Hạnh nhi không dám nhìn Ôn Nhược Thủy, vừa chột dạ lại áy náy nên càng không dám đối mặt chủ tử.
Tiểu thư tuy rằng thường thường phát hỏa với nàng, nhưng giận đến mức không nói một câu nào mới là đáng sợ nhất. Trước đây trong quân doanh, loại dự báo ‘mưa gió rền vang’ này so với cơn giận dữ ‘sấm sét ầm trời’ càng làm cho chúng tướng sĩ trong doanh sợ hãi.
“Bịch” một tiếng, Hạnh nhi quỳ rạp xuống đất, “Tiểu thư, Hạnh nhi biết sai rồi.”
“Phải không?” Ôn Nhược Thủy thanh âm nhẹ như gió, không mang theo chút tức giận nào.
“Nô tỳ không nên tự chủ trương.” Nàng cúi đầu càng sâu.
“Vậy sao?”
Tiểu thư thực sự phi thường, phi thường tức giận. Hạnh nhi ảo não, một chữ cũng không dám nói thêm nữa.
Ôn Nhược Thủy trong tay cầm chén trà, như có chút suy tư nhìn chằm chằm nắp chén, trong lòng loạn thành một mớ tơ vò không cách nào gỡ.
Từ lúc tỉnh ngủ đến bây giờ, nàng cả người đều ở trạng thái lâng lâng, hình như đang suy nghĩ điều gì, lại tựa như cái gì cũng chưa từng nghĩ.
“Nương tử.”
Thình lình toát ra tiếng gọi khẽ dọa nàng nhảy dựng, trong tay chén trà vừa nghiêng, nước trà hắt lên trên người.
“Đang suy nghĩ cái gì mà lại nhập thần như thế ?” Ngay cả hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng đều có thể kinh hách đến nàng.
“Không nghĩ gì hết.” Nàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn.
“Hạnh nhi chọc nàng sinh khí ư?”
“Ngươi xuống phía dưới đi.” Hắn vừa nói thế nàng mới bừng tỉnh mộng, vội vàng nhìn về phía Hạnh nhi quỳ trên mặt đất.
Hạnh nhi ngẩng đầu lo lắng nhìn chủ tử, “Tiểu thư — “
“Xuống phía dưới đi.” Nàng hướng Hạnh nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Hạnh nhi lúc này mới lộ ra nụ cười mỉm, đứng dậy rời khỏi.
“Bởi vì chuyện tối hôm qua sao?” Hắn hỏi nàng.
Ôn Nhược Thủy không được tự nhiên quay đầu…”Vương gia chuyện đã xử lý xong rồi sao?”
“Ân.”
“Uống trà không?”
“Thực là có chút khát nước, làm phiền nương tử a.”
Nàng ngã chén trà đưa cho hắn, bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua cũng là tình hình từa tựa như vậy, một cổ nhiệt khí phút chốc khiến nàng nóng bừng đôi gò má.
Thấy nàng thần tình ngượng ngùng, hắn ngầm hiểu nhưng sáng suốt không tiếp tục truy vấn nàng.
“Vương gia ngồi đi.” Nàng vừa nói một bên đứng dậy.
“Nàng muốn đi đâu?”
“Ta đến hoa viên dạo một chút.” Tối hôm qua cùng hắn ở chung một phòng như vậy chung quy vẫn có chút xấu hổ, khiến nàng chân tay luống cuống không biết nên như thế nào đối mặt hắn.
“Ta đi cùng nàng.”
“Không cần.” Nàng vô ý thức thốt ra.
Lý Dật Phong nhìn nàng.
“Ta còn chưa quá quen.” Đó là nàng thành thực trả lời.
Hắn hiểu rõ cười cười, “Vậy nàng đi đi.”
Ôn Nhược Thủy có chút tâm hoảng ý loạn né tránh ánh mắt hắn, bước nhanh ra khỏi phòng.
Dọc theo đường đi thỉnh thoảng có người hướng nàng thỉnh an hành lễ, nàng đều làm như không thấy.
