Tướng Quân Tại Hạ

Chương 124: Tần Phi vẽ

Trước Sau

break

 

Chứng nhận tốt nghiệp của học viện quân sự còn chưa lấy được, Lâm Điềm Điềm vẫn muốn quay lại lớp học, nhưng hiệu trưởng không đồng ý, nói rằng học sinh đều là fan của cô, điều này sẽ ảnh hưởng đến bọn họ lên lớp.

 

Bất đắc dĩ, Lâm Điềm Điềm phải tiếp tục ở quân bộ, nhưng vì cô không thể quay lại lớp học, nên đã đến lúc phải mang những thứ trong ký túc xá về.

 

Mấy ngày nay mấy người đàn ông đều rất bận, nhưng Tần Phi là người duy nhất rảnh rỗi, nói muốn cùng cô trở về, đồ trong ký túc xá của anh cũng nên chuyển về.

 

Hai người đến học viện và đi thẳng vào ký túc xá.

 

Lâm Điềm Điềm về ký túc xá của mình trước, dọn dẹp sạch sẽ, sau khi làm xong mọi việc gửi tin nhắn cho Tần Phi xem anh đã chuẩn bị xong chưa.

 

Tần Phi kêu Lâm Điềm Điềm đến ký túc xá của mình trước, nói có chuyện muốn cho cô xem, Lâm Điềm Điềm đi tới tòa nhà ký túc xá đối diện với vẻ nghi hoặc.

 

Đây là lần thứ hai Lâm Điềm Điềm bước vào ký túc xá của Tần Phi, sau khi mở cửa, điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là căn phòng treo đầy tranh.

 

Tất cả đều là phong cảnh, chỉ có cái bảng vẽ ở chính giữa phòng khách là chân dung một người phụ nữ.

 

Lâm Điềm Điềm nhìn bức chân dung đi tới, Tần Phi đứng ở bên cửa sổ, quay đầu lại nói với cô: "Bức tranh này là anh hài lòng nhất."

 

Tần Phi không vẽ người, bởi vì không có ai đẹp đến mức anh có du͙© vọиɠ vẽ, tuy nhiên sau này anh mới biết, không phải không có người đẹp, mà là không có ai đi vào lòng của anh.

 

Cho đến khi Lâm Điềm Điềm xuất hiện, lần đầu tiên anh có cảm hứng vẽ người.

 

Lâm Điềm Điềm đến gần bức tranh, như nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, một nụ cười treo trên khóe miệng.

 

Đột nhiên mặt cô đỏ bừng, Lâm Điềm Điềm mở to mắt, không thể tin được nhìn những dấu hôn và dấu răng nhàn nhạt trên cổ người trong tranh.

 

"Anh, lúc đó anh phát hiện sao? …Anh còn vẽ ra chuyện này?!"

 

Lâm Điềm Điềm chỉ vào bức tranh, nhìn Tần Phi đầy hoài nghi.

 

Tần Phi che miệng cười, sau đó nói: "Rõ ràng như vậy nhìn không thấy, trên người em mâu thuẫn, mặc một bộ váy trắng thuần khiết vừa ngây thơ vừa gợi tình."

 

Lâm Điềm Điềm bị ngôn ngữ của anh miêu tả mặt đỏ tới mang tai, nhưng cô không thể nói gì để phản bác.

 

"Em….."

 

Tần Phi sờ sờ chóp mũi, cười nói: "Cảm thấy mình rất da^ʍ đãиɠ có phải hay không? Còn muốn thử một chút da^ʍ đãиɠ hơn không? Hôm nay, anh muốn vẽ em, trần trụi."

 

Một lúc sau, Lâm Điềm Điềm trần trụi nằm trên giường. Mắt cô khẽ nhắm, đang trong tư thế ngủ, nhưng không có chăn trên người.

 

Tần Phi đặt giá vẽ trong phòng ngủ, trong tay cầm cọ vẽ, tập trung vẽ người phụ nữ trên giường.

 

Làn da của người phụ nữ rất đẹp, đặc biệt là dưới ánh sáng mặt trời, ánh lên một màu trắng.

 

Cô lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, không một chút phòng bị, thân thể trần trụi như một con thiên nga trắng đang nằm nghỉ ngơi trên tấm ga trải giường màu xám đen.

 

Tần Phi bị mê hoặc, anh mê muội dùng cọ vẽ miêu tả cơ thể người phụ nữ, làm cho con thiên nga trên giường trở nên sống động trên giấy.

 

Thật lâu sau, cho đến khi Lâm Điềm Điềm cảm thấy cô đã thực sự ngủ thiếp đi, người đàn ông bên giường cuối cùng cũng thu hồi bút vẽ, thở nhẹ một hơi.

 

"Được rồi."

 

Lâm Điềm Điềm đứng dậy nhìn về phía anh, người đàn ông vẫn mang nụ cười ôn nhã trên khuôn mặt, người đàn ông này khi vẽ tranh trông nghiêm túc, lúc khác anh lại ấm áp đến mức người ta nhịn không được muốn đến gần.

 

Lâm Điềm Điềm đi đến bên cạnh anh, nhìn bức tranh vừa vẽ xong, trong nháy mắt bị thu hút.

 

Người phụ nữ trong tranh là cô lại không phải cô.

 

Ánh sáng trong tranh tựa như một đôi cánh trắng muốt, từng chút từng chút che phủ cô, nữ tử đang ngủ xinh đẹp như yêu tinh, trên mặt mang theo nụ cười khiến người ta nhịn không được thở nhẹ, chỉ sợ đánh thức cô từ giấc mơ đẹp đẽ.

break
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc