Đông một tiếng, thân hình thon dài của Bạch Kỳ hơi lung lay, hắn nhanh tay muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng lại bắt vào khoảng không, cả người ngã nhào ra đất.
Đây… là đáp án của cô?
Tôi hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Chiêu Quân, nhìn thấy ánh mắt sủng nịnh và tín nhiệm của hắn. Buông tay Chiêu Quân ra, tôi bước nhanh đến bên cạnh Bạch Kỳ, tay ngọc sờ trán hắn, nóng kinh người.
Chiêu Quân đi tới đỡ hắn lên giường, sau đó quay người vào nhà vệ sinh lấy một cái khăn mặt ướt đưa cho tôi, “Anh đi mua thuốc”. Nói xong xoay người rời đi.
Tôi để khăn ướt lên trán Bạch Kỳ, lấy ghế đặt cạnh giường rồi ngồi xuống. Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, khẽ thở dài một cái: quả nhiên là khổ nhục kế!
Nhìn đôi quầng thâm đen xì ở mắt có thể khẳng định tối hôm qua hắn không ngủ, ở trong này một đêm, chẳng qua không biết tại sao thức đêm mà lại phát sốt… thật sự là làm khó hắn, vì trêu đùa tôi mà phải chà đạp thân thể mình như vậy.
Tôi thất thần nhìn mặt mày như họa của hắn, khuôn mặt tuấn tú, chuyện quá khứ cứ một màn rồi lại một màn hiện lên trước mắt tôi.
Không ai có thể quên được, tôi cũng vậy.
Mọi người luôn nói, khi người bên cạnh mất đi người ta mới biết được họ quý giá như thế nào nhưng riêng tôi lại cảm thấy phát hiện ra điều đó là lúc đối mặt với nhau.
Giống như hiện tại vậy, đã từng trả giá cho tình cảm chân thật, cho những lúc mê muội không suy nghĩ, tất cả đều khắc sâu trong đầu, những gì đã trải qua giờ nghĩ lại đều biến thành một phần tư vị hạnh phúc, tất cả rầu rĩ buồn bực đều đặt hết trong lòng khiến tôi hô hấp có chút khó khăn.