Ánh nắng sáng sớm lấp lánh trong rừng cây sau mưa, làm Hồ ŧıểυ Man chậm rãi mở hai mắt tỉnh dậy.
Trong khoảnh khắc, nàng có phần bỡ ngỡ không hiểu đây là đâu.
Nhẹ nhàng bên tai, nghe được tiếng tim đập trầm ổn, nàng sửng sốt một chút, rồi chậm rãi nâng lên đôi con ngươi xinh đẹp màu trà.
Một khuôn mặt tuấn mĩ quen thuộc tiến vào trong mi mắt làm cho nàng giật mình, ngỡ ngàng phát hiện tình thế hai người trần trụi gắt gao ôm nhau, càng làm cho nàng ngượng ngùng xấu hổ.
Nàng nhớ rõ chính mình đã trúng mất hồn hương, rồi Hạ Nhĩ Ba muốn xâm phạm nàng, là Vũ ca ca đúng lúc tới cứu, sau đó…….
Nàng hoàn toàn không có ấn tượng.
Nhưng là, toàn thân đau nhức, còn có hai người hiện đang trần trụi, đã nói cho nàng tất cả.
Xem ra là Vũ ca ca đã giúp nàng giải độc.
Dù là như thế, nhìn khuôn mặt anh tuấn kia đầy vẻ mỏi mệt, nàng lại một chút cao hứng vui vẻ cũng không có.
Nghĩ đến, suốt tối hôm qua giúp nàng giải mất hồn hương, nhất định là hắn chết mệt. Thân thể của nàng đau nhức, chỉ hơi động một chút cũng đau đến phải bật tiếng rêи ɾỉ, nhưng rồi nàng cắn răng nhịn xuống, chỉ sợ đánh thức hắn phải dậy.
Đôi con ngươi ngập nước yêu say đắm nhìn hắn, cánh môi hơi hơi cong lên gợi cười, nhưng là biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn dường như lại đau đớn muốn khóc.
Cuồng điên của Hạ Nhĩ Ba dọa nàng.
Nhưng mà sợ hãi của nàng không phải chỉ đối với Hạ Nhĩ Ba, còn có đối với cả chính nàng— Hạ Nhĩ Ba, không phải cũng giống như nàng sao?
Hắn đối với nàng cố chấp, không phải cũng giống như cố chấp của nàng dối với Vũ ca ca sao?
Liệu có thể hay không đến một ngày nào đó, nàng cũng đối xử với người mình yêu điên cuồng, thậm chí là thương tổn đến Vũ ca ca, hoặc người hắn yêu?
Nghĩ đến đây, Hồ ŧıểυ Man không khỏi co rúm người lại, sợ hãi dâng trào.
Nàng không nghĩ thương tổn Vũ ca ca, cũng không muốn để Vũ ca ca chán ghét nàng. Mà nàng cũng biết Vũ ca ca không yêu thích mình, hết thảy đều chính là nàng chỉ theo ý bản thân.
Đã từ rất lâu rồi nàng tự nói: Nàng không bắt buộc, chỉ cần Vũ ca ca có người yêu thương âu yếm, nàng sẽ cam tâm tình nguyện buông tay.
Nhưng là…… hiện tại nàng không khỏi hoài nghi, nàng thật sự có thể buông tay sao?
Có thể hay không nàng cũng giống Hạ Nhĩ Ba, điên cuồng lại cố chấp như vậy, không chỉ tự thương tổn chính mình mà còn làm hại đến Vũ ca ca?
Nàng không thể nắm chắc.
Việc làm của Hạ Nhĩ Ba khiến cho nàng quá mức kinh hãi, nàng quên không được ánh mắt hắn điên cuồng như thế nào, như là không chiếm được nàng liền hủy diệt tất cả.
Cho nên, hắn mới có thể đối với nàng hạ mất hồn hương — nếu không chiếm được nàng, hắn tình nguyện hủy hoại.
Hạ Nhĩ Ba điên cuồng, có thể hay không nàng cũng thế?
Nước mắt, theo mỗi câu hỏi tuôn rơi trên khuôn mặt. Nhìn nam nhân chính mình yêu nhất, Hồ ŧıểυ Man cắn môi, không dám khóc thành tiếng.
Giọt lệ rơi xuống khuôn mặt anh tuấn ngủ yên, nàng vội vàng đưa tay lau đi, lưu luyến hôn lên cánh môi của hắn.
“Vũ ca ca, Man nhi sợ……” Nàng thật sự rất sợ, sợ chính mình sẽ hại hắn bị thương.
Và càng sợ chính mình trở nên giống Hạ Nhĩ Ba, vì yêu mà điên cuồng.
Dù sao, chỉ cần nghĩ đến hắn sẽ yêu thương một nữ nhân khác, lòng của nàng liền thật đau quá, hận không thể làm mọi cách làm nữ nhân kia biến mất đi, loại ghen tị khủng khiếp này khiến nàng kinh sợ.
“Vũ ca ca, Man nhi thật sự rất thích, rất thích chàng……” Nhẹ nhàng khóc nức nở, nàng nỉ non nói lời yêu, hôn môi hắn.
Vậy còn chàng? Chàng có yêu Man nhi?
Nàng muốn hỏi, nhưng là chẳng phải đáp án đã sớm rõ ràng sao?
Hắn nếu yêu nàng, vì sao lại luôn chạy trốn? Ba lần bỏ chạy, chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh sự thật như thế nào?
Là nàng quá cố chấp, mới có thể luyến tiếc không chịu buông tay.
Nhưng là đến lúc này nàng không thể không buông tay, Hạ Nhĩ Ba giống như chiếc gương phản chiếu chính mình, nàng không nghĩ sẽ giống như Hạ Nhĩ Ba, tốt nhất nên thừa dịp vẫn còn lý trí mà buông tay đi!
Miến cưỡng giơ ra tươi cười, giờ khắc này đây, Hồ ŧıểυ Man quyết định.
Nàng yêu say đắm hôn môi Thương Nguyệt Ngạo Vũ, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt yêu thương.
Tâm, đau quá. Bởi vì buông tay mà đau đớn.
“Vũ ca ca, ta yêu chàng……”
Cuối cùng một lần nói yêu, cuối cùng một lần hôn hắn. Hồ ŧıểυ Man nhịn xuống giọt lệ, nghĩ cẩn thận nhìn hắn lần cuối cùng.
Cứ như vậy, cả đời nhớ kỹ hắn.
Về sau, nàng sẽ không gặp lại hắn.
Nhắm mắt lại, đưa dung mạo của hắn thật sâu ghi tạc vào trong lòng, nàng nhặt lên quần áo, chống thân mình hư nhuyễn, từng bước một rời đi —
Không hề quay đầu.
Chỉ có nước mắt không ngừng tích lạc, nói lên nỗi đau trong lòng.
.
.
.
.
.
“Nữ nhân chết tiệt, Hồ ŧıểυ Man chết tiệt!”
Trong cung Cánh Vũ, Thương Nguyệt Ngạo Vũ điên khùng thét lên phẫn nộ, không ngừng rống giận đập phá, sắc mặt đen thui làm cho người ta không dám tới gần.
Hồ ŧıểυ Man kia dám trốn hắn!
Ở núi rừng kích cuồng triền miên cả một đêm, hôm sau khi hắn tỉnh lại, không còn thấy bóng dáng của nàng đâu hết.
Hắn khẩn trương nhảy dựng lên, phát hiện quần áo của nàng cũng không thấy, lo lắng tìm kiếm chung quanh, lại lần tìm không được bóng dáng nàng đâu cả.
Đoán rằng nàng có thể hay không tự đi bộ trở về hoàng cung Hồ quốc, hắn phi thân nhanh chạy đi qua, thế nhưng không thể qua đại môn mà vào!
Thủ vệ hộ vệ nói cho hắn, công chúa đã hạ mệnh lệnh, không cho phép hắn lại đến Hồ quốc, cũng sẽ không lại cùng hắn gặp mặt.
Hắn tức giận đến chửi lời thô tục, muốn xông vào, toàn thể hộ vệ lại nhất nhất xông lên ngăn cản hắn.
Nếu không phải không muốn khiến cho hai quốc chiến tranh, hắn nhất định liều chết xông vào.
Hảo, minh bạch ban ngày không được, hắn liền đến buổi tối.
