Sở Lâm Lang ngẩng đầu nhìn Sở Hoài Thắng, người phụ thân đã lâu không gặp. Nàng phải hít sâu mấy hơi mới nén được những lời mắng chửi đang chực trào lên cổ họng.
Khi chưa xuất giá, nàng cãi lại Sở Hoài Thắng không biết bao nhiêu lần, chẳng sợ đòn roi mắng nhiếc. Nhưng rốt cuộc, lửa giận của ông ta đều trút cả lên đầu mẫu thân nàng, một người vốn phải sống nhờ hơi kẻ khác.
Vì Tôn thị, nàng đành nuốt giận, bỏ ngoài tai những lời của Sở Hoài Thắng, chỉ xem đó là mấy câu càm ràm phiền toái.
Sở Lâm Lang theo Tôn thị lên lầu, cúi mình hành lễ với Sở Hoài Thắng: "Phụ thân, người vẫn khỏe chứ?"
Sở Hoài Thắng ra vẻ trưởng bối, ngồi ịch trên chiếc ghế bành cũ kỹ đã bong tróc hết lớp sơn của dịch trạm, vừa thổi lớp bọt trà trong chén vừa lạnh giọng nói: "Khỏe hay không, đứa con bất hiếu như ngươi cũng nào có để tâm. Mới làm phu nhân quan gia mà đã ra oai gớm nhỉ. Nếu ta không đến, có phải ngươi đã quên mất mình còn có cả phụ mẫu rồi không?"
Sở Lâm Lang lặng thinh không đáp, mặc cho Sở Hoài Thắng mắng chửi. Tôn thị đứng bên cạnh sốt ruột đến mím chặt môi, cuối cùng run rẩy lên tiếng: "Lão gia, người bớt giận, Lâm Lang chẳng phải đã đến gặp người rồi đó sao..."
Sở Hoài Thắng trừng mắt nhìn Tôn thị, bà lập tức rụt cổ lại như chim cút, không dám nói thêm nửa lời.
May mà ông ta còn nhớ mục đích đến Liên Châu lần này nên mới thôi mắng nhiếc, chuyển sang vờ vịt hỏi han tình hình gần đây của Sở Lâm Lang. Nhưng câu chuyện cứ xoay quanh người nữ tế, lời trong lời ngoài đều ngầm dò la tin tức của Chu Tùy An.
Sở Lâm Lang thừa biết phụ thân chẳng có ý tốt, lại muốn gây phiền phức cho Chu Tùy An, bèn chặn lời trước khi Sở Hoài Thắng kịp mở miệng: "Lục điện hạ mang thánh chỉ đến Liên Châu, quan viên trên dưới đều đang nơm nớp chờ lệnh ở nha môn. Lang quân nhà con đã mấy ngày chưa về nhà, e là không thể đến gặp phụ thân được. Chàng đã đặc biệt nhắn người chuyển lời, bảo con chuẩn bị thêm chút lễ vật cho người..."
Vừa nghe Chu Tùy An không thể đến gặp mình, mày mắt râu ria Sở Hoài Thắng lập tức xụ xuống. Ông ta đập bàn một cái rầm: "Đúng là hết cái thời thư sinh nghèo kiết xác dụ dỗ nữ nhi nhà ta rồi! Mới làm được cái chức quan quèn đã dám lên mặt với nhạc phụ! Nếu đã vậy, ta thật sự phải đích thân đến nha môn bái kiến hắn, để cho đồng liêu của hắn biết chuyện xấu xa hắn đã làm năm đó!"
Năm xưa, chuyện nữ nhi và Chu Tùy An không qua mai mối cưới hỏi vẫn luôn là cái cớ để Sở Hoài Thắng vin vào. Chuyện này ban đầu hai nhà đều ngầm chấp thuận, tuy không vẻ vang gì nhưng cũng chẳng phạm pháp.
Nhưng giờ Chu Tùy An đã làm quan, cần thể diện, cần danh tiếng. Cứ nắm vào điểm này, không sợ hắn không nghe theo!
Nói xong, Sở Hoài Thắng đắc ý chờ nữ nhi cúi đầu ngoan ngoãn cầu xin mình.
Vậy mà Sở Lâm Lang vẫn không hề lay chuyển, chỉ bình tĩnh đáp: "Sáng nay lúc phụ thân đến, chắc cũng thấy cảnh tượng trên lầu cổng thành rồi. Mười mấy cái đầu người to như quả dưa hấu lăn lóc đầy đường, phải quét dọn nửa ngày mới sạch vết máu. Chẳng lẽ phụ thân muốn lang quân nhà con mất đầu rồi mới chịu đến gặp người hay sao? Như vậy mới là không ra vẻ ư? Con không sợ gì khác, chỉ sợ người cứ lỗ mãng như vậy mà đắc tội với quý nhân, đến lúc đó... Con và nương lại phải ra đường nhặt đầu của người..."
