Trong mông lung, có một bàn tay nhẹ nhàng đặt khăn nóng lên trán hắn, lát sau lại lấy khăn lạnh xuống, rồi một lần nữa đặt khăn nóng lên trán cho hắn.
Thật thoải mái, Tường Vi. Hắn nhẹ nhàng than thở, trong lúc mơ màng, vươn tay gắt gao bắt lấy chủ nhân bàn tay nọ, thế nào cũng không chịu buông ra.
Bắt được tay cô hắn liền yên tâm. Đáy lòng dâng lên cảm giác an toàn, có thể cảm nhận được bản thân càng ngày càng vùi sâu vào trong bóng đêm.
…
Vừa mới vào cửa tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Kỳ, vừa rồi chạy sang phòng bên cạnh lấy một chút nước nóng mà hắn đã nắm chặt tay Chiêu Quân, coi như bảo bối ôm khư khư trước ngực, làm thế nào cũng không chịu buông tay, hô hấp dần dần vững vàng.
Lại nhìn tới Chiêu Quân, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, nhìn Bạch Kỳ ngủ yên, không hề nghe thấy tiếng bước chân của tôi.
Ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên thân thể bọn họ, ánh sáng hoàng kim nghịch ngợm rơi trên vai mang đến cảm giác thật ấm áp, tôi im lặng nhìn một màn này, buông cốc nước trong tay ra, thích thú thưởng thức cảnh đẹp ý vui trước mắt mình.
Sói-lão sư nhìn bạch thỏ-đồ, cảnh đam mỹ này không biết có bao nhiêu kích động đâu.
Nhất định tôi sẽ bị mọi người phỉ nhổ, ác nữ làm người ta chán ghét. Tự giễu một hồi, thật ra Chiêu Quân là một người rất tốt nhưng mà sáng nay thấy Bạch Kỳ như vậy, tôi thật sự… không muốn buông tay. Chẳng nhẽ tôi thật sự phải làm ác nữ? Nếu như vậy kết cục nhất định là chết không được tử tế? Sinh mệnh rất đáng quý đấy…
“Tường Vi” giọng nói từ tính trầm trầm đánh gãy suy nghĩ miên man của tôi, mỹ nhân hoa đào quay đầu lại, vứt cho tôi một cái mị nhãn xinh đẹp vô cùng, đem hồn của tôi câu lên tận trời rồi “Lấy nước cho anh”
“Vâng” tôi ngoan ngoãn đem cái cốc cho hắn, hồn nhỏ vẫn đang vui vẻ trên bầu trời.
Chiêu Quân rút cánh tay trong lòng Bạch Kỳ ra. “Ngô…” sau một tiếng kêu rên bất mãn và kinh hoảng, Bạch Kỳ mở mắt ra, đôi tay bổ nhào vào không trung.
“Uống thuốc đi” Chiêu Quân đưa cho hắn thuốc hạ sốt vừa mua, Bạch Kỳ đang mê mang nhận lấy cốc nước, rất nghe lời uống thuốc, uống xong thuốc còn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ miệng cốc xong mới đưa cho Chiêu Quân.
“Uống xong rồi thì nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi” bị giọng nói dịu dàng của mỹ nhân dụ dỗ lừa gạt, Bạch Kỳ nghe lời nằm xuống, đôi mắt có chút mơ hồ nhìn Chiêu Quân, môi mỏng khẽ mím, giống như rất bất mãn nói: “Tôi muốn Tường Vi giúp tôi”.
“À” Chiêu Quân tùy tiện đưa cho hắn một con thỏ bông.
Bạch Kỳ nhận lấy, gắt gao ôm vào trong lòng, khóe môi nhếch lên, bộ dạng rất hạnh phúc, dần dần ngủ say.
Tôi khiếp sợ chứng kiến một màn này, Bạch Kỳ trẻ con đáng yêu, Chiêu Quân dịu dàng săn sóc chiếu cố chu toàn… trong bầu không khí ấm áp này, tôi giống như một người dư thừa. Một chút uể oải lóe lên trong lòng tôi, làm cho tôi có chút khổ sở cúi đầu, chu miệng lên, cho đến lúc một đôi giày trắng noãn hiện lên trong mắt.