Nửa đêm tưởng xâm nhập hoàng cung Hồ quốc, nhưng là hành tung của hắn đã sớm bị đoán được, hộ vệ phòng thủ tăng lên gấp bội, bày ra tối nghiêm mật cảnh giới, làm cho hắn không thể tiến vào, chỉ có thể nuốt hận bỏ đi.
Từ đấy đến nay đã qua hơn nửa tháng, mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, chính là vẫn không thấy được nàng. Nha đầu kia, trốn hắn có thể nói là đến cực điểm.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ tức giận đến muốn bùng nổ, lại không thể làm được gì.
Cái này, hắn cuối cùng cũng thường đến cảm giác của Hồ ŧıểυ Man khi chính mình trốn nàng trước đây.
Thật sự là phi thường khó chịu!
Nhưng hắn không hiểu, Hồ ŧıểυ Man vì sao trốn hắn?
Nàng không phải thương hắn sao? Không phải vẫn yêu quấn quít bên hắn, dán lấy hắn sao? Khó khăn lắm hắn mới nhận ra được tình yêu với nàng, giờ lại đổi thành nàng trốn hắn.
Là như thế nào? Rốt cuộc là như thế nào? Nàng là muốn hắn làm sao?
Đáng giận! Nàng mơ tưởng!
Nếu đã làm cho hắn yêu thương nàng, nàng đừng mơ tưởng thoát khỏi hắn!
Vấn đề là…… Hắn nên làm thế nào để tiến vào Hồ quốc?
“Đáng giận!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ càng nghĩ càng bốc cao lửa giận, thiếu chút nữa phá hủy đi toàn bộ cung Cánh Vũ.
“Oa! Nhị ca, cơn tức của người rất lớn nha!” Thương Nguyệt Phi Hoàng đứng ở cửa, nháy nháy mắt to đánh giá một mảnh hỗn độn trong tẩm cung.
nɠɵạı trừ Thương Nguyệt Ngạo Vũ hoàn hảo tốt đứng giữa, tất cả những bài trí xung quanh đều biến thành từng mảnh hài cốt nho nhỏ.
“Làm sao?”
Thương Nguyệt Ngạo Vũ đối ŧıểυ muội cũng không có sắc thái hoà nhã, lúc này hắn cả bụng đầy lửa giận, không có tâm tình ứng phó nha đầu xảo quyệt kia.
Này, đã hơn nửa tháng nay, hoàn toàn không có ai dám tới gần hắn.
Mỗi người đều biết, tướng quân vốn tính tình hòa nhã gần đây đã bắt cuồng, nếu không muốn bị lửa giận của hắn lan đến, tốt nhất là tránh xa thật xa.
“Không có gì nha, chính là nhìn huynh mấy ngày nay cảm xúc thật tệ, nên đến quan tâm một chút thôi.” Thương Nguyệt Phi Hoàng cười hì hì nói, không sợ chết tiêu sái tiến đến gần.
“Tránh ra, ta hiện tại không có tâm tình nói chuyện với ngươi.” Hắn lúc này chỉ thầm nghĩ nhìn thấy Hồ ŧıểυ Man, hung hăng tóm lấy ŧıểυ nha đầu kia, lại dùng lực hôn trụ nàng.
Sau đó, đem nàng khóa tại bên người, làm cho nàng cả đời trốn hắn không được.
“Nhị ca, người không phải là vì Man nhi tỷ tỷ mà sinh khí chứ?”
Tuy là hỏi, bất quá đáp án nàng sớm đã khẳng định.
Có thể làm cho hảo tính tình của nhị ca biến thành như vậy, nɠɵạı trừ Hồ ŧıểυ Man ra cũng không có bất kì kẻ nào khác.
Nghe được cái tên Hồ ŧıểυ Man, Thương Nguyệt Ngạo Vũ hỏa bốc càng lớn.
“Nữ nhân kia dám trốn ta! Nàng trăm phương ngàn kế muốn làm ta yêu thương nàng, hiện tại ta yêu nàng, nàng lại xù lông mèo trốn ta, là như thế nào?!”
“Man nhi tỷ tỷ trốn huynh, huynh lại không đi tìm tỷ ấy sao?” Thương Nguyệt Phi Hoàng biết rõ còn cố tình hỏi.