Thẳng đến vào hoa viên nhìn thấy giá đao quen thuộc, tâm tư hỗn loạn của nàng mới bình ổn được đôi chút, đi qua tùy ý rút ra một thanh trường thương, cổ tay nhẹ xoay, trường thương như ngân xà xuất động, đầu thương dưới ánh mặt trời phát ra hàn mang bức người.
Nàng thích vũ đao lộng thương, bởi vì … đây là thứ có thể khiến lòng nàng bình tĩnh nhất.
Chỉ là, đêm qua là lần đầu tiên của nàng nên mới đi được vài đường đã cảm thấy cực kì không khỏe, nàng nhíu chặt đầu mày đến một bên ngồi xuống.
Tay đặt tại bên sườn hai bắp đùi, môi anh đào khẽ cắn, nhãn thần hiện lên vài tia oán hận. Loại đau đớn này nhượng nàng làm sao mở miệng? Hạnh nhi nha đầu chết tiệt kia lần này thực sự lộng hành quá mức, ỷ vào chính mình sủng nàng mà càng lúc càng lớn mật.
“Nha đầu chết tiệt kia.” Nhịn không được nàng mắng nhỏ. Loại sự tình này là cái nha đầu như nàng có thể thay chủ tử quyết định sao?
“Còn đang sinh khí Hạnh nhi a?”
Nàng quay đầu lại tựu thấy Lý Dật Phong đứng ở cách đó không xa hướng nàng cười, “Có việc sao?”
Hắn đi tới, tại bên cạnh nàng ngồi xuống, “Thân thể khó chịu ư?”
Nàng cũng không giấu diếm, nhẹ nhàng mà gật đầu.
“Tìm đại phu xem một chút ba.”
“Không cần.” Nàng lập tức ngăn cản.
“Khó chịu thì cần phải để đại phu xem bịnh mới đúng chớ.”
“Ngươi đem cái lỗ tai lại gần đây.” Nàng không muốn tốn hơi thừa lời với hắn nha.
Hắn ngoan ngoãn nghe lời để sát vào.
“Úc. . .” Bất thình lình bị nàng cắn một phát ngay lỗ tai, hắn không khỏi đau nhức hô một tiếng, “Nương tử, nàng thế nào lại cắn người á?”
“Giết người mà không cần đền mạng, ta thật sự muốn đánh chết ngươi.”
“Rốt cuộc là khó chịu ở đâu?” Hắn cuối cùng cũng có điểm minh bạch, khó chịu như vầy tám chín phần là liên quan tới hắn.
Ôn Nhược Thủy mặt đột nhiên nóng lên, há miệng vài lần cũng không thể nói ra. Thật sự là khó có thể mở miệng a.
Hắn nhìn nàng đột nhiên đỏ lựng hai gò má, nhãn thần càng thêm xấu hổ lẫn buồn bực, hai tay nắm thành quyền đặt tại trên đùi. . . Đột nhiên trong lúc đó, hắn phúc chí tâm linh (* phúc đến thì lòng cũng sáng tỏ), chợt nói: “Chẳng lẽ là tối hôm qua. . .”
“Ngươi câm miệng.” Nàng quát to.
“Là chỗ đó khó chịu sao?” Hắn hạ giọng.
Mặt nàng đỏ rực như bị thiêu cháy, cắn chặt môi dưới, liều mạng trừng mắt hắn.
Đúng rồi, tối hôm qua hắn quả thực là đòi hỏi quá độ, nàng không khỏe cũng là chuyện đương nhiên, chỉ là hắn nhất thời không có nghĩ đến.
“Là bản vương không phải, chúng ta trở về phòng, ta thay nàng bôi thuốc mỡ được rồi.”
“Thuốc mỡ đưa cho ta là tốt rồi.”
“Thuốc mỡ tại thư phòng.”
“Ta đi theo ngươi lấy.”
“Vậy đi thôi.”
Đây là nàng lần đầu tiên bước vào vương phủ thư phòng, thế nhưng, vừa vào tới, nàng liền có loại cảm giác quen thuộc dị thường, không khỏi quay đầu hướng người bên cạnh nhìn lại.
“Làm sao vậy?” Lý Dật Phong cười hỏi.
