“Ưm a... ngươi, ha a... sâu quá—” Tạ Từ Nghiễn đột ngột động thân, mãnh liệt đến mức Yên Chiêu Chiêu hoàn toàn không kịp phòng bị. Nụ hoa mềm mại bị thúc sâu dữ dội, khiến cơ thể run rẩy, muốn trốn tránh cảm giác này. Nhưng bàn tay lớn của Tạ Từ Nghiễn siết chặt eo nàng, không để lại chút cơ hội thoát lui. “Tạ... Tạ... Tạ Từ Nghiễn... ưm ha... a a—”
Tạ Từ Nghiễn hơi nhướng mày, bàn tay đang siết chặt eo nàng càng gia tăng lực đạo. “Chiêu Chiêu, sao không gọi ta là lang quân nữa?” Hắn chống người lên, những nụ hôn dày đặc hạ xuống bên cổ trắng ngần, cuối cùng rơi trên vành tai nhỏ nhắn. Đầu lưỡi ướt át vươn ra liếʍ nhẹ. “Gọi lang quân đi.”
Yên Chiêu Chiêu vốn rất nhạy cảm ở tai, chỉ cần chạm nhẹ cũng đã thấy ngứa ngáy. Giờ lại bị hắn trêu chọc, cơ thể như gợn sóng lan rộng khắp nơi. “Hừm ưm...” Rõ ràng khi nãy nàng còn ở thế chủ động, vậy mà lúc này lại bị hắn dẫn dắt, làm sao chịu phục? Nghiến răng, nhất quyết không chịu gọi một tiếng lang quân.
Tạ Từ Nghiễn hiển nhiên chẳng vội vàng, con sói đã lột bỏ lớp da cừu, thừa đủ nhẫn nại cùng tự tin để khiến con mồi tự nguyện dâng lên. Bàn tay to lớn vẫn giữ chặt eo nàng, nhưng chuyển động của hông dần chậm lại. Dục vật cắm sâu trong mật đạo, bất động như trêu chọc.
Nụ hoa vừa bị đỉnh đầu cắm sâu vào giờ đây bất chợt được thả lỏng, nhưng Yên Chiêu Chiêu lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm như dự đoán. Ngược lại, từng đợt trống rỗng dần dần dâng lên khó mà chịu nổi. Nụ hoa chẳng biết xấu hổ mà khe khẽ co bóp, như đang bày tỏ sự bất mãn của nó. Yên Chiêu Chiêu kẹp chặt hai chân lại, mong giảm bớt cảm giác khó nhịn này. Thế nhưng, bất kể là kẹp chặt nụ hoa hay siết chặt chân hơn nữa, cũng chẳng thể làm dịu đi chút nào.
Yên Chiêu Chiêu sao có thể không nhận ra người đàn ông trước mặt đang cố tình như vậy? Hắn ép nàng phải nhượng bộ, phải trở thành kẻ bị động phục tùng dưới thân hắn. Nhưng vừa rồi vẫn còn ở thế thượng phong, nay lại sa sút đến mức này khiến Yên Chiêu Chiêu càng không muốn chịu thua. Nàng cố nhấc eo, muốn tự mình chuyển động, nhưng mặc cho nàng vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi sự kìm chặt của Tạ Từ Nghiễn. Muốn đạt lại cảm giác khoái lạc như vừa nãy, chỉ còn cách thỏa hiệp với hắn.
Cảm giác bị khiêu khích mà không được giải tỏa thực sự chẳng dễ chịu chút nào. Yên Chiêu Chiêu cắn răng, đôi mắt đào hoa phủ một lớp sương mỏng, càng khiến người ta thương tiếc.
“Chiêu Chiêu ngoan.” Tạ Từ Nghiễn trong ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ nhưng lại tỏ vẻ chẳng chút vội vàng, từng bước một dụ dỗ cô gái đang nằm phục trên người hắn. “Gọi lang quân đi.”
Do dự giằng co hồi lâu, cuối cùng giữa thỏa hiệp và khoái lạc, nàng chọn hưởng lạc. “Lang quân, cho ta...” Giọng nói mềm mại, có lẽ vì nhịn lâu mà mang theo sự mời gọi như lớp lụa là mềm mịn. Chỉ một câu đã khiến nửa người Tạ Từ Nghiễn tê dại.
Hơi thở của Tạ Từ Nghiễn trầm hẳn xuống. Trong gian phòng kín không ánh sáng, chỉ còn lại những nhịp thở nặng nề. Hắn ghé sát bên tai nàng, giọng khàn khàn. “Vậy thì cho nàng.”
Lý trí trong nháy mắt bị xé tan thành từng mảnh.
Tạ Từ Nghiễn nâng eo Yên Chiêu Chiêu lên, đôi tay giữ chặt hông nàng. Hắn hất mạnh thắt lưng, dục vật bị đè nén từ lâu lập tức cắm sâu vào bên trong.
