Chuyện hoàng đế ở chốn Phật môn một đêm vui cùng hai nữ nhân chẳng biết vì sao lại nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Chỉ trong vài ngày, dân chúng đều biết chuyện hoang đường của hoàng đế, thậm chí còn sáng tác ra một bài hát châm biếm hoàng đế hoang dâm vô độ, không xứng làm quân vương.
Có kẻ khinh bỉ hành vi của hoàng đế, bàn tán ai mới thực sự xứng đáng ngồi trên ngai vị; lại có người chỉ coi đây là câu chuyện trà dư tửu hậu mà cười cho qua.
Chẳng bao lâu, lòng dân đối với hoàng đế đã vơi mất quá nửa.
Thế nhưng, vị hoàng đế đang ngồi trên cao kia lại chẳng bận tâm, cho rằng lời nói của đám dân đen chẳng thể lay chuyển nổi long ỷ của mình. Trong mắt hắn, những kẻ ngu muội này chỉ có thể yên ổn sống dưới sự cai trị của hắn, vậy mà còn dám chỉ trích hắn sao?
Nhưng kẻ không biết khổ của việc trị quốc lại càng chẳng hiểu rằng lòng dân mới là gốc rễ của một quốc gia.
Sau khi chuyện hoàng đế cùng hai nữ nhân ở Phật môn lan truyền, thái hậu cũng không còn mặt mũi ở lại chùa, liền sai người thu xếp trở về cung.
Đại Thịnh triều phong tục cởi mở, không có lệnh giới nghiêm, đến đêm lại càng là cảnh đèn lồng rực rỡ, náo nhiệt tưng bừng. Hôm nay, khi đoàn xe vừa vào cổng thành, chỉ thấy phố phường chật kín người, tiếng rao hàng không dứt bên tai, các loại xe ngựa lao nhanh vun vút.
Người dân tụ tập đông đúc, nếu hoàng đế cố đi qua, e rằng sẽ xảy ra xáo trộn, thậm chí còn lo ngại có kẻ thừa cơ hành thích. Thái giám đi đầu tiến đến cạnh hoàng liễn, thấp giọng hỏi:
“Hoàng thượng, trong thành người đông như vậy, nếu bây giờ vào e rằng sẽ nguy hiểm. Xin hoàng thượng xem xét...”
Nhưng hoàng thượng trong hoàng liễn lại như không nghe thấy, còn mơ hồ có tiếng nữ nhân rêи ɾỉ vọng ra. Đến thái giám đã hoạn còn đỏ mặt xấu hổ. Do dự hồi lâu, thái giám đành lớn tiếng hỏi lại một lần nữa.
Hoàng đế trong hoàng liễn bị làm phiền, mặt lộ vẻ khó chịu, thầm chửi thề một tiếng. Hắn rút long căn đang cắm sâu trong hoa huyệt của Yến tần ra, chỉnh lại vạt áo rồi kéo rèm, nhìn cảnh phố phường Trường An đông nghịt, cất giọng:
“Chuyện gì mà náo nhiệt thế?”
“Bẩm hoàng thượng, nghe nói hôm nay có mấy chiếc hoa thuyền cập bến, dân chúng kéo đến xem náo nhiệt, nên người mới đông như vậy.”
“Hoa thuyền?” Hoàng đế hơi nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười. Thường ngày ở trong cung, những thú vui bên ngoài vừa lạ lẫm vừa hấp dẫn đối với hắn. Huống chi hắn vốn mê đắm nữ sắc, nghe nhắc đến hoa thuyền liền hứng thú dâng cao:
“Đã không thể vào thành, vậy thì chuyển hướng đến hoa thuyền xem thử. Cũng tiện nghỉ lại một đêm, ngày mai hồi cung.”
Thái giám nghe vậy mặt đầy khó xử: “Chuyện này… e rằng không thỏa đáng, hoàng thượng.”
Hoàng đế nhíu mày, vẻ không vui: “Có gì không thỏa đáng?”
Thái giám sợ hãi quỳ xuống, cúi đầu thật thấp: “Hoàng thượng, thái hậu và các vị nương nương đều đang trong xe, hơn nữa người đông, chỉ sợ hoa thuyền không đủ chỗ nghỉ lại.”
