Nghĩ đến đây, Lục điện hạ cảm thấy thân tâm thư thái hơn đôi chút.
Nhưng rồi lại có chút thương cảm mà nói: "Bảo sao quan viên ở đây chẳng có ai nói thật lòng, hóa ra đều là người của Binh bộ cả! Bề ngoài thì có vẻ sợ hãi ta, nhưng thực chất trong lòng đều có chỗ dựa nên không sợ, hoàn toàn chẳng coi ta ra gì!"
Tư Đồ Thịnh bưng trà đứng dậy, đi đến bên hồ, vừa đưa chén trà cho điện hạ vừa nói: "Cũng không hẳn... Tri phủ đại nhân và Chu Thông phán rõ ràng không phải..."
Lưu Lăng mỗi ngày đối mặt với biết bao quan viên, cũng chỉ nhớ được mấy vị giữ chức vụ quan trọng.
Ngoài Tri phủ, vị nương tử xinh đẹp mỹ miều của Chu Tùy An cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, nhờ đó mà Lục điện hạ mới nhớ luôn cả Chu Tùy An.
Nghe Tư Đồ Thịnh nói vậy, Lục điện hạ tỏ vẻ không hiểu.
Tư Đồ Thịnh hòa trong làn hơi nước nghi ngút, chậm rãi giải thích: "Bệ hạ từ nửa năm trước đã quyết tâm cải cách tệ nạn tích tụ lâu ngày, mũi nhọn chĩa thẳng vào quân vụ biên quan, rất nhiều quan viên được bổ nhiệm lại. Quan viên ở đây gần như đã thay đổi hết. Vị Tri phủ và Thông phán kia đều mới được bổ nhiệm nửa năm trước. Đặc biệt là Chu Thông phán, đến đây nửa năm mà những điều biết được còn không bằng Lục điện hạ ngài. Ngài nói xem, hắn có phải là người trong cuộc không?"
Vị Tri phủ kia còn đỡ. Nghe nói ông ta là môn sinh của Các lão Đổng đại nhân trong triều, là người do Bệ hạ ủy nhiệm đến đây làm tai mắt. Ông ta làm quan lão luyện, đi theo đường lối trung dung, không làm mất lòng bên nào.
Nhưng một quan viên trẻ tuổi không có gốc gác như Chu Tùy An lại bị điều đến vị trí hiểm yếu thế này, rõ ràng là bị người ta dùng làm bia đỡ đạn, chết cũng không đáng tiếc.
Lưu Lăng nghe xong thấy có lý. Chu Tùy An quả thực khác với những quan viên lảng tránh quanh co khác. Hắn lúc nào cũng hăng hái lạ thường, cứ lân la đến trước mặt mình, báo cáo đủ thứ chuyện vặt vãnh.
Có lúc, Lục điện hạ vừa nhìn thấy Chu đại nhân là tai đã ong ong, chỉ muốn đi đường vòng để né.
Nghĩ đến ngày về kinh cũng sắp tới, Lưu Lăng lười chuốc thêm phiền phức. Nếu Thiếu sư muốn tra án cũ, vậy cứ để hắn tra đi!
Nghĩ vậy, Lưu Lăng vẫy tay với Thiếu sư: "Suối nước nóng này thật tuyệt, tiên sinh có muốn xuống ngâm cùng ta không?"
Vị tiên sinh này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là quá giữ kẽ, rượu chè sắc dục không dính, cũng chẳng có sở thích gì đặc biệt.
Hơi nước ấm áp ẩm ướt là thế, mà Tư Đồ Thịnh lại cài kín cổ áo, hoàn toàn không có ý định xuống nước cùng vui.
Nghe lời mời của Lục điện hạ, hắn cũng chỉ đứng dậy nói: "Hôm qua ta tắm trong phòng bị nhiễm lạnh, không xuống hồ được. Điện hạ cứ ngâm thêm lát nữa, ta xuống đình dưới kia nhóm lửa chờ ngài."
Dứt lời, hắn liền men theo bậc thang đi xuống lương đình lưng chừng núi. Lưu Lăng nhìn bóng lưng cao lớn đoan chính của ân sư, chỉ biết bất lực lắc đầu.