Buổi sáng, trên phố đúng lúc đang xử trảm đám ác bá và tùy tùng đã hành thích hoàng tử. Sở Hoài Thắng đi ngang không may nhìn thấy, đến bữa tối cũng ăn không nổi. Giờ nghe Sở Lâm Lang nói vậy, ông ta nhất thời cứng họng, càng không có cái gan chạy đến nha môn làm loạn.
Nhưng bị nữ nhi chặn họng, ông ta không khỏi tức tối mắng lại: "Phỉ phui, dám trù ẻo cả phụ thân ngươi! Hắn không ở đây thì ngươi chuyển lời giúp, đại ca ngươi cứ ở nhà ăn không ngồi rồi mãi cũng chẳng phải lẽ, xem trong nha môn của hắn có chức vụ gì nhàn hạ, sắp xếp cho huynh trưởng ngươi một chỗ."
Vị huynh trưởng mà ông ta nói chính là đích huynh cùng cha khác mẹ của Sở Lâm Lang, Sở Nhân Phượng, cũng là kẻ năm xưa đã xúi giục phụ thân đem thứ muội đi làm thiếp.
Người huynh trưởng này tên là Nhân Phượng, nhưng thực chất là một kẻ vô dụng chẳng hơn gì cái móng gà. Ăn chơi hưởng lạc thì không gì không thạo, duy chỉ việc đứng đắn là chẳng làm nổi, đúng một tên công tử bột chính hiệu.
Năm xưa hắn giúp việc kinh doanh trong nhà, liên tiếp làm ăn thua lỗ rồi đổ hết trách nhiệm lên đầu thứ muội Sở Lâm Lang, người cùng hắn quản lý sổ sách, khiến nàng bị Sở Hoài Thắng đánh đập tàn nhẫn mà trăm miệng không thể biện bạch.
Sau này, Sở Nhân Phượng luồn cúi chạy chọt, lại kiếm được một chức quan nhỏ ở quê nhà Giang Khẩu. Ai ngờ hắn lại vì thói trăng hoa ong bướm, dan díu với tiểu thiếp của thượng cấp, bị người ta bắt quả tang rồi đánh cho một trận thừa sống thiếu chết ngay tại hậu viện.
Nếu không phải Sở Hoài Thắng bỏ ra một khoản tiền lớn, e rằng hai chân Sở Nhân Phượng đã bị người ta đánh gãy.
Bây giờ hắn chỉ ở nhà ăn không ngồi rồi, Sở Hoài Thắng thấy chướng mắt, bèn muốn nhờ vả nữ tế, để nhi tử lại được thăng quan tiến chức.
Qua thư của mẫu thân, Sở Lâm Lang đã biết những chuyện xấu xa của vị huynh trưởng "Nhân Trung Long Phượng" này. Nghe phụ thân nói xong, nàng chỉ cười lạnh một tiếng: "Lang quân chẳng qua chỉ là một Thông phán nhỏ bé, tuy có kiêm quản một số việc nhưng chuyện nhân sự đều do tri phủ địa phương quyết định. Dẫu có chức vụ nhàn rỗi nào cũng đều được dành cho thân quyến của Tri phủ đại nhân cả rồi. Vả lại, người khác đi cửa sau thì ít nhất cũng phải có xuất thân tú tài, biết chữ hiểu nghĩa. Không biết vị huynh trưởng kia của con mấy năm gần đây có thi đỗ công danh gì không, để lang quân còn có cớ mà nói giúp?"
Sở Hoài Thắng lại bị chặn họng đến không nói được lời nào, mất mặt quay sang mắng Sở Lâm Lang chỉ biết lo cho vinh hoa của mình, không màng sống chết của huynh đệ. Tiện thể, ông ta lại lôi Tôn thị ra mắng nhiếc, rằng bà xuất thân hèn kém, giống tiện nhân, không nuôi dạy được đứa con nào tốt đẹp.
Sở Lâm Lang nghe chướng tai, định cãi lại thì bị Tôn thị nắm chặt tay, không cho nàng lên tiếng nữa.
Sở Hoài Thắng mắng một hồi cũng mệt, thêm vào đó cơn nghiện thủy yên* lại tới, bèn gọi mỹ thiếp mới nạp đến dìu mình về phòng nghỉ ngơi.
*Thủy yên: loại thuốc hút bằng ống điếu qua nước.
Bấy giờ, Sở Lâm Lang mới có thể về phòng của mẫu thân, nói chuyện tâm tình với Tôn thị.
Từ miệng nương, nàng mới biết hóa ra Sở Hoài Thắng đến đây không chỉ để moi tiền, mà là có một vụ làm ăn cần bàn bạc nên mới tiện đường ghé qua Liên Châu.
