Đỡ thắt lưng từ trên mặt đất đứng lên, hắn nhìn thê tử an ổn nằm ở trên giường mà thở dài, “Nhược Thủy, nàng làm cái gì vậy?”
Ôn Nhược Thủy mặt hướng vào phía trong giường, đầu cũng không quay lại, chỉ là nhàn nhạt đáp: “Cho ngươi vào phòng cũng không có nghĩa là sẽ cho ngươi ngủ trên giường nga.”
“Vậy ta đây ngủ ở chỗ nào?” Ánh mắt hắn rơi vào nhuyễn tháp (* như là cái giường nhỏ vậy á!) kế bên song cửa, dự cảm có điều chẳng lành.
“Nhuyễn tháp.”
Quả nhiên chính xác!
“Cái đó và ngủ thư phòng có gì khác nhau chứ?” Hắn thay chính mình mà ấm ức đòi công đạo.
“Vậy ngươi trực tiếp ngủ thư phòng là được rồi.” Nàng cũng không miễn cưỡng hắn!
“Vậy ta sẽ ngủ ở đây!” Chí ít cũng khá được hơn chút.
“Cầm.”
Hắn giơ tay chụp được tấm thảm mỏng nàng ném tới, ủy khuất nhìn nàng một cái, lúc này mới tràn đầy không cam lòng hướng nhuyễn tháp mà đi tới.
“Ta còn không quá quen thuộc.”
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, đã thấy nàng như cũ hướng tường mà nằm, không khỏi giương lên khóe miệng.
“Thì ta sẽ chờ nàng quen….”
Ôn Nhược Thủy lại đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, vén chăn xuống giường.
Hắn phấn chấn hẳn lên, “Nàng đổi ý sao?”
“Ta khát nước.” Nàng lườm hắn một cái.
“Vậy nàng cũng rót cho ta một chén nha.” Phải hạ nhiệt thôi á, nhìn nàng chỉ mặc 1 lớp áo trong cứ như vậy lượn qua lượn lại, thực sự là muốn khảo nghiệm ‘tu vi’ của hắn mà.
Ôn Nhược Thủy không nghi ngờ ngã một ly trà cho hắn, sau đó tiếp tục uống trà của mình.
Lý Dật Phong nhìn nàng hơi ngửa đầu, một giọt nước từ khóe miệng nàng rơi xuống, uyển chuyển uốn lượn theo cần cổ mảnh khảnh thấm vào trong áo nàng, hắn chỉ cảm thấy một cổ nhiệt hỏa từ đan điền (*vùng bụng dưới) bốc lên, nhất thời miệng lưỡi khô rần, liền một ngụm đem trà trong tay uống sạch, ai dè hỏa không diệt được mà lại ngày càng ‘nóng bỏng’.
“Làm sao vậy?” Hắn chỉ có thể cố sức nắm tay áp lực dục hỏa, nhưng lại khát vọng đến gần nàng hơn một điểm, thực tình là thập phần mâu thuẫn.
“Trà này là ngươi cho người chuẩn bị sao?”
“Hẳn là nha hoàn hầu phòng.” Hắn không xác định lắm, “Có chuyện gì sao?”
“Ngươi nghĩ có điều gì không thích hợp không?”
“Ừm, thật sự không ổn lắm.” Hắn dùng lực nắm chặt mép bàn, ép buộc chính mình không nhìn tới người trước mặt.
“Thực sự là hao tổn tâm tư mà.” Nàng lắc đầu cười khổ.
“Làm sao vậy?”
Nàng mím môi, buông cái chén, ngẩng đầu nhìn hướng hắn, “Ngươi nói chúng ta là muốn tắm nước lạnh, hay là không nên cô phụ người khác một phen hảo tâm đây?”
Nói đến chuyện này, Lý Dật Phong cũng chỉ có thể cười khổ, “Tắm nước lạnh thôi.” Vô luận là ý tốt của ai, hắn đều đã định trước rằng phải cô phụ tâm ý đó. Nếu như hắn thật sự làm như vậy, có lẽ sẽ đoạt được người nàng, nhưng muốn đến lòng của nàng, chỉ sợ càng khó hơn mà thôi.
Nàng chỉ vào ấm trà trên bàn, mang theo vài phần bất đắc dĩ nở nụ cười, “Đánh cuộc với ngươi.”
“Cược gì cơ?” Hắn phi thường phối hợp.
“Cược rằng dược trong trà là ai hạ.”
“Hẳn là quản gia vương phủ.”
“Không, nhất định là Hạnh nhi.”
“Vì sao?” Hắn không hiểu.
“Không tin, chúng ta ngày mai hỏi một chút liền biết.”
“Vậy ngươi muốn đặt cược cái gì đây?”
“Không có việc gì không được quấn quít lấy ta.”
“Ta vốn là một Vương gia nhàn rỗi a.” Yêu cầu này hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng!
Nàng động thủ kéo kéo vạt áo, muốn giảm bớt một chút khô nóng đang ngày càng khó nhịn, thanh âm lại vì dược lực mà có chút khàn khàn, “Quên đi, xem như ta chưa nói.”
“Ta sai người đưa nước tiến đến.” Hắn thấy trán nàng thấm ra một tầng mồ hôi, lòng thầm biết dược tính trong cơ thể nàng cũng bắt đầu phát tác, không thể kéo dài được nữa.
“Không cần.”
Lý Dật Phong cho rằng chính mình nghe lầm, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Ôn Nhược Thủy thấy hắn như vậy, không khỏi nở nụ cười, “Chúng ta vốn là phu thê không phải sao?!”