“Hừ, tốt nhất là đi vào Hồ quốc.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ trừng mắt nàng.
Tử ŧıểυ quỷ, biết rõ hắn không vào được Hồ quốc còn hỏi.
“Thực ra đi vào Hồ quốc cũng rất đơn giản nha!” Gợi lên cánh môi, Thương Nguyệt Phi Hoàng tươi cười có điểm giống tặc, ánh mắt màu xanh biếc xẹt qua một tia gian xảo khôn khéo.
“Có nha, chỉ cần ngươi ‘gả’ đến Hồ quốc không phải là xong sao?” Nàng cười đến vô cùng sáng lạn lại đáng yêu. (=)) thích nhất em này a)
“Cái gì?!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ trợn to mắt.
“Muốn ta ‘gả’ đến Hồ quốc?!!”
Hắn có phải hay không nghe lầm?
“Đúng rồi!” Thương Nguyệt Phi Hoàng gật gật cái đầu nhỏ. “Dù sao Man nhi tỷ tỷ đã muốn ‘thú’ huynh thật lâu, chỉ cần huynh ‘gả’ qua đó là có thể nhìn thấy nàng.”
“Ta là nam nhân nha! Làm sao có thể ‘gả’ cho nàng?” Hắn thà chết cũng không có khả năng làm như vậy!
“Nhưng là……” Thương Nguyệt Phi Hoàng nghiêng đầu nhìn hắn.
“Nhị ca, Man nhi tỷ tỷ vì khiến huynh yêu thương nàng mà luôn vẫn truy đuổi theo sau huynh, huynh không biết nàng bị người ta nói rất nhiều điều khó nghe sao?”
“Ta……” Thương Nguyệt Ngạo Vũ sửng sốt, nói không ra lời.
“Man nhi tỷ tỷ vì huynh mà trả giá nhiều như vậy, đem mặt mũi công chúa đều vứt đi, cho dù bị người người châm biếm cũng không để tâm đến. Huynh thì sao? Huynh đã vì nàng trả giá cái gì?”
Không có, hắn chính là ngồi mát ăn bát vàng.
Nghĩ đến đây, Thương Nguyệt Ngạo Vũ không khỏi xấu hổ.
Trong tình yêu của hai người, luôn là nàng trả giá nhiều lắm, mà hắn cũng trở thành có thói quen được nhận, thẳng đến khi nàng quyết định ly khai, không hề trả giá nữa, hắn mới giật mình thấy, hóa ra trước kia hắn hạnh phúc bao nhiêu.
Thấy huynh trưởng không nói lời nào, Thương Nguyệt Phi Hoàng tiếp tục nói: “Nếu huynh thật sự yêu Man nhi tỷ tỷ, có phải hay không cũng sẽ trả giá?”
Mà trọng yếu hơn là, một khi hai quốc liên minh, bao nhiêu lợi ích tới làm cho nàng liền mặt mày hớn hở. Bất quá loại việc này đương nhiên không thể nói ra miệng.
Nghe lời nói của ŧıểυ muội, Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhớ Hồ ŧıểυ Man vì hắn trả giá bao nhiêu. Cho dù bị người cười cũng không sợ, luôn dũng cảm đuổi theo hắn, đem ra so sánh với nhau, hắn thật sự là nhát gan, vô dụng.
Cũng khó trách nàng lại trốn hắn.
Có phải hay không, nàng yêu hắn đã quá mệt mỏi, cho nên không nghĩ muốn hắn nữa?
Nghĩ đến khả năng Hồ ŧıểυ Man không còn thương hắn, Thương Nguyệt Ngạo Vũ không khỏi hoảng hốt dựng đứng lên.
Không! Hắn sẽ tốt với nàng, muốn nàng lại thương hắn!
Vì lấy lại tình yêu của nàng, muốn hắn làm cái gì hắn đều nguyện ý —
“Hảo, ta gả!”
Không biết Vũ ca ca hiện giờ ra sao, có thể có nghĩ đến nàng hay không?
Ngồi ở trên ban công, Hồ ŧıểυ Man nhìn ra xa về phía Thương Nguyệt quốc, trong đầu tràn ngập đều là bóng ảnh hắn.