Nhưng nhìn cách ông ta đưa cả Tôn thị đã già nua kém sắc đi cùng, nàng biết đây chẳng phải chuyện hứng lên nhất thời, mà là đã sớm có ý định dùng mẫu thân để khống chế nàng, tam nữ nhi này.
"Nương, người cứ nhẫn nhịn một chút. Đợi con nghĩ cách buộc ông ta thả người, lúc đó con sẽ mua nhà cho người ra ở riêng, không phải chịu thứ khí tức bẩn thỉu của ông ta nữa!"
Tôn thị nghe vậy lòng ấm áp nhưng lại lắc đầu thở dài: "Ông ấy dù sao cũng là phụ thân con. Ta ở Sở gia cơm ăn áo mặc không thiếu, con cũng coi như có nhà mẹ đẻ để dựa vào. Ta mà ra ngoài, người không biết lại tưởng ta không giữ phụ đạo, từng này tuổi còn bị Sở gia ruồng bỏ. Đến lúc đó con cũng bị liên lụy danh tiếng, bà bà của con chẳng phải sẽ càng coi thường con hơn sao..."
Tôn thị mơ hồ nhớ mình vốn là nữ nhi nhà khá giả, tiếc là khi nhỏ bị lạc mất gia đình, rồi bị bọn buôn người bắt đi, bán lên thuyền hoa làm "sấu mã"*. Bà còn chưa kịp treo bảng tên đã bị Sở Hoài Thắng để mắt tới, mua về làm thiếp.
*Sấu mã: chỉ những cô gái được nuôi dạy từ nhỏ để làm thiếp hoặc kỹ nữ.
Tính bà hiền lành nhu nhược, chưa từng tranh cãi với ai, nhưng không ngờ cái tính nhẫn nhục như chim cút của bà lại nuôi ra một đứa nữ nhi gan to bằng trời.
Lâm Lang từ nhỏ đã dám vì bà mà cãi lại Sở Hoài Thắng, giống như một chú chó con cứ sủa gâu gâu để bảo vệ chủ. Tôn thị vừa mừng vừa xót xa.
Đời bà xem như đã xong, chỉ cần không làm liên lụy đến nữ nhi là tốt rồi.
Sở Lâm Lang biết mẫu thân luôn lo trước lo sau, sợ bị người đời gièm pha. Nàng lười thuyết phục thêm, nhưng chuyện đã quyết thì sớm muộn gì cũng sẽ làm. Bây giờ mọi sự chưa đâu vào đâu, cũng không cần tranh cãi với mẫu thân làm gì.
Thế là hai mẫu nữ tựa vào nhau trên giường, thủ thỉ tâm sự.
Ở trước mặt nữ nhi, Tôn thị cũng cởi mở hơn nhiều. Bà lo lắng chuyện nàng mãi không sinh nở, không biết ở nhà phu quân có bị làm khó không.
Sở Lâm Lang chỉ lựa chuyện vui mà kể, chuyện buồn thì giấu đi.
Hai người lại trò chuyện về tình hình gần đây của Sở gia. Nói đến đây, Tôn thị còn cảm thán một câu: "Hai đích nữ trong nhà tuy đều gả sớm nhưng chẳng ai có phúc phận bằng con. Đại tỷ và đại tỷ phu của con đến kinh thành kiếm sống, nghe nói bị người ta lừa mất hết tiền bạc, còn phải lấy của hồi môn của đại tỷ con để bù vào. Đại tỷ con không xoay sở nổi, đành về nhà vay tiền, liền bị phụ thân con mắng chửi thậm tệ, còn đang ép nó hòa ly!"
Sở Lâm Lang nhíu mày: "Hòa ly?"
"Đúng vậy, phụ thân con... Ngay cả nhà phu quân mới cũng tìm sẵn cho đại tỷ con rồi... Nhưng Đại nương tử dường như không đồng ý, đang cãi nhau to với ông ấy."
Sở Lâm Lang nghe xong có chút lặng người. Sở Hoài Thắng thì có thể tìm được người tốt sao? Trong ba tỷ muội nhà họ Sở, chỉ có đại tỷ tính tình hiền lành, đối xử với nàng và Tôn thị rất mực khách khí, coi như còn có chút tình tỷ muội.
Tiếc là người tính tình mềm yếu luôn dễ bị nắm bắt. Tiêu chuẩn chọn nữ tế của Sở Hoài Thắng chỉ nhìn vào tiền bạc và quyền thế, tuyệt đối không xem đối phương có phải người tốt hay không. Đại tỷ đã sinh hai hài tử rồi mà ông ta còn ép hòa ly, nào phải thương nữ nhi, rõ ràng là chỉ sợ bị lừa tiền.
