Ôn Nhược Thủy nhìn mũi tên cắm vào sườn hắn, lòng trở nên an tâm một chút, sau đó ôm lấy hắn, hướng ngựa đi đến.
Khu vực săn bắn phát sinh biến cố, nhượng mọi người trở tay không kịp.
Hoàng thượng vội vã hạ lệnh đình chỉ lần đi săn này, sau khi mấy người thái y kinh qua một phen luống cuống tay chân chữa trị, Bình vương đương suy yếu được khiêng về vương phủ.
Nhìn người trên giường uống thuốc xong say ngủ, Ôn Nhược Thủy ngồi ở bên giường thật lâu không hề động đậy.
Không biết qua bao lâu, Hạnh nhi nhẹ nhàng đẩy cửa tiến đến, “Tiểu thư, người cũng ăn chút gì đi, cô gia không có việc gì, chỉ là cần tĩnh dưỡng.”
Ôn Nhược Thủy tái nhợt cười cười, từ bên giường đứng lên, đi tới gian ngoài.
Trên bàn Hạnh nhi đã dọn xong cơm nước, thế nhưng nàng lại không ăn uống gì.
Nguyên lai, sinh hoạt hàng ngày đã quen có một người tồn tại, đột nhiên không có hắn, thực sự rất không thích ứng, trống rỗng, tịch mịch cô độc lại càng thêm đau lòng.
Vốn là, nàng đã quen với việc hắn tồn tại, lúc nàng còn chưa kịp ý thức, hắn đã trở nên một phần trọng yếu trong lòng nàng.
Nắm càng lâu, quả nhiên sẽ trở thành của mình. Nàng nhịn không được không tiếng động mà nở nụ cười.
“Cô gia biết tiểu thư quan tâm ngài như thế nhất định sẽ phi thường vui sướng.”
“Loại vui sướng này không có cũng được.” Lần này nàng trả lời rất nhanh, vừa rõ ràng lại quả quyết.
Cảm giác đau đớn đến tận xương cốt này nếm một lần là đủ rồi, nhiều thêm nữa nàng thật vô pháp thừa nhận.
“Cô gia thụ thương đều không phải lỗi của tiểu thư.” Hạnh nhi lo lắng nhìn chủ tử, “Người không nên quá tự trách.”
“Ta không có.” Nàng phủ định cho chính mình nghe.
‘Rõ ràng là có.’ Hạnh nhi ở trong lòng nói thầm.
Ôn Nhược Thủy buông chiếc đũa, “Ta no rồi.”
Hạnh nhi nhướng mày, “Tiểu thư, người rõ ràng mới ăn vài miếng mà thôi.”
“Không ăn nổi nữa.”
“Cô gia còn cần người chiếu cố, người không muốn ăn cũng phải ép buộc chính mình ăn nhiều một chút.” Hạnh nhi đem chiếc đũa nhét lại trong tay chủ tử.
Nàng miễn cưỡng ăn thêm vài miếng, sau đó lần thứ hai buông đũa, “Mang xuống đi thôi, bảo trù phòng (*phòng bếp) nấu cháo thịt cho ta, chờ Vương gia tỉnh lại ăn.”
“Tiểu thư –” Hạnh nhi lo lắng.
“Ta không sao.” Nói xong câu đó, Ôn Nhược Thủy liền đi thẳng vào nội thất.
Nàng cũng không ngồi vào bên giường, mà là đứng phía trước cửa sổ, nhìn xa xa phía chân trời ngơ ngẩn xuất thần.
Bắn lầm sao?
Khóe miệng trào phúng nhếch lên, tay gác phía sau lưng nhẹ nhàng nắm chặt.
Ánh trăng chiếu vào thân thể của nàng, đem thân ảnh của nàng soi bóng trên mặt đất.
Lý Dật Phong tỉnh lại liền thấy nàng đang quay lưng lại phía hắn, bóng dáng cô đơn mà hiu quạnh, đó là khí tức từ quanh thân nàng phát ra.
Phảng phất lại nhớ tới trước khi thành thân tại tiểu tửu quán đêm hôm đó, nàng cũng là bộ dạng như vậy làm cho hắn đau lòng.
Lúc này đây, dù là vì hắn, nhưng hắn lại không cách nào vui vẻ, hắn tình nguyện nàng vẫn như cũ bình tĩnh mà không có việc gì, nàng như vậy khiến hắn cực kì lo lắng.
“Nhược Thủy –” hắn nhẹ nhàng kêu, liền kinh hách đến nàng.
Ôn Nhược Thủy từ trong tư lự hoàn hồn, kinh hỉ quay đầu lại, khóe miệng bất giác giương lên, “Tỉnh rồi sao, có chỗ nào khó chịu không?”
“Ta không sao, không nên lo lắng.”
Nàng gật đầu, “Đói bụng không? Ta gọi Hạnh nhi thay ngươi đem cháo đến.”
Hắn nhìn nàng tại thái dương vẫn gài đóa hoa trà, cười cười, “Ta thực sự không có việc gì, bất quá xác thực là hơi đói bụng.”
“Hạnh nhi, thay Vương gia chuẩn bị thức ăn.”
“Vâng, tiểu thư.” Hạnh nhi thanh âm từ ngoài phòng truyền đến.
“Lại đây ngồi với ta.” Hắn hướng nàng vươn tay.
Ôn Nhược Thủy cầm tay hắn tại bên giường ngồi xuống, không nói gì.
“Ta làm nàng sợ, có đúng hay không?”
Nàng vẫn im lặng không nói, không muốn nhớ lại một màn tê tâm liệt phế như vậy.
“Xin lỗi.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Nàng nắm chặt tay hắn, “Đừng nói xin lỗi với ta, nhất là lời xin lỗi như vậy.” Nàng không phải là người lãnh huyết vô tình, không nên khảo nghiệm năng lực thừa nhận của nàng…