Tư Đồ Thịnh đang độ tuổi phong hoa chính mậu mà chưa từng thành thân, trước đây người trong cung đều bàn tán, liệu có phải hắn không thích nữ sắc, hay thân thể có bệnh khó nói.
Một nam nhân có thể tu thân dưỡng tính đến mức này khiến Lục điện hạ, người vừa mới thành thân không lâu, không tài nào hiểu nổi.
Vừa rồi mời cùng tắm, hắn thực ra cũng có chút tò mò, muốn xem "tiểu ân sư" của mình có khỏe mạnh không.
Tiếc là Tư Đồ Thịnh quá mức nhàm chán, không chịu cùng ngắm tuyết tắm chung. Lẽ nào thật sự như lời đồn, hắn có nỗi niềm khó nói nào đó?
Bên kia, Tư Đồ Thịnh vừa đi đến đình nghỉ mát thì thấy dưới chân núi có mấy cỗ xe ngựa dừng lại.
Hóa ra nơi này tên là Sài Phi Sơn, hai ngọn núi không cao lắm đối diện nhau, tựa như hai cánh cửa gỗ. Một ngọn núi có suối nước nóng, còn ngọn núi kia lại là một ngôi chùa hương khói thịnh vượng.
Hôm nay là ngày rằm, mấy vị nữ quyến trong châu đến chùa thắp hương trả lễ, nên dừng xe dưới chân núi để chuẩn bị lên chùa.
Tư Đồ Thịnh đứng trong đình nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy Sở Lâm Lang trong bộ y phục màu hồng phấn bắt mắt. Nàng nổi bật giữa một nhóm phu nhân, tựa cánh bướm hoa lượn lờ, khéo léo giao tiếp, khuấy động không khí.
Đợi những vị phu nhân đó lên núi rồi, hắn mới cất bước men theo một con đường núi bên cạnh, cũng sang ngọn núi đối diện dạo một chút.
Con đường núi này ẩn khuất và dốc đứng, nhưng với người đi quen lại khá nhanh. Cách một khu rừng rậm, chẳng mấy chốc Tư Đồ Thịnh đã sải bước đuổi kịp...
Lại nói về Sở Lâm Lang, lần này ra ngoài nàng đã xem kỹ hoàng lịch, lắc nát cả mai rùa.
Huyện bên cạnh bao nhiêu cái đầu rơi xuống đất, không biết lần này Liên Châu có thể bình an vượt qua cơn nguy khốn hay không.
Diêm Vương đã đích thân giá lâm, không thể không đi lạy phật, cầu cho phu quân nhà mình bình an.
Nàng vốn chỉ thuận miệng nói với Tri phủ phu nhân, không ngờ bà cũng thấy có lý. Bà biết Sở Lâm Lang rất rành mấy chuyện thần thánh ma quỷ này, thấy nàng muốn đi lễ phật thì đi cùng chắc chắn không sai.
Kết quả truyền đi truyền lại, đến ngày rằm này đã có tới bảy tám vị phu nhân cùng đi.
Nhưng lúc họ xuống xe, nhìn thấy dưới chân núi đối diện cũng có xe ngựa, hỏi ra mới biết Lục điện hạ đang ngâm mình trong suối nước nóng ở ngọn núi bên kia.
May mà sơn tự không cùng một ngọn núi. Lát nữa họ xuống núi thì bảo người trông chừng trước, đừng để chạm mặt Lục điện hạ mà gây chuyện là được.
Chỉ là sau trận tuyết, đường trơn trượt, dù sơn tự đã sai người quét dọn, mấy vị phu nhân vẫn phải bước đi cẩn trọng.
Hai vị phu nhân đi phía sau đúng lúc đi cùng Trương Hiển phu nhân là Lâm nương tử. Họ đều biết Chu Tùy An và Trương Hiển có hiềm khích, nên khi tâng bốc Lâm nương tử, không tránh khỏi lôi Sở Lâm Lang ra nói.
"Phải ngang ngược đến mức nào mới làm ra chuyện cãi lời bà bà! Nghe nói nàng ta xưa nay ghen tuông, ngay cả bà bà Triệu thị cũng khóc lóc với mẫu thân ta, nói Sở thị không dung người trong hậu viện, đến một người đuổi một người! Chu gia bọn họ sắp tuyệt tự rồi!"
Nghe vậy, một vị phu nhân khác lắc đầu thở dài: "Khó trách Chu đại nhân tướng mạo phi phàm mà hậu viện lại thanh tịnh như vậy. Nhưng đến giờ nàng ta vẫn chưa sinh được nhi tử, lẽ nào bản thân không sốt ruột?"
Lâm nương tử ngẩng đầu nhìn Sở Lâm Lang đang nói cười vui vẻ với Tri phủ phu nhân cách đó không xa, chỉ mỉm cười lắng nghe, không tiếp lời.
Câu chuyện này lập tức khơi dậy hứng thú của mọi người. Họ nhao nhao cảm thán, cho rằng Sở nương tử ở nhà chuyên quyền như vậy, chung quy không phải chuyện tốt.
"Thú thê thú hiền"*, quả thực có lý. Chu đại nhân kia đến giờ vẫn chưa có nhi tử, thật đáng tiếc...
*Thú thê thú hiền: Lấy vợ phải lấy người hiền đức.
Tri phủ phu nhân vốn đang nói chuyện với Sở Lâm Lang, đột nhiên phát hiện nữ tử bên cạnh không còn động tĩnh, dường như đang vểnh tai nghe ngóng.
Lúc này một cơn gió thổi qua, bà cũng nghe thấy tiếng xì xào bàn tán từ phía sau, lòng lập tức hiểu rõ, bèn quay đầu gọi với những người phía sau: "Nói gì thế? Nói to lên chút cho ta nghe với!"
Nghe lời này, mấy nữ nhân nhiều chuyện phía sau mới nhận ra mình đã quá trớn, lập tức cười gượng lảng sang chuyện khác.
Tri phủ Hà phu nhân quay đầu vỗ vỗ tay Sở Lâm Lang đang dìu mình: "Bọn họ vốn tính như vậy, sau lưng cũng chẳng ít lần đàm tiếu ta. Đừng để ý làm gì."
Sở Lâm Lang cười khổ lắc đầu: "Nếu muội là tỷ, người khác thích nói xấu thì đã sao? Tỷ đường hoàng làm chủ trong phủ, mèo chó nào dám trèo lên đầu tỷ mà làm càn?"
Hà phu nhân nghe vậy, vui vẻ mỉm cười.
Bà vốn là nữ nhi của một võ quan nhỏ, từ nhỏ lớn lên ở thôn quê, nói chuyện có chút thẳng thắn, nên lại hợp tính với Sở Lâm Lang kém mình mười lăm tuổi một cách kỳ lạ. Cộng thêm việc Sở Lâm Lang biết ý tứ chiều lòng, mới nửa năm mà đã trở thành đôi bạn khuê phòng thân thiết vong niên.
Về chuyện nạp thiếp ồn ào trước đây của Sở gia, bà cũng có nghe qua, lại tận mắt thấy Doãn tiểu thư yếu đuối kia, thêm vào đó Chu lão phu nhân đích thân đến hỏi chuyện, nên hiểu rõ mấu chốt vấn đề, không phải như lời đồn là Sở Lâm Lang ghen tuông đuổi lương thiếp.
Nhưng với tư cách là tỷ tỷ lớn tuổi, bà cũng phải khuyên nhủ Sở thị đôi lời.
Nếu phu thê ân ái, con cái đủ đầy, nàng độc chiếm phu quân cũng không sao, một người bằng lòng đánh, một người bằng lòng chịu mà thôi.
Nhưng Sở thị mãi không sinh nở, cứ giằng co mãi thế này, chẳng phải tự biến mình thành tội nhân của nhà phu quân sao?
"Lần sau bà bà nhà muội lại tính chuyện đó, muội tuyệt đối không được chống đối. Đã thành thân bao lâu rồi, có gì mà không quen? Đừng như tiểu cô nương mà ghen tuông nhỏ nhen. Sớm muộn gì cũng có ngày này, sao không nhân cơ hội lấy lòng phu quân và bà bà? Thiếp chính là thiếp, vào cửa rồi chẳng lẽ không trị được nàng ta! Đến lúc đó nếu muội không đối phó được, ta dạy cho!"
Sở Lâm Lang thực ra cũng biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng dù có thật, nàng cũng không học được những thủ đoạn sắt đá của Hà phu nhân.
