“Chiêu Quân, có phải anh không?” thấy người phía sau không hề trả lời, tôi lại càng gấp, nỗi khủng hoảng đổ ập xuống, người phía sau là ai? Tại sao không trả lời? Nếu không phải Chiêu Quân,… chẳng nhẽ lại là người khác? Sẽ là ai đây? Phải làm sao bây giờ?
Tôi vươn tay nhỏ bé cố gắng gỡ cái tay đang che mắt ra nhưng mà cái tay lớn trước mắt này mặc dù không làm đau tôi nhưng làm thế nào cũng không kéo ra được.
Phải làm sao bây giờ? Đáy lòng bắt đầu hoảng sợ, tay nhỏ bé của tôi đặt trên tay hắn hơi run run.
Trong lòng có một thanh âm khác không ngừng an ủi bản thân: không được hoảng hốt, cảm giác quen thuộc này nhất định là Chiêu Quân, người lớn mật xằng bậy như vậy nhất định là Chiêu Quân. Nhưng mà…
Nhưng mà dù tôi có dùng sức thế nào, thậm trí tôi cấu ngón tay hắn nhưng hắn cũng không rên một tiếng.
Hô hấp của người phía sau vững vàng, không hề lên tiếng vẫn gắt gao kiềm chế tôi, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
Rốt cuộc có phải Chiêu Quân không?
…
Tay lớn bên hông trượt vào trong quần áo tôi, dán lên da thịt tùy ý vuốt ve, làm nổi lên một dòng điện lưu chạy dọc cơ thể khiến toàn thân tôi run lên, giống như đóa hoa mảnh mai đón gió.
“Cứu…”
Thấy hắn mãi vẫn không mở miệng, tôi đang chuẩn bị lên tiếng kêu to, tay hắn xoay mặt tôi lại hơi thở nóng bỏng bá đa͙σ hung hăng đè ép lên, hung ác giống như mãnh hổ ép lại, ở cánh môi phấn nộn hung hăng cắn xuống, giống như trừng phạt.
Đau đớn từ cánh môi truyền đến, đôi mắt lại bị che lại, cái miệng nhỏ nhắn cũng bị chặn lại, tay nhỏ bé không có lực chống cự bị hắn xem nhẹ, không thèm để vào mắt.
Răng nhọn của hắn cắn lên môi dưới non mềm mượt mà của tôi, dùng sức mà cắn, thừa dịp đau đớn tôi hé miệng, cái lưỡi linh loạt như rắn nhỏ trườn vào trong miệng tôi, trằn trọc liếʍ mυ"ŧ, bá đa͙σ hung ác dây dưa cái lưỡi đinh hương của tôi, dùng sức hút, làm cho đầu lưỡi truyền đến cảm giác ê ẩm ngứa ngứa, không ngừng liếʍ láp mang đến kɧoáı ©ảʍ làm người tôi dục tiên dục tử.
“Ngô… Ha…” chỉ bạc trong suốt từ nơi hai người gần gũi chậm chạm chảy xuống, nụ hôn của hắn bá đa͙σ hung mãnh dây dưa quấn quýt lấy tôi làm đầu óc tôi trống rỗng, chỉ cảm thấy cái lưỡi trong miệng mang đến sóng nhiệt tê dại làm tôi trầm luân trong đó.
Dần dần, tôi cảm thấy sắp không thở được nữa, đầu óc mụ mị như muốn nổ mạnh rồi nhưng hắn vẫn không chịu buông tha tôi, vẫn dây dưa quấn quýt như cũ, đầu lưỡi nằm trên đầu lưỡi tôi bắt trước tiết tấu hoan ái qua lại, rút ra rồi tiến vào.
Thật là khó chịu, kɧoáı ©ảʍ tê dại và hít thở không thông, hai loại thống khổ đan xem hòa quyện vào nhau làm hai chân tôi mềm nhũn, xụi lơ giựa lên thân của hắn, vô lực để hắn tùy ý đoạt lấy, hai má hồng hồng giống như tơ lụa rực rỡ, yêu kiều thở hổn hển như một đóa hoa sen xinh đẹp thẹn thùng.
Thật vất vả, hắn buông ra đôi môi đỏ mọng của tôi, vô cùng thân thiết liếʍ cánh môi sưng đỏ. Tay lớn che hai mắt rời đi, tôi nhìn lại thấu khuôn mặt tuyệt thế xinh đẹp của Chiêu Quân, đôi mắt hoa đào mênh mông sương mù làm thế nào cũng không nhìn thấu.
Một tay của hắn mềm nhẹ nhưng có lực ấn tôi lên bồn rửa tay, tay kia linh hoạt cởi quần và váy của hai người ra, du͙© vọиɠ nóng rực dán sát vào phấn mông mượt mà đẫy đã của tôi.
“Chiêu Quân, không được… chỗ này là nhà vệ sinh công cộng”. Tôi thất kinh muốn giãy dụa lại bị hắn ôm chặt không thể nhúc nhích, viền mông dán sát vài lửa nóng kiên định, hơi giãy dụa, chọc cho cự vật càng thêm cường tráng dữ tợn, thẳng tắp để ở chỗ tư mật, cắm vào trong bắp đùi non mềm, tiến lùi tùy ý ma sát.
Một dòng xuân nước không hề hay biết chậm chạp chảy ra, không một tiếng động chảy lên cự vậy dữ tợn đáng sợ, có thể cảm nhận được sự ẩm ướt dính dính ngai ngái mà nó mang đến.
“Em gọi sai rồi, anh là anh họ em”. Khuôn mặt tuấn tu hơi cúi xuống, hàng lông mi cong dài che mất đôi mắt hoa đào xinh đẹp phong lưu, miệng hắn nhẹ nhàng khép mở, giọng nói thanh nhã lạnh nhạt vang lên, không bị tìиɧ ɖu͙© ảnh hưởng.
“Chiêu Quân, đừng đùa nữa được không? Đợi lát nữa tan học, sẽ có người vào”. Nghe hắn nói, tôi không biết phải giải thích thế nào, hắn vừa mới nói lời lạnh như băng giống như đang rất rất không vui.
Tôi ủy khuất mở miệng nói: “Chiêu Quân, lúc ấy em đang hoảng hốt, anh là người hiểu em nhất, một khi bị người ta truy vấn nhất định em sẽ bị hoảng. Ban nãy là em nói lung tung thôi”.
Nghĩ nghĩ một chút, tôi nửa ủy khuất nửa ngọt ngày nũng nịu nói: “Chiêu Quân, anh là anh họ em, hai người thân lại càng thêm thân. Anh là người em yêu nhất nha”.
Tuyên bố ngọt ngào như thế không tin hắn không cảm động.
“Ngô…” cự vật to lớn kiên định hung hăng đâm vào non mềm hơi ẩm ướt của tôi nhưng trong hoa huy*t chưa được chuẩn bị tốt, lửa nóng lao thẳng vào trong dũng đa͙σ, va chạm tàn khốc vào nơi sâu nhất trong hoa tâm.