Thấy Sở Lâm Lang vẫn còn khách sáo, Tư Đồ Thịnh rũ mắt, chậm rãi nói: "Hơn nữa, tại hạ cũng phải về thành, tiện đường hỏi thăm phu nhân một chút về tình hình gần đây ở Liên Châu."
Sở Lâm Lang hiểu ra, hắn vì chuyện cũ bị thương nên có lời muốn nói riêng. Nàng nhìn lại mấy tiểu đồng nha hoàn mình mang theo, cũng không tính là ở riêng, nên suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Đường về khá thuận lợi, chỉ là trước khi vào thành, trời đột nhiên tối sầm, một cơn mưa lớn bất chợt ập đến.
Khi họ vừa đi ngang qua một quán trà, Tư Đồ Thịnh xuống ngựa, mời Sở Lâm Lang cùng vào tránh mưa.
Họ ngồi trong một lán trà, còn Hạ Hà và những người hầu khác ngồi cắn hạt dưa tán gẫu ở bàn bên cạnh trong một lán khác.
Tư Đồ Thịnh vừa rót trà, vừa ngước mắt nhìn Sở phu nhân đang ngồi có phần câu nệ, khẽ nói: "Phu nhân dường như có điều muốn hỏi tại hạ."
Sở Lâm Lang cũng không giấu giếm nữa, cắn môi, hạ giọng hỏi: "Ta có thể hỏi đại nhân... Lúc trước vì sao lại bị thương không?"
Tư Đồ Thịnh vững vàng đưa chén trà qua, ngước mắt nhìn nàng, thấp giọng hỏi lại: "Phu nhân thực ra muốn hỏi, những vụ án mạng gần đây có phải có liên quan đến ta không?"
Giữa tiếng mưa rơi ào ào, hắn không lo người ở bàn cách đó không xa nghe được cuộc nói chuyện của họ.
Sở Lâm Lang vội vàng hạ giọng đáp: "Điều đó thì chưa từng. Nếu đại nhân thật sự giết người, sao có thể để nô gia sống đến bây giờ? Lúc đó ngài tuy bị thương ở tay nhưng vẫn có thể giết được vài người... Đoạn đường hoang vắng đó, chỗ nào cũng là nơi tốt để chôn xác mà!"
Tư Đồ Thịnh nghe lời lẽ tỏ ra thấu hiểu của nàng, lại cười một tiếng, không đáp lời.
Sở Lâm Lang coi như hắn ngầm thừa nhận, cố gắng tâng bốc: "Ta chưa bao giờ nghĩ đại nhân là hung thủ, nếu không sao có thể giấu giúp đại nhân đến hôm nay? Hơn nữa, cho dù đại nhân thật sự phạm phải chuyện gì, nô gia cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ. Dù sao thì Tùy An nhà ta và đại nhân đều làm việc dưới trướng Lục điện hạ, tình đồng liêu như núi cao sông dài..."
Tư Đồ Thịnh không muốn nghe những lời nịnh nọt sáo rỗng này, cuối cùng giải thích: "Ta vốn đến đó để hỏi thăm một số chi tiết về hồ sơ cũ, không may lại gặp phải kẻ đang hành hung. Ta đến muộn một bước nhưng vẫn kịp thời cứu được người, cánh tay lại bị thương, đúng lúc bị gia đinh xông vào nhìn thấy. Để tránh bị người khác hiểu lầm, gây ra rắc rối kiện tụng, ta đã chạy đi trước."
Sở Lâm Lang im lặng lắng nghe. Những lời này của hắn quả thực khớp với những gì Chu Tùy An tìm hiểu được.
Nhưng... Lòng nàng khẽ động, đột nhiên nghĩ nếu lời hắn nói là thật, tại sao lúc đó hắn không chịu quay về thành ngay? Sợ vết thương trên tay không giải thích rõ được? Hay là... Hắn biết cổng thành đã có người chờ sẵn để bắt hắn!
