anh đi tới, từ sau lưng nhẹ nhàng nắm tay Dung Tư Hàm, bình tĩnh nhìn Cù Giản và Dung Tiễn: “Đã đến rồi thì ngồi một lúc hẵng về.”
Hiếm khi thấy anh nói chuyện nghiêm túc, tựa như dòng nước ấm trong lòng bàn tay truyền tới trái tim, Dung Tư Hàm nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt cũng dần dần dịu dàng: “Lục Lục đang mang thai thời kỳ cuối, dù sao vẫn phải cẩn thận, nghỉ ngơi một lúc rồi đi.”
Mấy câu đơn giản, Dung Tiễn nghe được sự che chở của Dung Tư Hàm mà cảm thấy mũi chua xót, vành mắt lập tức ửng đỏ dùng sức gật đầu.
…
Phong Trác Luân đi vào phòng bếp tiếp tục làm trợ thủ giúp Lý Lị, Dung Tư Hàm đem hành lý chuyển vào phòng, lúc đi ra cô liền thấy Dung Tiễn đang đứng ở chỗ rẽ cầu thang nhìn mình.
“Sao em lại đi lên đây?” Thấy Dung Tiễn cố gắng đi lên cầu thang với cái bụng lớn như vậy, Dung Tư Hàm nhíu mày, cô vội vàng đi qua đỡ vai em gái đi đến phòng ngủ, để em gái ngồi xuống sô pha.
Dung Tiễn không nói gì, trong ánh mắt mở to nhìn Dung Tư Hàm sắp chảy ra nước mắt.
Dung Tư Hàm vừa đi lấy tấm chăn giúp em gái thì thấy em gái khóc, bước chân cô chợt khựng lại.
“Chị, em xin lỗi…” Dung Tiễn nhìn Dung Tư Hàm, âm thanh nghẹn ngào đứt quãng, “Chị đừng giận em được không, đừng không nói chuyện với em, đừng phớt lờ em…”
Người ngày thường đầy sức sống như vậy lại đang ở trước mặt cô khóc lóc như đứa trẻ, âm thanh cũng thay đổi.
Dung Tư Hàm nhìn em gái một lúc lâu, cô thở dài một hơi, lúc này đi đến trước mặt Dung Tiễn, cầm tấm chăn cẩn thận đắp trên người em gái, sau đó cô ngồi xổm xuống lấy khăn giấy lau nước mắt cho em gái.
“Em thật sự không làm sai gì hết, không cần xin lỗi.”
Dung Tiễn nghe xong lời nói của cô thì nước mắt rơi dữ dội hơn, Dung Tiễn chậm rãi vươn tay ôm vai cô, tựa vào bên tai cô nhỏ giọng khóc thút thít nói: “Chị… Chúng ta sẽ không thể quay về giống như trước đúng không? Từ nay về sau dù cho chúng ta ở cùng có bao nhiêu vui vẻ, cũng sẽ không bao giờ có thể thân thiết gắn bó như trước nữa đúng không, chị đừng gạt em, em biết… Em biết chị vĩnh viễn sẽ không đối với em giống như trước nữa.”
“Em không biết làm thế nào mới có thể giống như trước đây, em biết có nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng vô ích.”
Cảnh còn người mất, đây nhất định là chuyện bất đắc dĩ nhất.
Đã từng là chị em không giấu nhau điều gì, là người thân giúp nhau trong lúc hoạn nạn, chia sẻ vui buồn cùng nhau, ngay cả một ánh mắt cũng hiểu ý nhau.
Tuy thân thiết gắn bó từ nhỏ, đột nhiên bắt đầu từ ngày nào đó, dáng vẻ ở chung không còn giống như lúc ban đầu.
“Lục Lục.” Cô lấy khăn giấy lau vành mắt ửng đỏ của Dung Tiễn, tay kia chậm rãi vỗ sau lưng Dung Tiễn, “Em trăm ngàn lần đừng nói xin lỗi nữa.”
“Chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa, em không làm chuyện gì có lỗi với chị, chị cũng không có lỗi đối với tình cảm của hai chị em chúng ta, cho nên chúng ta không ai nợ ai, hoàn toàn không cần nhắc tới xin lỗi.” Ánh mắt cô bình tĩnh, “Đây là chuyện không cần xin lỗi, chị thích anh ấy, anh ấy không thích chị, hai em thích lẫn nhau, chuyện này rất bình thường, không có người thứ ba, không nɠɵạı tình, anh ấy chọn em muốn bảo vệ em, anh ấy cũng đâu có làm gì sai.”