Nhớ hắn, nhớ hắn, rất nhớ hắn……
Kể từ ngày đó, nàng không phải là không biết Vũ ca ca vẫn muốn tìm gặp nàng, nhưng là nàng luôn trốn tránh hắn, không dám nhìn thấy hắn.
Nàng sợ chính mình vừa thấy bóng dáng hắn, quyết định thật vất vả đưa ra sẽ liền thay đổi, sẽ lại đi dây dưa hắn, làm mọi cách muốn hắn yêu nàng.
Cho nên, nàng chỉ có thể trốn, không hề làm càn truy đuổi.
Chính là, nàng thật sự rất nhớ hắn a……
Tâm tình yêu thương hắn, chưa từng biến mất đi, liền ngay cả chính nàng cũng không hiểu, vì sao lại thích Vũ ca ca đến như thế.
Dường như hồi ấy, từ một cái liếc mắt từ rất xa nhìn thấy bóng dáng đó liền bắt đầu, nàng đã vạn kiếp bất phục, ngây ngốc đem tâm đặt lên trên người hắn, như thế nào cũng không mang trở lại được.
Chỉ tiếc, tình cảm này chỉ là yêu đơn phương.
Vũ ca ca có lẽ đau nàng sủng nàng, thích nàng một muội muội, nhưng là cũng không yêu nàng……
Lộ ra nụ cười chua xót, dung nhan nàng minh diễm vì thất tình mà tiều tụy, đôi mắt màu trà xinh đẹp cũng không còn rạng ánh ngọc hào quang, cả người tựa như một đóa hồng héo rũ, thiếu sức sống ánh sáng.
Nữ vương Hồ quốc nhìn con gái như vậy, không khỏi cảm thấy thực đau lòng.
“Man nhi, ngươi lại suy nghĩ Ngạo Vũ?” Nàng chậm rãi đến gần âu yếm nữ nhi, thương tiếc hỏi.
Nữ nhi bảo bối vốn vô tư đáng yêu, gần đây lại chiếm đầy một tia ưu sầu, làm cho nàng thân làm mẫu thân nhìn đau lòng biết bao.
“Mẫu hậu……”
Hồ ŧıểυ Man giống như ŧıểυ cô nương tiến sát vào trong lòng mẫu thân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là thật nhiều cô đơn sầu muộn. “….Phải như thế nào mới có thể không nghĩ đến hắn?”
Nàng thật sự đã rất cố gắng, nhưng là không nhớ hắn thật sự quá khó, vô cùng khó.
“Hài tử ngốc, chỉ cần đi gặp hắn, không phải có thể làm cho chính mình không nhớ thương?” Vỗ về mái tóc dài của nữ nhi, nữ vương Hồ quốc buồn cười than nhẹ.
Nàng thật sự không hiểu, nữ nhi luôn luôn tự tin lại phiền não cái gì? Man nhi không phải vẫn chưa từng có chỗ nào sợ hãi, luôn theo đuổi thứ chính mình muốn sao? Như thế nào hiện giờ lại biến thành nhát gan?
“Không được, con không thể đi gặp hắn.” Hồ ŧıểυ Man lắc mạnh đầu, đem ý niệm muốn gặp Thương Nguyệt Ngạo Vũ trong đầu áp chế.
“Vì sao?” Hồ quốc nữ vương khó hiểu nhìn nữ nhi.
Cắn cánh môi, Hồ ŧıểυ Man đưa mắt nhìn mẫu thân, một hồi lâu mới sâu kín thở dài nói:
“Con không muốn giống như Hạ Nhĩ Ba.”
Chính là chỉ một câu, lại làm cho nữ vương Hồ quốc nhất thời hiểu được nguyên nhân tất cả.
“Hài tử ngốc.” Nàng không khỏi lắc đầu bật cười.
“Mẫu hậu?” Hồ ŧıểυ Man nghi hoặc nhìn mẫu thân.
“Ngươi cũng không phải là Hạ Nhĩ Ba, làm sao có thể cùng giống với hắn?” Nhẹ véo lên má nữ nhi, nữ vương Hồ quốc tức giận nói.