Nghĩ đến đây, lòng Sở Lâm Lang lại dậy sóng: Không đúng! Lúc nàng gặp Tư Đồ Thịnh, vừa qua buổi trưa. Cho dù có trì hoãn một chút ở tiệm mộc, thì trước khi mặt trời lặn cũng đã về rồi. Nhưng lúc đó nàng nghe đám bà tử trong phủ nói chuyện, cổng thành đã bị giới nghiêm để bắt hung thủ ngay từ giữa trưa. Huyện xảy ra án mạng kia, thường thì sẽ điều tra tại địa phương trước, sau đó mới thông báo lên châu, quy trình nhanh nhất cũng phải mất một ngày. Thế mà lần này, một vụ án của lão quan đã về hưu, chưa đầy một canh giờ đã có thể khiến cổng thành giới nghiêm chặt chẽ, thậm chí điều động cả người từ binh doanh đến lục soát... Cứ như có kẻ biết trước tương lai, giăng sẵn lưới, chờ địch vào bẫy!
Nghĩ thông suốt điểm này, Sở Lâm Lang âm thầm hít một hơi khí lạnh. Nàng ngước mắt nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt, nghi ngờ hắn rốt cuộc đã chọc phải tổ ong vò vẽ nào mới khiến người ta bày mưu tính kế, hãm hại hắn như vậy.
Hơn nữa sao lại trùng hợp đến thế, những người chết đều là người trong danh sách nàng đưa cho hắn? Rốt cuộc là trùng hợp, hay chính việc điều tra của hắn đã mang đến tai họa ngập đầu cho những người đó?
Tư Đồ Thịnh vẫn luôn lặng lẽ quan sát biểu cảm của Sở Lâm Lang. Mưa bụi giăng dày, gõ lên mái ngói xanh của lán trà, rồi lăn xuống thành những sợi chỉ đặc. Giữa hơi nước ẩm ướt, khuôn mặt của nữ tử đối diện cũng phảng phất chút hơi sương. Nhưng Tư Đồ Thịnh biết, đó là mồ hôi lạnh rịn ra trên trán nàng.
Xem ra nàng cũng đã nghĩ đến sự kỳ lạ của ngày hôm đó. Không biết nàng có sợ hãi, có hối hận vì đã giúp hắn không. Nếu ngày đó hắn cùng nàng về thành, Sở thị chắc chắn sẽ bị liên lụy, mang tiếng che giấu tội phạm giết người... Đến lúc đó, vị phu quân tự cho mình thanh cao kia của nàng liệu có chịu vứt bỏ tiền đồ mà bảo vệ nàng không?
Nghĩ đến đây, hắn nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, đột nhiên hỏi: "... Chu đại nhân đã nạp thiếp?"
A? Sở Lâm Lang vẫn đang chìm trong âm mưu gió tanh mưa máu, vừa mới kéo tâm trí về đã nghe hắn hỏi vậy. Người hay hỏi chuyện này đều là hạng nữ nhân nhiều chuyện như Hà phu nhân, sao một người thanh nhã như Tư Đồ Thịnh lại có thể hỏi chuyện nhàm chán như vậy?
Sở Lâm Lang trấn tĩnh lại, cúi đầu dùng khăn tay lau khóe miệng, thản nhiên cười: "Đúng vậy, sao thế? Tư Đồ đại nhân muốn đưa thêm hồng bao à?"
Nam nhân đối diện hơi rũ mắt, không biết là khen ngợi hay chế nhạo, nhàn nhạt nói: "Người ta đều nói nương tử Chu gia như Sư tử Hà Đông, bể giấm có thể dìm chết người, xem ra không phải vậy..."
Sở Lâm Lang cười gượng hai tiếng, không mấy thật lòng đáp: "Đừng nghe bọn họ lắm lời, Tùy An trước nay vẫn làm chủ trong nhà."
Tư Đồ Thịnh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, nhàn nhạt nói: "Quả thực, lời đồn sai lệch quá nhiều. Sở phu nhân rất hiền đức, mọi bề đều nghĩ cho Chu đại nhân. Trong phủ sau này chắc chắn thê thiếp hòa thuận, khai chi tán diệp, sớm ngày cháu con đầy đàn..."
