"Ngô..Anh muốn làm cái gì?"Tôi phẫn nộ hỏi nhưng là miệng bị hắn ăn gắt gao nói không nên lời.Ta dùng sức giãy giụa, Bạch học trưởng, không thể ngờ rằng, ngươi thế nhưng là như vậy người. Buông tay, ta... Tuy cảm thấy chính mình thực biến thái nhưng mà ta cũng là người có nguyên tắc nha.
Một vật thể trơn mềm ấm áp nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai ta mang đến từng trận ngứa ngáy.Đầu lưỡi linh hoạt xẹt qua lỗ tai không ngừng trêu trọc, một cỗ tê dại theo lỗ tai không ngừng lan tràn toàn thân ta.
Một bàn tay lớn không an phận phủ lên một bên đẫy đà, tay kia thì theo phía sau cởi bỏ dây lưng, đôi tay bị bắt dán trên bộ ngực sữa cao thấp xoa nắn,mềm nhẹ mà niết, tùy ý đùa bỡn.
"Học trưởng, dừng tay, bằng không ta liền kêu người." Khi có thể nói nói, ta lập tức uy hiếp hắn.
"Nơi này đều là người của ta, chẳng lẽ, ngươi muốn có người đến vây xem?" Hắn hung hăng nắm hai đóa hoa đào, "A... Nhẹ chút..." Ta đau hô lên tiếng."Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ đối với ngươi ôn nhu." Hắn nhẹ nhàng đùa bỡn bộ ngực sữa, tựa hồ mấy chuyện xấu vừa phát sinh chỉ là ảo giác.
"Học trưởng... Bạch Kỳ... Kỳ..." Ta ý đồ thuyết phục hắn, "Ta không phải 1 cái tùy tiện nữ nhân, ta hy vọng ngươi có thể tôn trọng ta..." Một bàn tay thuận thế đi xuống dưới hạ thân, "Không cần..." Mắt thấy hắn càng ngày càng hỗn xược, ta chuẩn bị lớn tiếng kêu cứu. Môi đỏ mọng nặng nề bị hôn, đầu lưỡi bá đa͙σ chui vào miệng, hung hăng cùng phấn lưỡi thơm tho dây dưa hận không thể đem nó nuốt vào bụng.
Thở không được, kêu cứu bất thành, ta cảm giác tay hắn đang chạm nhẹ vào qυầи ɭóŧ, dịu dàng vuốt ve nhúm lông ở nơi tư mật, bỗng dưng nước mắt từ khóe mi trào ra.Hắn cảm giác được ẩm ướt trên mặt ta, động tác trên tay dừng một chút, đột nhiên như nổi điên lướt qua chùm lông tìm được viên trân châu, mềm nhẹ chậm xoa, cẩn thận như che chở bảo bối.Một cỗ cảm giác kỳ lạ theo trân châu lan tràn "Ngô..." Không cần, ta vừa vội vừa tức, nước mắt rơi không ngừng, đáng tiếc không có người thương tiếc.