“Không có gì.” Nàng thần sắc tự nhiên đáp.
Hắn từ trên giá sách cầm lấy hộp gấm, lấy ra một bình sứ.
“Đây là trong cung đặc chế hinh lan cao, lưu thông máu tan vết bầm, hiệu quả rất tốt.”
“Cảm ơn.” Nàng cầm thuốc mỡ xoay người muốn đi.
“Nàng ở chỗ này bôi đi.” Hắn nói, thân thủ kéo lấy nàng.
“Trong thư phòng rất bất tiện.” Nàng cự tuyệt.
“Không có mệnh lệnh của bản vương, hạ nhân tuyệt không dám đi vào.”
Ôn Nhược Thủy hơi trầm ngâm, gật đầu nói: “Vậy được rồi, ta vào nội gian (*gian phòng bên trong) bôi một chút.” Nàng đi hai bước, dừng lại, cũng không quay đầu mà thấp giọng nói: “Không cho ngươi tiến vào nửa bước.”
Lý Dật Phong sờ sờ mũi, có điểm không cam lòng nói: “Được rồi.”
Sáng sớm nàng bởi vì từ ngượng ngùng nên vội vã rời giường mặc y phục, lúc này cởi ra xiêm y, mới rõ ràng thấy trên người mình đầy dấu vết xanh xanh tím tím, nhất là chỗ giữa hai chân phá da sung huyết (woa…..@.@), thảo nào nàng đi đứng lại đau đớn đến như vậy.
Thuốc mỡ nhàn nhạt tỏa ra một mùi hương hoa lan thanh nhã, bôi lên vết thương lại có cảm giác thấm lạnh sảng khoái, không hổ là trong cung kỳ dược.
Nghe được phía sau tiếng bước chân, Ôn Nhược Thủy nhịn không được cắn răng, vội vàng đem xiêm y khép lại, “Nói ngươi không được vào cơ mà.”
“Ta sợ có chỗ nàng bôi không được.”
“Nhiều chuyện.”
Hắn đi tới phía sau nàng, “Trên lưng đúng là không có biện pháp chính mình bôi nha.” Sau đó đưa tay thoát đi áo của nàng, cảm giác được nàng hơi chống cự, không khỏi khẽ cười một tiếng, “Nàng với ta phu thê không cần như vậy.”
Nàng cuối cùng buông tay, tùy ý hắn đem áo mình kéo xuống.
Nhìn nàng phía sau lưng có vết tích của hắn, Lý Dật Phong vừa thỏa mãn vừa hổ thẹn, “Là ta không biết tiết chế.”
“Bị người hạ dược cũng không phải ngươi nguyện ý.”
“Mặc kệ thế nào cũng là ta không phải.”
“Được rồi sao?”
“Lập tức xong ngay.” Hắn đem mấy chỗ cuối cùng bôi nốt, “Được rồi.”
Ôn Nhược Thủy lập tức kéo xiêm y, cấp tốc thắt lại vạt áo, lúc này mới xoay người lại.
“Vết sẹo ở vai trái nàng là chuyện gì xảy ra?”
“Trên chiến trường thụ thương luôn luôn khó tránh khỏi.” Nàng cho là hiển nhiên nói.
“Nàng đem cao này bôi tại vết thương, một thời gian sau nhất định sẽ tiêu trừ dấu vết.”
“Nga?”
“Cao này có công hiệu tiêu trừ vết sẹo.” Hắn bổ sung nói rõ.
“Thật là thuốc tốt.” Nàng nhìn một chút bình sứ trong tay, nở nụ cười.
“Từ lúc đến vương phủ, này tựa hồ là lần đầu tiên nàng bước vào thư phòng.”
“Ân.” Ta còn không kịp trốn thoát khỏi bị ngươi khủng bố, tự nhiên sẽ không chủ động chạy tới gặp mặt ngươi a!
“Thích thư phòng này sao?”
Nàng rốt cục nhìn về phía hắn, mím môi, “Là Hạnh nhi nói cho ngươi sao?” Nàng vừa vào thư phòng liền phát hiện, ở đây bày biện hầu như giống y đúc thư phòng của nàng, chỉ hơn là, chất liệu gỗ của gia cụ tương đối quý trọng hơn mà thôi.