Sở Lâm Lang không dám tin, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng xác định tên phiền phức này đang chế nhạo mình không thể sinh con. Nhà họ Chu sau này dù cháu con đầy đàn thì liên quan gì đến một kẻ ngoại tộc không sinh nở được như nàng?
Lời chế nhạo khó hiểu này đầy ác ý, lạnh lẽo đến rợn người, mỉa mai nàng giả vờ hiền thục, thực chất lại đang chết chìm trong bể giấm.
Phải nói rõ, bây giờ nàng đang nắm giữ bí mật của hắn, không bắt hắn quỳ xuống gọi nương đã là nể mặt lắm rồi, vậy mà còn dám lạnh lùng chế nhạo!
Sở Lâm Lang thật sự tức đến nghẹn họng. Nàng cũng học theo dáng vẻ thanh cao cô độc của hắn, nhướng mày nói: "Hậu trạch hòa thuận này, đâu phải kẻ độc thân như ngài có thể lĩnh hội được? Tư Đồ đại nhân nếu ngưỡng mộ, cũng nên sớm ngày thú thê nạp thiếp, nếu không e là sẽ có người đàm tiếu sau lưng, nói đại nhân không gần nữ sắc, có bệnh kín khó nói..."
Thấy nàng không còn giả vờ hiền lành mà nhe nanh sắc muốn cắn người, Tư Đồ Thịnh từ từ cười rộ lên, nhưng mắt không có ý cười. Mày rậm hơi nhướng, hắn rất vô lễ đáp lại một câu: "Ta có bệnh kín hay không? Chỉ sợ phu nhân không có cơ hội biết đâu!"
Cùng với tiếng sấm nổ vang trời, Sở Lâm Lang như nuốt phải một tờ giấy lớn, nghẹn đến không thở nổi.
Nàng nghi ngờ mình bị trêu chọc thô lỗ! Không ngờ hắn, đường đường là Thiếu sư của hoàng tử, lại dám nói năng bỡn cợt như vậy với một phụ nhân!
Tư Đồ Thịnh thỏa mãn cái miệng lanh lẹ, dường như cũng cảm thấy không ổn, không đợi Sở Lâm Lang phản công, đã đứng dậy trước xem mưa tạnh chưa.
Sở Lâm Lang bị nghẹn đến mức thật sự không thở nổi. Ai muốn biết của hắn chứ! Tưởng trên người hắn giấu vàng thỏi chắc?
Nàng đang định đuổi theo ra ngoài nói thêm vài câu, nhưng khi nhìn thấy tấm lưng cao lớn của Tư Đồ Thịnh, nàng đột nhiên sững lại...
Vừa rồi lúc xuống ngựa, lưng áo hắn đã ướt một mảng. Lúc này, áo xuân thấm ướt dán sát vào tấm lưng rắn chắc, chiếc áo sam cũ màu trắng ướt sũng như tờ giấy mỏng, mơ hồ lộ ra vết bớt màu đỏ sẫm hình chữ "Bát" trên da thịt sau lưng...
Vết bớt này... Sao lại quen mắt đến vậy? Nàng hình như đã thấy trên người ai đó rồi?
Đúng lúc này, Tư Đồ Thịnh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ngẩn ngơ của Sở Lâm Lang. Ánh mắt chạm nhau, nàng không tránh đi, mà dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ nào đó...
Không kịp tìm hiểu sâu, hắn nhận lấy chiếc áo choàng khô ráo từ tiểu đồng đưa tới, khoác lên người, cũng che đi tấm lưng.
Hắn dường như không nhận ra lưng mình đã để lộ bí mật, chỉ thấy mưa đã ngớt, liền ôn tồn nói với Sở Lâm Lang: "Sở phu nhân, có thể lên xe ngựa rồi."
Cảm xúc của Tư Đồ Thịnh chuyển biến rất nhanh, như thể kẻ vừa rồi đột nhiên nói lời ác ý tổn thương người khác không phải là hắn.