“Lục Lục, em đã lập gia đình, cũng sắp làm mẹ rồi, chị là dì của con em, bất luận là trai hay gái, chị sẽ đối tốt với đứa bé, giống như chị đối với em hồi nhỏ vậy.”
“Chị.” Dung Tiễn khụt khịt mũi một lúc lâu, rồi nhìn cô nhẹ giọng nói, “Bây giờ em mới hiểu được từ bé em dường như không có đầu óc trong cuộc sống, ngày bé chị che chở cho em, trưởng thành rồi thì Cù Giản bảo vệ em, em không học được sự kiên cường và lý trí của chị, em là một người rất thất bại.”
“Nếu có một người có thể giúp em chống đỡ mọi chuyện, em ở dưới sự che chở của anh ấy tùy ý làm bậy thì làm sao? Anh ấy tình nguyện, em toại nguyện, có chỗ nào không tốt chứ?” Dung Tư Hàm nhẹ nhàng véo mặt Dung Tiễn, “Về phần có thể trở về trước đây không, chúng ta đều không biết được, cách thức ở chung tất nhiên không giống như ngày bé nữa, chúng ta có thế giới của riêng mình, có lẽ chúng ta không hiểu thế giới của lẫn nhau, nhưng em phải nhớ kỹ, chúng ta mãi mãi là gia đình.”
Tuổi tác càng lớn, ai trong chúng ta cũng không thể nào còn dáng vẻ như lúc ban đầu, có trải qua nhiều cách trở và hiểu lầm thì đó cũng là quá khứ.
Dù cho thay đổi nhiều lại xa lạ hơn nữa, có thể giữ lại vị trí đặc biệt cho đối phương, không thể thay thế.
Thật lâu sau, Dung Tiễn dùng sức gật đầu, dùng trán huých vào cằm Dung Tư Hàm: “Chờ chúng ta già đi, chúng ta có thể trở lại nơi hồi bé chơi đùa được không?”
“Được.” Dung Tư Hàm đem khăn giấy đặt trong tay em gái, cô đứng dậy ngồi lên sô pha, “Được rồi đừng khóc nữa, lát nữa đi xuống không chừng thấy sắc mặt của em thay đổi Cù Giản lại hỏi tội chị.”
“Chị, chị thật sự muốn lấy Phong Trác Luân sao?” Dung Tiễn lau ít nước mắt nơi khóe mắt, ngay sau đó hỏi, “Bác cả, sao hai bác lại đồng ý? Chị thật sự muốn sống cả đời với anh ta sao?”
Tướng mạo Phong Trác Luân không có gì để nói, nhưng tướng mạo vĩnh viễn không xem như cơm ăn qua ngày được, hai người sống với nhau cần phải bao dung và thông cảm nhiều cho nhau, chị ưu tú như vậy, lấy anh ta rồi sau này không phải vất vả lắm sao?
Dung Tư Hàm bắt chéo chân tựa vào sô pha, ánh mắt dừng tại một điểm trong không khí thật lâu, vẫn không nói gì.
Lúc này dưới lầu truyền đến tiếng Dung Thành gọi bọn họ xuống ăn cơm, cô đứng dậy dìu Dung Tiễn, cùng em gái đi đến giữa cửa, cô đột nhiên dừng bước chân.
“Bây giờ chị mới hiểu được, lúc ấy chị không xem trọng sự si mê của Thiệu Tây Bội đối với Phó Chính, thật là mắc một lỗi lớn.” Cô cười nhẹ.
Người có lý trí tới đâu, sau khi gặp người như vậy, tất cả nguyên tắc và lý lẽ đều trở nên không có tác dụng, trong mắt trong lòng bị người đó chiếm giữ đến nỗi chẳng nhìn thấy gì cả.
**
Người một nhà vui vẻ ăn xong bữa cơm, Dung Thành bật tivi ở trong phòng khách, trên bàn còn lại đồ ăn thừa và chén dĩa, Lý Lị đã nấu một bàn ăn lúc này bà đứng cạnh bàn chỉ huy chồng mình: “Lão Dung, ông đi rửa chén đi.”
Dung Thành không có ý kiến, nhưng chẳng hề di chuyển bước chân, ông chỉ khẽ mỉm cười mở miệng nói: “Để Hàm Hàm đi, mỗi lần trở về chỉ biết ăn rồi lại nằm, sau này lập gia đình thì làm sao.”