Mẫu thân nàng chính là thiếp, nàng không muốn hại người khác phải sống những ngày tháng tủi nhục như vậy. Nàng không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn lảng sang chuyện khác.
Đến sơn tự, sau khi thắp hương cầu phúc xong, Hà phu nhân muốn cùng Lâm phu nhân và những người khác dùng bữa chay, sau đó nghe sư tăng giảng kinh.
Loại cơm chay không có thịt này, Sở Lâm Lang không thích ăn, lại càng không nghe nổi kinh phật khó hiểu, bèn lấy cớ rời bàn sớm, ra sau núi dạo chơi.
Sự thành kính của nàng cũng chỉ dừng lại ở khoảnh khắc thắp hương quỳ lạy.
Giống như làm ăn vậy, đưa ra một cái giá mình có thể gánh vác được, thần phật ứng nghiệm thì trả lễ, mua bán sòng phẳng. Chỗ này không linh thì đổi miếu khác. Còn những công phu tu tâm dưỡng tính, gột rửa tâm can thì xin miễn cho kẻ bất tài này.
Như khi nàng xin quẻ cầu con, tuy chín miếu nói mệnh nàng không con, nhưng có một nơi nói nàng con cái đủ đầy, thế là đủ rồi.
Ngược lại, người không thích nghe thuyết giáo như Hà phu nhân lại rất thích nghe kinh phật. Tuy bà hoàn toàn không hiểu thiền ý, nhưng cũng phải giả vờ nghe một chút, cầu mong kéo dài tuổi thọ.
Sở Lâm Lang đoán rằng phải đợi một lúc lâu, dạo quanh một hồi liền chuẩn bị về thiền phòng ngồi uống trà. Nhưng vừa đi được mấy bước thì phát hiện có người phía trước.
Ngẩng đầu nhìn lên, trời đất quỷ thần! Sao lại chạm mặt vị Tư Đồ Thiếu sư này nữa rồi!
Sở Lâm Lang cảm thấy cảnh tình cờ gặp gỡ nơi sơn tự thế này quá giống trong tuồng hát, lại có chút mập mờ, nên nàng vội vàng quay người, chuẩn bị rời đi để tránh hiềm nghi.
Ai ngờ vị Tư Đồ Thiếu sư này lại không quá câu nệ, cất giọng nói trước: "Chu phu nhân, có thể nói chuyện riêng một lát không?"
Sở Lâm Lang thấy hắn cũng dẫn theo tiểu đồng, sau lưng mình cũng có nha hoàn đi theo, nơi đây bốn bề trống trải, không tính là gặp gỡ riêng tư, bèn mím môi bước tới hành lễ.
"Sao lại trùng hợp thế này, gặp được Tư Đồ đại nhân ngài ở đây."
Nếu là người biết điều, nên lễ phép trả lời rằng chỉ là tình cờ.
Nhưng vị Thiếu sư từ hoàng cung ra này dường như không hiểu chữ "lễ" là gì. Khóe miệng hắn chỉ khẽ cười, thản nhiên nói: "Không phải trùng hợp, ta cố ý đợi Sở phu nhân ở đây."
Sở Lâm Lang tuy biết mình trẻ trung xinh đẹp, nhưng nghe thấy lời lẽ đường đột không hề che giấu này vẫn hít một hơi lạnh, không khỏi trợn tròn mắt: "Tư Đồ đại nhân... Lời này của ngài là có ý gì?"
Tư Đồ Thịnh lần trước đã biết nói chuyện với nàng tốt nhất đừng quá vòng vo, bèn nói thẳng: "Lần trước tại hạ có đề nghị với phu nhân, hy vọng Chu đại nhân cũng cung cấp một bản danh sách quan lại cũ ở Liên Châu cho ta. Tiếc là Chu đại nhân cảm thấy tại hạ thân là Thiếu sư, hỏi đến chính vụ địa phương là vượt quyền nên không muốn. Vì vậy, tại hạ muốn hỏi phu nhân, liệu có thể giúp sao chép một bản không?"
Sở Lâm Lang lại hít một hơi lạnh, lần này là vì sự cố chấp trẻ con của phu quân nhà mình. Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà đã đắc tội với ân sư của Lục điện hạ.
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.