“Không phải.”
Nàng không hề truy vấn.
Hắn trái lại cảm thấy kỳ quái, “Nàng vì sao không hề hỏi?”
Nàng cười cười, “Ta sau này mới biết, từ lúc ta gả vào vương phủ, ngươi chuẩn bị cho ta quần áo và đồ dùng hàng ngày đều là y theo ta yêu thích.” Không nhắc tới kỳ thực là nàng thật sự không hề có cảm giác.
Lý Dật Phong nhìn nàng ý vị thâm trường nở nụ cười.
Nàng tránh ra ánh mắt hắn, “Được rồi, ta trở về phòng nghỉ tạm một chút, Vương gia tự tiện.”
Hắn kéo tay nàng, bật cười nói: “Nguyên lai thật ra là bản vương hồ đồ, nàng là người mà cho dù thái sơn sập xuống mặt cũng không đổi sắc, trong lòng sớm có tính toán cũng không lộ nửa điểm thanh sắc.”
“Ngươi nói cái gì vậy?” Nàng mày liễu nhướng lên, không giải thích được.
“Nửa tháng qua nàng tựa như cái gì cũng chưa từng làm, nhưng chuyện gì cũng đều xem tại trong mắt, nghe vào trong tai, tối hôm qua nàng sở dĩ để ta vào phòng, sợ rằng chính là bởi vì trong lòng nàng đã có quyết định, chỉ bất quá, ấm trà kia không ở trong kế hoạch của nàng mà thôi.”
Nàng cố sức rút tay về, “Nói thật nhiều.”
Hắn thân thủ ôm thắt lưng của nàng, cười nói: “Nương tử, thẹn quá thành giận sẽ không tốt nha.”
“Buông tay, ban ngày ban mặt ngươi nói loạn cái gì.” Nàng thấp giọng quát hắn cũng không mang theo nghiêm khắc, trái lại lộ ra vài phần e thẹn.
“Ta đây có phải từ hôm nay trở đi cũng không cần ngủ thư phòng đúng không?”
“Ngươi nếu muốn ngủ, ta cũng không phản đối.” Nàng một điểm cũng không miễn cưỡng hắn a, sự thực cũng chứng minh rằng một người ngủ vẫn ngon hơn, một đêm qua thôi so với nàng ra chiến trường quần thảo với bọn địch nhân còn ‘vất vả’ hơn nhiều, dùng ‘mệt mỏi rã rời’ để hình dung một điểm cũng không khoa trương a.
Hắn ôm chặt nàng, “Nhuyễn tháp ở thư phòng ngủ không thoải mái chút nào mà…”
Nàng không khỏi bật cười, “Ngươi nhìn ngươi xem, ngủ thư phòng cũng thành thói quen rồi.”
“Phàm là nương tử mệnh lệnh, bản vương đều tuân theo.”
“Vậy ngươi từ hôm nay trở đi tiếp tục ngủ thư phòng.” Nàng trêu hắn.
“Không phải chứ?” Hắn rống thảm thiết.
“Thực sự.” Nàng biểu hiện nghiêm túc không gì sánh được.
“Nương tử — “
“Được rồi, ta muốn trở về phòng nghỉ một chút.” Nàng nhẹ nhàng một cước giẫm lên chân hắn, khiến cho hắn buông tay, hướng ra ngoài đi đến.
Phía sau Lý Dật Phong ôm chân gọi to, “Nương tử, nàng hôm nay giẫm mạnh hơn hôm qua a.”
Ngày hôm qua nàng vừa lại bị thương, bất quá, lời này nàng sẽ không nói với hắn.
“Ngươi có thể tìm đại phu xem một chút.” Nàng bâng quơ lưu lại một câu, tiêu sái ly khai thư phòng.
Trong thư phòng còn lại mình vị Bình vương thì thào tự nói, “Ta đến tột cùng chọc gì tới nàng nhỉ?”
Ngoài phòng gió thổi qua, không một ai trả lời hắn……