Vương Chiêu Quân, chủ tịch hội học sinh Đại học A. Thành tích nổi trội xuất sắc, năng lực tổ chức quản lý vĩ đại. Sinh hoạt cá nhân nghiêm cẩn, người theo đuổi vô số nhưng không hề có người yêu. Nghe đồn thời trung học từng có một người bạn gái, gọi là Tường Vi.
Tường Vi, Tường Vi…
Cái tên này cứ quanh quẩn dưới đáy lòng, thanh thanh nhã nhã giống như sương mù lượn lờ.
Bạch Kỳ cười nhẹ, giống như gió xuân thổi trên mặt nước, nổi lên tầng tầng gợn sóng, nhạt nhẽo thản nhiên. Đôi mắt hơi nheo lại, tối đen thâm trầm.
…
Tôi nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mắt to linh động nhắm lại, hàm răng tuyết trắng nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới, tay nhỏ bé đè lại lồng ngực đang phập phồng, chưa hết kinh hồn.
…
Buổi sáng sau khi Chiêu Quân rời đi, tôi chuẩn bị giáo án và sách giáo khoa, đi vào phòng học.
Tôi nhìn quuanh một lượt, một trận im lặng, một giây sau, vang lên tiếng nói chuyện với nhau, một giọng nói không có ý tốt vang lên “Ưu Phiến, cô giáo xinh đẹp đến rồi”.
Tươi cười nhìn nhìn tôi rồi lại quay đầu nhìn cậu nhốc đeo kính đen thổ lộ với tôi hôm trước, líu ríu nói chuyện với nhau, ánh mắt không ngừng đảo qua tôi..
Đối với sự ồn ào mất trật tự này, tôi làm như không thấy, trấn định mở miệng nói: “Đến giờ học, mời mọi người trật tự”. Giọng nói không lớn không nhỏ, trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh.
Tạm dừng lại, tôi nhìn bốn phía xung quanh, đợi trong chốc lát, nhìn bọn họ dần dần an tĩnh lại.
Được một lúc mấy học sinh nam vẫn nhỏ giọng thảo luận như cũ, khi thấy tầm mắt của tôi như có như không liếc qua, thì tất cả đều dừng lại.
Đảo qua một lượt, thấy cậu nhóc gọi là Ưu Phiến nhìn tôi chằm chằm, xuyên qua kính đen có thể thấy được ánh mắt nóng rực, giống như muốn đốt cháy tôi vậy.
Tôi bất động thanh sắc dời tầm mắt đi chỗ khác, mở miệng nói: “Hôm nay chúng ta sẽ học Văn học, các em có thời gian hai tiết để nghiên cứu rồi mới bắt đầu viết, sau khi tan học thì các em nộp bài”.
Giao bài tập xong, tôi tôi ngồi trên bục giảng cẩn thận quan sát bộ dạng vắt óc suy nghĩ của học sinh bên dưới: có em cắn đầu bút, thỉnh thoảng múa bút thành văn; có em lại lấy ra bài mẫu, lật qua lật lại không ngừng; còn có để một chồng sách trước mắt, cúi đầu ngủ …
Có một tầm mắt mãnh liệt đặt trên người, tôi nhìn qua, Ưu Phiến nhìn không dời mắt, bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi không cam lòng yếu thế cũng nhìn chằm chằm lại, không hề trốn tránh.
Tầm mắt giao nhau trong không khí va chạm với nhau liên tiếp tạo ra hoa lửa bập bùng.
Đây là thái độ của học sinh đối với giáo viên sao? … Tôi thầm nói dưới đáy lòng, đôi mắt đã cảm thấy hơi mỏi.
Học sinh bây giờ đều có thái độ chống đối thế này hả? … Không kiên trì nổi nữa, lúc tôi đang muốn rời ánh mắt đi chỗ khác thì nhìn thấy Ưu Phiến rất vừa lòng mỉm cười, khuôn mặt thiếu niên giống như một đóa hoa đào nở rộ, chói mắt mê người.
Đột nhiên bị tươi cười của cậu nhóc hấp dẫn, tôi bị thất thần, nụ cười tỏa sáng như thế, rất quen thuộc, giống như đã nhìn thấy ở nơi nào đó?
Nhưng mà, Ưu Phiến, thật sự là một cái tên dễ nghe. Làm cho ta liên tưởng đến một người con trai tao nhã như tơ phiến.
Nhìn dáng vẻ của em ấy, kính đen che mất nửa khuôn mặt làm cho tôi cảm thấy mình giống như xem hoa trong sương mù, nhìn không rõ em ấy nhưng mà em ấy lại nhìn tôi thật rõ ràng.
Rất không công bằng. Lần sau tôi cũng kiếm một cái kính tới chúng ta lại so tiếp.