Tôn thị lại nói tiếp: "Nhà nhị tỷ con coi như khá hơn một chút, lang quân của nó làm tuần doanh trong thủy sư, nhưng tính tình không tốt, hay say rượu làm càn, còn đánh cả nó... Đích mẫu con trong lòng không vui, cứ hay dò hỏi tình hình của con. Nghe nói con mãi không có con nối dõi, bà ấy cứ nhắc với ta về một người chất nữ bên nhà bà ấy đã đến tuổi cập kê..."
Sở Lâm Lang vừa nghe liền biết vị đích mẫu kia đang có ý đồ gì, lập tức nói: "Chuyện trong Chu gia, đâu đến lượt bà ấy nhúng tay? Nương cứ nói với Đại nương tử, chuyện nạp thiếp là do bà bà con làm chủ, không cần con phải bận tâm."
Tôn thị cũng không muốn tay Đại nương tử Sở gia vươn vào sân nhà nữ nhi. Hai đứa nữ nhi ruột của bà ta hôn nhân đều không thuận lợi, trong khi thứ nữ lại gia trạch ấm êm, bà ta đang tức đến đỏ mắt đấy thôi!
Nghĩ đến chuyện nữ nhi mãi không sinh nở, bà cũng đêm đêm lo lắng không ngủ được, thương yêu xoa đầu Lâm Lang: "Con hồi nhỏ nghịch ngợm như nam nhi, còn hay đánh nhau với người ta. Lúc đó ta chỉ lo tính con quá cứng rắn, sau này gả đi sẽ chịu thiệt. May mà con đã sửa đổi không ít, Tùy An lại là người nho nhã hiểu lễ nghĩa, ta cũng yên tâm. Con phải nhớ, phận nữ nhân sống qua ngày, làm gì có chuyện mọi việc đều thuận lợi, có chút tủi thân cũng phải nhẫn nhịn. Tính tình quá cương liệt chưa hẳn là chuyện tốt. Mụ điên ở Giang Khẩu ngày trước chính là một bài học rành rành đó..."
Sở Lâm Lang sớm đã quên mất người phụ nhân bị điên trong lời mẫu thân, chỉ mơ hồ nhớ cạnh căn nhà thuê tại Giang Khẩu đúng là có một người như vậy, suốt ngày điên điên khùng khùng chạy khắp nơi gọi người.
Nhưng khác với những kẻ điên ngây dại trên đường, bà ta tuy tóc tai bù xù nhưng mặt mũi không hề lem luốc. Dù có hôm thấy bà ngồi bệt dựa vào góc phố, người lấm lem bùn đất, thì ngày hôm sau lại thấy mặt mày sạch sẽ.
Nhất thời tò mò, nàng không khỏi hỏi: "Phải rồi, con lại quên mất vì sao bà ta phát điên?"
Sở Lâm Lang hồi nhỏ cũng từng hỏi câu này nhưng mẫu thân luôn trả lời qua loa, không muốn kể chi tiết cho trẻ nhỏ. Nhưng giờ nàng đã lớn, Tôn thị cũng không né tránh nữa: "Nghe bà ta suốt ngày la hét mấy câu như "kẻ phụ tình", rồi "hối khiếu phu quân mịch phong hầu"* đại loại thế. Hình như là không chấp nhận được việc phu quân nạp thiếp, nên mới gây sự đến phát điên, rồi bị nhà phu quân ruồng bỏ thì phải. Nhà đó cũng thật nhẫn tâm, ngay cả đứa nhi tử cũng đuổi đi cùng bà ta. Cũng may bà ta có nhi tử ở bên cạnh, chăm sóc rất tỉ mỉ, còn chu đáo hơn cả bà tử mà nhà họ thuê. Chỉ tiếc cho tiểu hài tử đó, còn nhỏ đã phải chịu khổ cùng mẫu thân!"
*Hối khiếu phu quân mịch phong hầu: một câu thơ cổ ý nói hối hận đã để phu quân đi tìm công danh phú quý.
Nghe Tôn thị nhắc đến nam hài tử kia, ký ức của Sở Lâm Lang bỗng trở nên rõ mồn một.
Vì không có sự chăm sóc của mẫu thân, trên gương mặt khô gầy của đứa bé là đôi mắt to một cách không cân xứng.
Mà điều khiến người ta ấn tượng sâu sắc hơn, là khi gặp phải bọn du côn vô lại muốn chiếm tiện nghi của người mẫu thân điên, vẻ tàn nhẫn của tiểu tử khi hắn ném đá vào người ta.
Sở Lâm Lang hồi nhỏ từng chứng kiến một lần. Cánh tay gầy yếu như vậy mà lại có thể giơ hòn đá lớn ném vào gáy kẻ khác đến máu thịt be bét, thế mà đôi mắt to của hắn đến chớp cũng không thèm chớp...
Edited by Tuế Nguyệt An Nhiên.