Cự vật hoà mật dịch hung hăng đâm vào, cảm thụ thịt huyệt non mềm đè ép. Khi thì 9 sâu 1 nông tuỳ ý chà đạp thịt huyệt, khi thì ở tỏng cơ thể tuỳ ý qua lại cọ xát, khi thì nhắm ngay chỗ mềm thịt mẫn cảm va chạm.
"Ngô...ha...a...ân..." Trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển, một sóng mật dịch tê dại lan tràn từ hoa huy*t đi khắp toàn thân.
"ŧıểυ lẳng lơ, em cắn tôi thật gấp." ồ ồ thở dốc, lời nói dâm lãng tràn ra theo tiếng nói trầm thấp,"Cái miệng nhỏ phía dưới hấp tôi thật dễ chịu." ŧıểυ huyệt càng thêm dồn dập co rút, hung hăng cắn cự vật trong cơ thể.
"phốc phốc" thanh âm đập vào nhau tựa hồ làm hắn càng hưng phấn, "Em xem, dâʍ ŧᏂủy̠ đều bị tôi làm biến thành bọt." Mật dịch từng sóng tràn đến ngày càng nhiều.
"Trả lời tôi, có muốn tôi là hư em?" Hoa tâm ở sâu bên trong không ngừng mà hút liếʍ hôn, không ngừng va chạm tới cự vật.
Qua lần hoan ái, nhìn nữ nhân kiều diễm mềm yếu trên giường, cự vật rút ra chất lỏng trắng sữa thuận theo đó chậm rãi chảy ra.
Một loại cảm giác kỳ quái phức tạp nhảy lên trong lòng Bạch Lân, tựa hồ một tia ngọt ngào, muốn đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, cẩn thận yêu thương che chở.
Đè nén xuống cảm giác xa lạ, hắn ôm tôi đang buồn ngủ vào phòng tắm tẩy trừ, đem tôi nhẹ nhàng đặt trên giường, chăm chú nhìn nữ nhân vừa mới ngủ, hai tròng mắt tối đen tràn đầy màu sắc cuối cùng trở nên bình tĩnh. Liếc mắt nhìn tôi một cái rồi xoay người lén lút rời đi.
Cảm giác người bên cạnh dần đi xa, tôi mở mắt, một đêm không ngủ.
Đêm nay, vào lúc Bạch Lan xuất hiện, tôi hoàn toàn làm theo ý nghĩ của mình, nhận rõ nội tâm chính mình.
Đối với tôi mà nói, Bạch Kỳ giống như một nguyện vọng tốt đẹp, bởi vì quá mức mộng ảo, cho nên tôi không thể buông tay.....
Cho ta xin phép bỏ chương này được không? Kỳ thật là ta rất ghét chương này =.,=
Nội dung chương này là: chị gọi điện cho anh, anh cũng có chuyện muốn nói với chị, 2 người gặp nhau, chị đòi chia tay, anh đang định nói sự thật nghe được chị nói lại trở nên lạnh lùng, thật ra anh vốn thử chị thôi. Anh chê chị giống những nữ nhân khác tầm thường, chị ở lại khóc rấm rứt,