“Ưm a—” Yên Chiêu Chiêu bị đâm vào một cú mạnh đến mức linh hồn như muốn rời khỏi thân thể. Một cơn sóng kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn dâng lên, từ dưới lan khắp toàn thân. Ngay cả lỗ chân lông cũng run rẩy mở ra. “Ưm, a a... đúng rồi... lang quân mạnh hơn nữa... hừm a—”
kɧoáı ©ảʍ ập đến khiến đầu óc Yên Chiêu Chiêu tê dại. Nàng chẳng còn để ý đến chuyện ai trên ai dưới, toàn tâm toàn ý chỉ muốn trèo lên đỉnh cao cực lạc, nếm trải sự sung sướиɠ của nữ nhân.
Tạ Từ Nghiễn không ngừng chuyển động eo hông, một tay giữ chặt eo nàng, tay kia vuốt ve bờ mông mềm mại. Hắn ra vào càng lúc càng kịch liệt. Dục vật thô dài liên tục đâm vào hoa huyệt đang tràn trề mật dịch, kéo ra kéo vào, dính đầy chất lỏng ướt át. Động tác điên cuồng khiến nơi giao hợp hỗn loạn, dâm mỹ vô cùng.
“Ưm a... a...” Không biết đã bị hắn thúc bao nhiêu lần, Yên Chiêu Chiêu cảm thấy toàn thân nhũn ra, nụ hoa ướt át liên tục tiết ra dịch thể. Cảm giác tê dại dần dần biến thành sưng đau nhức nhối. “Không, ta... ta chịu không nổi nữa... a—”
Tạ Từ Nghiễn bật cười khẽ. “Chiêu Chiêu sao có thể không được chứ?”
Hắn nắm lấy eo nàng, rút dục vật ra, đột nhiên xoay người nàng lại.
Dục vật thô dài bất ngờ rời khỏi cơ thể khiến Yên Chiêu Chiêu ngứa ngáy đến mức vặn vẹo eo nhỏ, bàn tay vô thức lần ra sau tìm kiếm. “Ưm... đừng... đừng đi... lang quân đừng bỏ ta...”
Tạ Từ Nghiễn ánh mắt rực lửa, ép nàng dựa vào cánh cửa gỗ. Hắn tách hai chân dài thẳng tắp của nàng ra, hông thúc mạnh, cắm sâu vào tận gốc.
“Ưm a—”
Cảm giác mất rồi lại được khiến thần kinh Yên Chiêu Chiêu căng lên. kɧoáı ©ảʍ như ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ, đốt cháy toàn thân. Nàng không thể khống chế được mình mà rêи ɾỉ không ngừng. “Ưm a a... sướиɠ quá... tê quá... Tạ Từ Nghiễn—”
Tiếng rên dâm mỹ vang vọng bên tai hắn, khiến du͙© vọиɠ càng cuồng loạn.
Đột nhiên, tai Tạ Từ Nghiễn khẽ động, dường như nghe thấy tiếng động ngoài cửa. Hắn dừng lại, ghé tai Yên Chiêu Chiêu thì thầm. “Bên ngoài hình như có người.”
Nghe vậy, sống lưng Yên Chiêu Chiêu lạnh toát, toàn thân run rẩy, kɧoáı ©ảʍ trong phút chốc tan biến.
Nàng áp tai vào cửa, lắng nghe xem có ai thật sự đến gần. Tạ Từ Nghiễn vốn là người luyện võ, thính lực nhạy bén. Hắn âm thầm vận nội lực, chuẩn bị sẵn sàng nếu có kẻ đột nhập sẽ lập tức hạ sát.
Bên ngoài vang lên giọng nói của một cung nữ:
“Thái hậu thành tâm, dù đêm khuya cũng không quên lễ Phật, thật đáng kính.”
Thái hậu thở dài. “Trước đây nơi này là phòng tụng kinh của ta, sau đó hoàng thượng biết liền cho xây thêm Phật đường trong cung. Chỗ này bỏ hoang từ đó.”
Yên Chiêu Chiêu nắm lấy tay Tạ Từ Nghiễn, lắc đầu ra hiệu. Người bên ngoài chính là Thái hậu, tuyệt đối không thể động thủ.
Dục vật của hắn vẫn còn cắm sâu trong nàng, không hề mềm xuống. Nàng khẽ cử động, định rút ra thì vô tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nhạy cảm, khiến kɧoáı ©ảʍ chưa tắt bùng lên dữ dội.
Tạ Từ Nghiễn nhếch môi cười, hôn nhẹ tai nàng. “Đừng sợ, nhỏ tiếng một chút là được.”
Cảm giác bị cấm đoán càng làm kɧoáı ©ảʍ dâng trào, cơ thể Yên Chiêu Chiêu run rẩy, chìm đắm trong cuồng nhiệt tội lỗi.