“Ưm... a a——”
Tiếng rên mềm mại pha lẫn vẻ mê hoặc của Yên Chiêu Chiêu như rượu độc, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn chìm đắm không dứt, dù là độc, cũng nguyện uống đến giọt cuối cùng.
Tạ Từ Nghiễn ôm chặt lấy Yên Chiêu Chiêu trong lòng, bước một bước xuống giường. Một cơn gió mát nhẹ thổi qua, khiến nàng khẽ run, vội ôm chặt cổ hắn, giọng nói mềm đi vài phần. “Sao... sao vậy... đi đâu?”
Hắn khẽ nhếch cằm, cắn nhẹ lên vành tai nàng, giọng nói trầm thấp tựa như lông vũ lướt qua, khơi lên từng cơn ngứa ngáy. “Tất nhiên là để lại dấu vết ân ái của chúng ta trong tẩm điện này.”
Vừa dứt lời, Tạ Từ Nghiễn cất bước, chậm rãi di chuyển trong căn phòng rộng lớn nhưng bài trí đơn giản. Mỗi bước chân, nơi giao hợp vẫn giữ nhịp đâm rút nhẹ nhàng. Động tác không mạnh, nhưng mỗi lần ra vào đều chạm đúng điểm nhạy cảm khiến nàng mềm nhũn.
So với những cú thúc mạnh bạo trên giường trước đó, sự chênh lệch này quá lớn. Thể xác như không kịp thích ứng với cảm giác đột ngột đó, từng cơn ngứa ngáy trào lên, lan tỏa khắp nơi. Dòng xuân thủy men theo đùi chảy xuống, mỗi tấc da thịt đều tê dại, râm ran.
Yên Chiêu Chiêu không thể chịu được, vòng chặt cổ hắn, đôi chân trắng nõn quấn lấy eo. Nàng vặn vẹo eo, tự mình đẩy vào, thúc đẩy nhịp điệu giao hợp. “Ưm... ưm—”
Bước chân Tạ Từ Nghiễn khựng lại, động tác chủ động của nàng khơi dậy vô số dục niệm. Ánh mắt hắn sâu thẳm như hồ nước, hơi thở nặng nề. Hắn đưa tay hất đổ ấm trà cùng đĩa bánh trên bàn xuống đất, rồi đặt nàng lên mặt bàn.
Từ từ rút ra rồi mạnh mẽ thúc vào một lần, nhấn sâu đến tận cùng khiến xuân thủy bắn tung tóe.
“Ưm... a a... ư...” Yên Chiêu Chiêu bật ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào khi vật cứng nóng bỏng xuyên qua nơi sâu nhất. Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, ý thức như tan rã, dòng xuân thủy tràn ra chứng tỏ kɧoáı ©ảʍ lên đến đỉnh điểm.
Cơ thể nàng run rẩy, như thể từng mạch máu đều đang reo hò, đòi hỏi nhiều hơn nữa.
“Tích cực như vậy là muốn thứ này của ta sao?” Tạ Từ Nghiễn dừng lại sau một cú đâm mạnh, chậm rãi rút ra từng chút, khiến nơi ấy co thắt giữ lại. Nhưng hắn cố tình dừng ngay đầu khấc, vào mà như không vào, không chịu làm nàng thỏa mãn.
“Nói đi, có muốn không?”
“Ưm... muốn... cho ta...” Yên Chiêu Chiêu rêи ɾỉ, giọng nói vỡ vụn. Cơn ngứa ngáy ăn sâu vào tận xương, từng tế bào như kêu gào đòi hỏi.
“Tạ Từ Nghiễn... Ư... đâm vào... đâm ta đi...”
Nghe vậy, ngọn lửa trong lòng Tạ Từ Nghiễn bùng cháy, hắn bật cười trầm thấp. “Được, ta sẽ đâm vào ngươi.”
Hắn mạnh mẽ thúc vào, nhấn đến tận gốc, cọ xát nơi nhạy cảm từng đợt. “Đâm đến khóc được không?”
“Ưm a... sâu quá...” Yên Chiêu Chiêu run rẩy, thân thể trắng nõn ửng hồng, cảm giác sung sướиɠ khiến nàng không muốn buông ra.
Mỗi lần hắn rút ra rồi lại đâm sâu, nàng đều rêи ɾỉ không ngừng, đôi môi đỏ mọng phát ra những tiếng ngâm nga mê người.
Bàn tay Tạ Từ Nghiễn chạm vào thân thể ấm nóng của nàng, đôi môi ngậm lấy nhũ hoa căng tròn, liếʍ láp rồi cắn mυ"ŧ.
Nàng cong người, thở hổn hển, từng dòng xuân thủy chảy xuống bắp đùi. Hắn thúc vào liên tục, sâu và mạnh, mỗi lần chạm đến đáy đều khiến nàng run lên.
“Tạ Từ Nghiễn... sắp ra...”
Giọng nàng lạc đi trong những tiếng rêи ɾỉ, đôi mắt ngấn nước.
“Cùng nhau...”
Hắn giữ chặt hông nàng, đẩy sâu thêm vài lần rồi bất chợt bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, hòa lẫn cùng xuân thủy tràn đầy nơi giao hợp.
Yên Chiêu Chiêu kêu lên một tiếng dài, cơ thể co rút, xuân thủy phun trào không dứt.
Cả hai cùng đạt cực khoái, hơi thở gấp gáp hòa lẫn vào nhau.
Tạ Từ Nghiễn thở dài thỏa mãn, rút ra khỏi cơ thể nàng, nhìn dòng chất lỏng trắng đục tràn ra mà yết hầu không khỏi chuyển động.
Hắn bế nàng lên, không dám nhìn thêm, sợ sẽ lại không kiềm chế được mà dày vò nàng lần nữa.
Yên Chiêu Chiêu ngoan ngoãn vùi vào ngực hắn, đôi mắt long lanh nhìn gương mặt điển trai, bất giác hôn nhẹ lên má hắn.
Hắn cứng đờ, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thoáng chút bất ngờ.
Yên Chiêu Chiêu khẽ cười, đôi môi đỏ hồng lại chạm vào môi hắn.
Nụ hôn ấy, nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm.
Giọng nói nàng dịu dàng vang lên. “Tạ Từ Nghiễn, cảm ơn ngươi.”