“Đủ rồi.” Hoàng đế phẩy tay, giọng đầy khó chịu: “Truyền lời với thái hậu, một chiếc không đủ thì hai chiếc. Chuyện này cũng cần trẫm phải dạy ngươi sao? Có vẻ ngươi ngồi vị trí này quá nhàn nhã rồi đấy!”
“Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội!” Thái giám cúi rạp người, không dám cãi lời, vội vàng đi sắp xếp.
Hoàng đế buông rèm, quay lại trong hoàng liễn, thấy Yến tần đang quỳ gối trên đệm mềm, tay tự tách hoa huyệt, miệng không ngừng rêи ɾỉ mời gọi. Hắn bật cười, không kìm được dục hỏa, liền vén áo, tiếp tục điên cuồng chiếm đoạt nàng.
Hắn thích nhất là vẻ phong tình trên giường của Yến tần, vừa da^ʍ đãиɠ, vừa biết chiều chuộng, khác hẳn với sự đoan trang thường ngày.
Thái hậu hay tin hoàng đế muốn đến hoa thuyền thì thở dài, chỉ biết than rằng đây là nghiệp chướng. Nhưng bà không còn cách nào khác, dù hoàng đế có bất kham thế nào, cũng vẫn là đứa con mà bà yêu thương.
Đoàn xe đổi hướng, tiến thẳng về bến hoa thuyền. Để đảm bảo an toàn, một đội ngự vệ và thái giám đi trước mở đường, chọn hai chiếc hoa thuyền sang trọng nhất neo ở nơi vắng vẻ, tránh xa đám đông. Chủ hoa thuyền vừa hay tin hoàng đế ngự giá, mừng rỡ vô cùng, không ngừng cúi đầu vâng dạ, dốc sức phục vụ.
Hoàng đế không mặc long bào, chỉ vận thường phục của công tử thế gia. Với dung mạo anh tuấn cùng khí chất đế vương, hắn khiến tất cả nữ nhân trên hoa thuyền vừa nhìn đã đỏ mặt, ai nấy đều mong được hoàng thượng để mắt, để từ đó đổi đời, hưởng vinh hoa phú quý.
Thái hậu chẳng hứng thú với những trò vui trên hoa thuyền, liền tìm một căn phòng yên tĩnh để nghỉ ngơi. Yến tần cũng theo bà lên phòng. Chỉ có hoàng đế là hứng thú vô cùng, ôm Yến tần, vừa xem ca múa, vừa nhấp rượu do hoa khôi rót.
Rượu chưa hẳn là rượu ngon, nhưng nhìn mỹ nhân rót rượu, hoàng đế cảm thấy vị rượu cũng trở nên ngọt ngào.
Ngoài boong tàu vắng lặng, có một bóng người ngồi lẻ loi trong bóng đêm.
“Hoàng hậu nương nương thật biết thưởng thức, giữa cảnh náo nhiệt thế này lại một mình ngồi đây.”
Giọng nói của Tạ Từ Nghiễn vang lên từ phía sau khiến Yên Chiêu Chiêu giật mình, nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh, lạnh lùng liếc hắn một cái.
“Vương gia chẳng phải cũng giống bổn cung sao?”
Tạ Từ Nghiễn khẽ mỉm cười dưới ánh trăng, bước đến bên nàng. Hắn vốn dĩ ở trên lầu cao nhìn thấy nàng ngồi một mình, mới tìm xuống đây, chỉ để được ở cạnh nàng thêm chút nữa.
Trở về cung, e rằng hắn và nàng sẽ lại chỉ có thể gặp nhau thoáng qua trong những buổi yến tiệc. Dù từng có những lần hoan ái, nhưng hắn không quên được thân phận của cả hai vốn chẳng thể dễ dàng gặp gỡ.
Tạ Từ Nghiễn không đáp, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nàng.
Gió đêm lạnh buốt, thấy nàng mặc mỏng manh, không khoác áo choàng, Tạ Từ Nghiễn khẽ siết tay dưới tay áo, rồi tháo áo choàng định khoác lên người nàng. Nhưng Yên Chiêu Chiêu né sang một bên, giọng lãnh đạm:
“Vương gia xin tự trọng, hành động như vậy không hợp với thân phận của ngươi và ta.”
Tạ Từ Nghiễn khựng lại, giọng trầm thấp: “Chỉ là một chiếc áo choàng.”