Dung Tư Hàm đang trò chuyện cùng Dung Tiễn, quả quyết coi như không nghe thấy, cô còn dời tầm mắt sang Phong Trác Luân ở bên cạnh.
Người nào đó từng khoe khoang hiểu lòng người muốn cho cha mẹ vợ càng nhìn càng thuận mắt muốn đẩy mình trên nơi đầu sóng ngọn gió, anh vẫn rất phối hợp từ trên sô pha đứng dậy: “Bác gái, để cháu giúp bác.”
Lý Lị gật đầu, trước tiên thu dọn chén dĩa rồi đi tới phòng bếp.
Công việc tại bồn rửa được phân chia đều, Phong Trác Luân phụ trách cọ rửa bát đĩa, Lý Lị đứng ở bên cạnh anh phụ trách tráng nước sạch sẽ, giữa hai người không ai nói chuyện một lúc, sau đó Lý Lị đột nhiên hỏi: “Cậu mừng năm mới, không cần về bên cha mẹ sao?”
Anh nghe được ngẩn ra, một lúc lâu mới nghiêm túc đáp: “Mẹ cháu vừa qua đời khoảng thời gian trước, về phần ba cháu… Bác gái, tình huống của cháu hơi phức tạp.”
“Cứ nói đừng ngại.” Lý Lị quan sát anh kỹ lưỡng, “Tôi từng xét xử không ít vụ án, cũng đã xem nhiều phim truyền hình, cậu sống tại Hồng Kông, gia đình của cậu có phải giống kiểu đại gia tộc Hồng Kông không?”
Anh gật đầu.
Lý Lị có thể đoán được bảy tám phần, trong lòng hiểu rõ: “Đúng là có chút phức tạp.”
“Lần trước tôi đến Hồng Kông, có một người đàn ông đến sân bay tới đón tôi, dường như Hàm Hàm rất ghét cậu ta, hình như cậu ta họ La.” Trưởng phòng Lý nói thẳng.
“Dạ.” Vẻ mặt anh không thay đổi, “Nói theo vai vế thì anh ta là anh trai của cháu, nhưng điều đó không quan trọng, bây giờ cháu đã không còn là thành viên của gia đình đó nữa.”
“Tôi cũng không thích cậu ta lắm.” Lý Lị đóng vòi nước, “Người này có phần thật giả khó phân biệt, nhìn ra được lòng dạ rất sâu, nếu Hàm Hàm rất ghét cậu ta thì cậu ta chắc hẳn đã làm chuyện rất có lỗi với Hàm Hàm, trước đó cậu đưa Hàm Hàm đi nước Pháp, muốn chia tay với con bé, là vì người này phải không?”
Phong Trác Luân trầm mặc chốc lát, rồi đáp: “Nguyên nhân là vì bản thân cháu nhiều hơn, nhân tố bên ngoài cũng ảnh hưởng rất nhiều, nếu ý nghĩ của cháu đủ kiên định có thể chống đỡ, cuối cùng có cách ngăn chặn, thì cũng không khiến cho Hàm Hàm đau lòng vì cháu, quan hệ giữa hai người cuối cùng vẫn phụ thuộc vào hai người, không liên quan đến bất kỳ ai.”
Cho dù anh vô cùng chán ghét La Khúc Hách, cho dù La Khúc Hách từng uy hiếp tính mạng Dung Tư Hàm với anh, nhưng cuối cùng là bản thân anh làm tổn thương sâu sắc người anh yêu.
“Ừ, đàn ông quan trọng nhất có lòng trách nhiệm và gánh vác, tôi vẫn luôn coi trọng điểm này.” Lý Lị gật đầu, “Tôi làm trong ngành luật đã mấy chục năm, cũng quen biết người ở các nơi, nếu cậu thật sự muốn ở bên Hàm Hàm, vậy về sau những mối quan hệ này đều để cậu sử dụng, tôi và ba Hàm Hàm dù thế nào cũng chỉ muốn đảm bảo hai đứa bình an.”
Phong Trác Luân nghe Lý Lị nói, anh nghiêm túc gật đầu: “Cám ơn bác gái, nhưng có một số việc cháu vẫn muốn tự mình đi giải quyết, cháu sẽ cho Hàm Hàm và hai bác lời giải thích rõ ràng, hy vọng bác cho cháu thời gian.”