Sở Lâm Lang cũng chẳng buồn đấu khẩu với hắn nữa, lòng trĩu nặng tâm sự lên xe ngựa.
Khi đã ngồi yên vị, nàng không nhịn được vén rèm xe lên, liếc trộm nam tử đang cưỡi ngựa phía trước.
Tư Đồ Thịnh có dáng vẻ quá xuất chúng, cao lớn anh tuấn, khí độ tao nhã, khiến người ta nhìn một lần là không quên.
Nhưng nếu thân hình hắn nhỏ gầy hơn một chút, cơ bắp mảnh khảnh hơn một chút, lúc nhìn người đôi mắt kia lại hung hăng trợn trừng hơn thì lại có chút giống với một người quen cũ trong ký ức đang dần phai nhạt của nàng.
Vốn là hai người chẳng hề liên quan, lại vì vết bớt độc đáo hình chữ "Bát" kia mà đột nhiên liên hệ với nhau.
Sở Lâm Lang nhìn hắn xuất thần. Nhưng khi hắn vô tình quay đầu lại, sắp sửa bốn mắt nhìn nhau, nàng vội vàng hạ rèm xe xuống.
Một khi đã liên hệ lại, đôi mày và mắt tựa hồ quen thuộc kia lại dần dần chồng lên nhau. Ký ức đã lâu không nhớ tới, dường như mang theo hơi nóng hừng hực bùng lên.
Hắn... Lẽ nào thật sự là người hàng xóm cũ của nàng, tên tiểu tử một khi nổi điên lên thì như kẻ khùng?
Nhưng tiểu tử đó họ gì nhỉ? Đúng rồi, là họ Ôn. Lúc đó nàng đặt cho hắn một biệt danh, gọi là "Ôn Sinh", tuyệt đối không phải họ Tư Đồ đặc biệt này!
Hơn nữa, hắn là Thiếu sư của hoàng tử! Lý lịch trước khi vào cung đều được điều tra đi điều tra lại.
Hắn – Tư Đồ Thịnh, là người ở huyện Lũng, Bắc Thành, cách Giang Khẩu mười vạn tám nghìn dặm.
Nàng từng nghe Chu Tùy An nói, Tư Đồ tiên sinh tự nhận gia cảnh bần hàn, mẹ góa một mình nuôi hắn ăn học thành tài. Nghe nói lão mẫu phúc bạc mới qua đời năm ngoái.
Còn người mẫu thân bị điên của Ôn Sinh kia... Đã mất từ sớm rồi!
Nếu hắn thực sự là người quen cũ ở quê nhà, nhất định là đã giấu diếm lý lịch của mình, thậm chí thay đổi cả dung mạo, đổi cả tên họ.
Vết bớt kia quá đặc biệt, Sở Lâm Lang cảm thấy mình sẽ không nhận nhầm.
Thời niên thiếu, nàng và Ôn Sinh không có nhiều thiện duyên. Sở Lâm Lang thậm chí nghi ngờ, Tư Đồ Thịnh đã sớm nhận ra nàng, nên từ sau khi gặp lại, mới năm bữa nửa tháng lại tìm nàng gây sự.
Nhớ lại vẻ hung tợn của tiểu tử đó lúc nhỏ dùng đá ném người, Sở Lâm Lang đột nhiên rùng mình một cái...
Sau khi về nhà, nàng ăn cơm cũng không thấy ngon, chỉ bảo Hạ Hà lấy bình rượu hoa quế vừa mới làm xong, uống liền hai bát đầy.
Đông Tuyết thấy Đại nương tử uống gấp, vội vàng bưng thêm đĩa hoa quả để nàng ăn lót dạ. Rượu hoa quế tuy ngọt dịu nhưng uống nhiều cũng say, nhất là kiểu uống của Đại nương tử.
Sở Lâm Lang đặt chén xuống, đột nhiên hỏi Hạ Hà: "Này, ngươi còn nhớ lúc ở Giang Khẩu, phụ nhân điên hàng xóm nhà chúng ta không?"
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.