Buổi sáng bị tiếng chuông chói tai đánh thức, tôi chậm rãi mở mắt ra, cảm giác được toàn thân đau nhức mệt mỏi. Một cái tay lớn đặt trên vυ" đẫy đà của tôi, nắm chặt, ngón tay còn xẹt qua nụ hoa đào mẫn cảm. Hai chân tôi bị Chiêu Quân kẹp chặt, tôi quay đầu nhìn lại, hắn lười biếng mở hai mắt hoa đào, ánh mắt mơ hồ nhìn tôi.
“Điện thoại của em đang reo”. Tôi cố gắng thoát khỏi cái ôm chặt của hắn ngồi dậy, đầu đầy hắc tuyến khi phát hiện toàn thân mình trần trụi, trong không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo của buổi sáng sớm tôi run rẩy đi lấy di động rồi lại nhanh chóng chui vào trong chăn mới bắt máy nghe điện thoại.
“Mẹ à, sao mẹ lại gọi điện tìm con sớm vậy?” tay nhỏ chụp lấy bàn tay hắn đang xoa nắn vυ" đẫy đà dần căng cứng của tôi.
“Gì ạ? Nhà mình có khách đến? Tìm con sao? Là ai vậy?” Sớm thế này, ai đến tìm tôi nhỉ? Còn nói với mẹ mình đã về nhà rôi?
“Vâng, được ạ, con lập tức về nhà xem thế nào”. Tắt điện thoại, đẩy Chiêu Quân đang chuẩn bị đè lên người mình ra, vẻ mặt không biết làm sao nhìn hắn, “Em muốn về nhà bây giờ, mẹ em gọi em”.
“Nhưng mà, anh rất khó chịu”. Cự vật nóng bỏng để bên hông của tôi đang cọ cọ liên tục.
“Không được”. Quyết đoán đẩy hắn ra tôi xoay người xuống giường mặt quần áo, “Em đi về trước”.
…
Từ đầu đến cuối nhìn thân ảnh Tường Vi rời đi, Chiêu Quân hơi thất vọng. Cự vật dưới thân sưng tấy khó chịu, bé con đáng yêu lại làm như không thấy, thật sự muốn mạnh bạo đè cô xuống, liều lĩnh không cho cô về nhưng mà không thể đắc tội với dì được.
Nhưng không sao, còn nhiều thời gian. Giờ cứ để cô nhàn nhã một thời gian. Mạnh mẽ đè nén lửa dục đang ngọ nguậy, hắn nghĩ hôm nay lên đi chỗ nào chơi nhỉ?
Suy nghĩ một lúc, hắn nằm yên trên giường, trong đôi mắt hoa đào phong lưu hiện lên đừng đa͙σ hoa lửu rực rỡ.
…
“Mẹ, con về rồi đây”. Lấy ra chìa khóa mở cửa đi vào nhà, mới vừa vào phòng khách liền thấy ngay một thân ảnh đang nhàn nhã tự đắc. Bạch Kỳ mặc một thân áo trắng, dịu dàng nhìn tôi. Tại sao lại là hắn? Sao hắn lại biết địa chỉ nhà tôi? Hắn đến đây làm gì?
“Mẹ?” tôi nhìn mẹ ngồi bên cạnh, mặt đầy nghi ngờ kêu một tiếng.
Mẹ bĩu môi, tỏ vẻ cô biết rồi còn hỏi.
Thế là tôi đành phải nhìn Bạch Kỳ, rốt cuộc hắn đến đây để làm gì?
“Trước kia là anh không đúng, Tường Vi”. Hắn nói, “Anh không nên để người khác thay thế em tham gia tập dượt, thực sự không đúng, em có thể tha thứ cho anh không?” hắn nói rất chi là thành khẩn.
“Được rồi, em tha thứ cho anh”. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là: “Anh tới nhà em làm gì vậy?”
“Dì à, lần này cháu đến là muốn nhắc đến một chuyện quan trọng”. Hắn thận trọng mở miệng, biểu tình rất nghiêm túc, “Cháu và Tường Vi yêu nhau ba năm, cháu hi vọng cô có thể đồng ý hôn sự của chúng cháu”.
Sấm giữa trờ quang, tôi bị những lời nói của hắn làm cho ngây ra như phỗng. Hắn nói cái gì? Ba năm yêu nhau? Có hả? Hôn sự? Tôi với hắn?
“Cháu và Tường Vi?” mẹ tôi đánh giá hắn, “Nó chưa bao giờ nói với cô”.
“Ban đầu chúng cháu định sau khi tốt nghiệp mới nói với cô. Nhưng mà đã xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, mới hôm trước chúng cháu vì một chuyện nhỏ mà ầm ĩ với nhau, đều do cháu không tốt, mấy ngày này công tác bận rộn lấy không ra thời gian đến gặp em ấy, lại chưa kịp xin lỗi”. Hắn áy náy nhìn tôi, “Thế là Tường Vi thương tâm liền quyết định về nhà thực tập”.
Mọi người xem, người này thật lợi hại, nói dối cũng không chớp mắt một cái, nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt áy náy, giống như thật sự xảy ra chuyện như vậy. Đến ngay cả tôi cũng suýt nữa thì tin, bĩu môi, trong lòng khinh thường.
“Chuyện của mấy đứa cô không quan tâm”. Mẹ tôi mở miệng, “Cô có chút việc lên ra ngoài một chút, hai đứa cứ từ từ nói chuyện đi”.
Mẹ lại bỏ đi?
Nhìn mẹ đứng dậy trở về phòng thay quần áo, tôi đuổi theo.
“Mẹ, sao mẹ lại đi bây giờ?” tôi tức giận hỏi, tôi có phải con gái của bà không? Thế này không phải là ném tôi vào miệng sói sao?
“Con gái ngoan, trước khi con trở về mẹ đã cùng người ta nói chuyện một lát rồi, mẹ cảm thấy hắn cũng rất được, gia thế lại tốt, con không cần lo lắng”. Bà vừa thay quần áo vừa nói nhỏ với tôi.
Rất được? Tốt sao? Nếu mẹ biết hắn đối xử với con thế nào thì mẹ còn nói như vậy không?
“Mẹ”. Không phải mẹ luôn nhìn người rất chuẩn sao? Người như vậy mà mẹ lại xem trọng?”.
“Trước khi con về thật sự là một bộ dạng thất tình không vui, người ta cũng đã đến đây rồi, mẹ để hai đứa nói chuyện với nhau, có chuyện gì thì cứ nói cho rõ ràng”. Bà vỗ vỗ tay tôi, “Người ta là thật lòng, mẹ có thể thấy được”.
Thật lòng… thật lòng mà lại trêu đùa tôi như vậy.
“Hắn cầu hôn con à, Tường Vi”. Mẹ cười như hoa, “Con gái xinh đẹp của mẹ cũng có người theo đuổi đấy”.
Lời nói này, tôi có chút hờn dỗi nói: “Lúc trước mẹ còn muốn con thân thiết với Chiêu Quân cơ mà”. Làm người phải chuyên tâm.
“Đứa nhỏ ngốc, con còn trẻ, quen với nhiều người mới có nhiều lựa chọn. Quyền quyết định ở chỗ con, con nhất định phải từ trong đó chọn ra một người tốt nhất”. Đột nhiên bà nghiêm túc nói: “Chuyện hôn nhân đại sự, nhất định phải chú ý một chút”.
…