Lý Lị không trả lời, cầm hoa quả thuần thục cắt từng miếng, bà đột nhiên mở miệng nói: “Ừ, đón năm mới trước, những chuyện khác nói sau, cậu nói cậu không còn là người của gia tộc mình, sau này cậu cưới Hàm Hàm thì chính là người nhà của chúng tôi, chỗ nào không tốt thì từ từ sửa đổi cho tốt, hai đứa còn trẻ, cậu và Hàm Hàm đều như vậy.”
Anh nghe Lý Lị nói xong, đến lúc Lý Lị ra khỏi cửa phòng bếp anh mới phát hiện viền mắt hơi nóng lên, ngay cả sự buồn bực trong lòng cũng lộ vẻ xúc động mãnh liệt.
Từ nhỏ Phong Du và anh rất ít tiếp xúc, về sau trưởng thành gần như không tiếp xúc, tuy anh khó bày tỏ lòng yêu thương với Phong Du, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày giống như hôm nay, nói chuyện tử tế với một vị trưởng bối phụ nữ.
Huống chi đây là mẹ cô, con người khi còn sống luôn cho mình một cơ hội và sự tồn tại của yêu thương áy náy đối với người quá cố, ba mẹ cô đối đãi với anh như thế, tới giờ anh vẫn chưa báo đáp, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại cùng cô tôn kính hiếu thuận.
Anh nghĩ ngợi say sưa, lúc này mới phát hiện Dung Tư Hàm đã đi vào rồi.
“Thế nào? Con rể mặt trắng có làm mẹ em hài lòng không?” Cô bị anh kéo vào trong lòng, bình tĩnh nhìn anh hỏi.
“Tất nhiên là vô cùng tốt.” Trên mặt anh lại khôi phục vẻ mặt lười biếng đáng đánh đòn, vừa định ôm cô đi ra ngoài, anh đột nhiên nhìn thấy cửa phòng bếp có thể thông ra phía ngoài.
Dung Tư Hàm còn chưa phản ứng lại đã bị anh kéo tới cửa sau đi ra ngoài, bên ngoài là mảnh đất trống sau nhà, đúng lúc có rất nhiều đứa trẻ ở gần đây đang cười vui vẻ ồn ào chuẩn bị thả đèn Khổng Minh.
Phong Trác Luân nhìn lướt qua bốn phía, lúc này đột nhiên kéo cô đi đến bên cạnh đèn đường.
Anh buông cô ra, ngồi xổm đối diện với một bé gái đang cầm đèn Khổng Minh vừa làm xong nói: “Em gái nhỏ, đèn này của em, có thể tặng cho anh không?”
Bé gái nhút nhát nhìn anh, qua một lúc lâu mới lắc đầu.
“Như vậy được không, nhà em ở đâu? Ngày mai anh mua mười cái đèn trả lại cho em, hôm nay em tặng anh chiếc đèn Khổng Minh này được không?” Người nào đó từ từ dụ dỗ, ở trong ánh mắt của Dung Tư Hàm gương mặt xinh đẹp kia hết sức mị hoặc.
Cô đứng bên cạnh anh nhìn dở khóc dở cười, lúc này đẩy vai anh: “Anh làm gì vậy?”
“Em xem, bạn gái của anh tức giận rồi, bởi vì anh đã hứa cùng cô ấy thả đèn Khổng Minh ước nguyện.” Người nào đó lộ vẻ mặt hết sức vô tội lại bỉ ổi, khiến người ta rung động đến hồ đồ, anh còn nhẹ nhàng kéo tay bé gái, “Có thể chứ?”
Bé gái nỗ lực suy nghĩ, rốt cục cầm đèn Khổng Minh trong tay và nhiên liệu đốt đèn đưa cho anh, cô bé hơi đỏ mặt ngay cả địa chỉ nhà cũng không nói mà quay người chạy đi.
Dung Tư Hàm trợn mắt há miệng nhìn toàn bộ quá trình người nào đó dùng sắc dụ dỗ.
Bên cạnh có mấy đứa trẻ đã châm đèn xong rồi, từng cái đèn một bay lên từ phía sau anh, mấy đứa trẻ vui cười hoan hô khi đèn bay lên cao.
Thành phố mà cô quen thuộc nhất, bầu trời đêm mênh mông bao la, chỉ thêm mấy đốm lửa bé nhỏ xinh xắn.
Mà người cô yêu nhất cả đời này để cô đỡ thân đèn, anh cẩn thận châm lửa, nụ cười một bên mặt gần như nghiêng nước nghiêng thành.