“Không chỉ là một chiếc áo choàng.” Yên Chiêu Chiêu lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Thân phận vương gia tôn quý, không nên dây dưa với hậu cung. Hoàng thượng lòng dạ khó lường, nếu bị người khác nhìn thấy, ngươi và ta biết ăn nói thế nào?”
Thực ra, lời trong lòng Yên Chiêu Chiêu không phải câu đó. Điều nàng muốn hỏi là, nếu một ngày nào đó chuyện giữa họ bị hoàng đế phát hiện, liệu hắn sẽ chọn bảo vệ bản thân mà đẩy nàng ra làm kẻ chịu tội hay không.
Nhưng đến khi mở miệng, lời nói lại biến thành ý khác.
Nàng lấy tư cách gì để hỏi hắn những lời như vậy? Tuy là hậu phi, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn không biết chuyện triều đình. Hoàng đế hiện tại hoang dâm vô năng, còn Tạ Từ Nghiễn vừa có tài trị quốc, vừa biết cầm quân, mới là người xứng đáng làm minh quân. Trước đây, khi chưa phát sinh mối quan hệ này, nàng đã nhận ra Tạ Từ Nghiễn tuyệt đối không phải người tầm thường, chắc chắn sẽ không thể không màng đến ngai vàng.
Càng tiếp xúc, nàng càng khẳng định hắn có ý muốn đoạt ngôi. Nếu đã có mưu đồ lớn, hắn không thể để bất kỳ điều gì trở thành vết nhơ cản trở con đường tiến tới mục tiêu.
Mà nàng, nếu tiếp tục dây dưa với hắn, chỉ e sẽ trở thành vết nhơ đó. Nàng không hề cao cả đến mức vì muốn Tạ Từ Nghiễn xưng đế mà lựa chọn rời xa hắn. Chỉ là, dân chúng Đại Thịnh triều và các phi tần trong hậu cung này đều đang chịu khổ, nếu Đại Thịnh triều không đổi chủ, một ngày nào đó tất sẽ đi đến diệt vong.
Nàng cũng là con dân Đại Thịnh, đương nhiên hy vọng người ngồi trên ngai vàng là một minh quân chứ không phải hôn quân.
“Hoàng hậu nương nương có muốn trở thành người phụ nữ cao quý nhất Đại Thịnh triều không?” Tạ Từ Nghiễn không trả lời câu hỏi, đột nhiên nói một câu khiến người ta khó hiểu. “Nương nương có thể nắm thực quyền trong hậu cung, dù hoàng đế không sủng ái ngươi, ngươi vẫn có thể phong quang vô hạn, hưởng trọn vinh hoa, không còn bị thái hậu xem như quân cờ mà ȶᏂασ túng. Ngươi có nguyện ý không?”
Yên Chiêu Chiêu ngẩn người trong chốc lát, rồi khẽ mỉm cười: “Vương gia nói gì vậy? Bổn cung là hoàng hậu trung cung, ngoại trừ thái hậu, chẳng lẽ không phải chính là người cao quý nhất Đại Thịnh triều sao? Hơn nữa, bổn cung không cảm thấy được ân sủng là chuyện tốt. Hưởng ân sủng, đồng nghĩa với việc trở thành mục tiêu của vô số mũi tên, hào quang quá chói chỉ mang lại tai họa.”
Nghe vậy, Tạ Từ Nghiễn khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng hiện ý cười, trong đó như ánh lên một tia quyến luyến. Đột nhiên, hắn vứt chiếc áo choàng xuống, rồi kéo Yên Chiêu Chiêu vào lòng mình, mặc nàng giãy giụa. Hắn cúi đầu, ghé sát tai nàng, hạ giọng đáp lại câu hỏi trước đó, âm thanh trầm thấp nhưng chan chứa chân thành: “Ta sẽ không để ngày đó xảy ra. Dù có xảy ra, dù phải giết hoàng đế, ta cũng sẽ không để hắn làm tổn thương ngươi dù chỉ một chút.”
Hắn vốn nghĩ rằng không nên liên lụy nàng, định để nàng sống yên ổn, hưởng vinh hoa một đời. Hắn đã cho nàng cơ hội rời đi, chỉ cần nàng đồng ý, hắn sẽ dọn sẵn con đường bình an cho nàng. Nhưng hiện tại, nàng không muốn rời đi, vậy thì hãy ở lại bên hắn.
Cứ như thế, mãi mãi ở bên hắn.