“Nhưng là Hạ Nhĩ Ba cũng tựa như con nha, nếu Vũ ca ca yêu thương nữ nhân khác, con sợ con sẽ giống hắn mà trở nên điên cuồng, con sợ con sẽ xúc phạm tới Vũ ca ca……”
Nàng là thật sợ hãi, mới liều mạng áp chế tình cảm chính mình.
“Hài tử ngốc, ngươi nghĩ như vậy liền đã thể hiện ngươi cùng Hạ Nhĩ Ba không giống nhau.”
Hồ quốc nữ vương lắc đầu cười nhẹ, giảng giải cho nữ nhi: “Ngươi cảm thấy Hạ Nhĩ Ba lúc bắt ngươi đi có nghĩ tới điểm này sao? Ta nghĩ không có, hắn nghĩ chỉ có chính mình hắn. Nhưng là Man nhi không giống thế, trước khi sự tình còn chưa phát sinh, ngươi lại vì Ngạo Vũ suy nghĩ hết thảy! Này không phải chứng minh ngươi cùng Hạ Nhĩ Ba là không đồng dạng như nhau sao?”
Lời nói của mẫu thân khiến cho Hồ ŧıểυ Man sửng sốt.
Nàng cho tới bây giờ cũng chưa hề nghĩ tới điểm đó, nàng chính là một mặt sợ hãi chính mình sẽ giống Hạ Nhĩ Ba, mới liều mạng trốn tránh……
“Man nhi, ngươi là một cô nương lương thiện coi trọng tâm ý mọi người, tuy rằng ngoài mặt trông rất tùy hứng lại kiêu ngạo, nhưng ngươi lại luôn biết săn sóc người khác, ngươi như vậy làm sao có thể làm người bị thương tổn?”
Nữ nhi là chính nàng mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra, nàng làm sao có thể không rõ tính nó? ŧıểυ nữ nhi này phải nói là tiêu chuẩn của nói năng chua ngoa, thoạt nhìn kiêu ngạo vô cùng, nhưng là tâm bên trong so với bất cứ ai đều vô cùng mềm yếu.
Lời nói của mẫu thân đánh thức nàng, Hồ ŧıểυ Man nhất thời tươi cười rạng rỡ, lo lắng trong lòng trở thành hư không.
“Man nhi, lúc trước mẫu hậu hy vọng Hạ Nhĩ Ba sẽ trở thành phò mã của ngươi, cũng không phải là cảm thấy Ngạo Vũ không tốt, chính là hắn dù sao cũng là một đại tướng quân, lại là hoàng tử tôn quý một nước lớn, mẫu hậu không chấp nhận vì không biết liệu hắn có cam tâm ở rể Hồ quốc hay không, nhưng là hiện tại đã khác……”
“Người nói vậy là có ý gì?” Hồ ŧıểυ Man ngẩng đầu, khó hiểu nhìn mẫu thân.
“Ngươi không nghe thấy thanh âm từ bên ngoài truyền đến sao?” Nữ vương Hồ quốc thân thủ chỉ ra ngoài cung.
Hồ ŧıểυ Man cẩn thận nghe một chút, loáng thoáng giống như có thật nhiều tiếng huyên náo.
“Bên ngoài làm sao vậy? Giống như thật náo nhiệt, còn có tiếng trống chiêng……”
“Đúng, Vũ ca ca của ngươi mặc hỉ bào ‘gả’ đến đây.”
.
.
.
Cử quốc vui mừng.
Đại tướng quân Thương Nguyệt quốc — cũng là Nhị hoàng tử, vậy nhưng ngồi ở kiệu hoa trang trí kim tuyến cùng trân châu ngọc bảo, đoàn người chậm rãi ‘gả’ tiến Hồ quốc.
Dân chúng hưng phấn chen đẩy lẫn nhau, thưởng thức kỳ cảnh trăm năm khó gặp này.
Kiệu hoa tôn quý hoa lệ đứng ở ngoài cửa cung, rèm đỏ trân châu còn chưa có nhấc lên, Hồ ŧıểυ Man đã chạy ra đến bên ngoài.
Nàng thở hổn hển, không dám tin trợn mắt trừng kiệu hoa, xuyên thấu qua bức mành trân châu đỏ, liền thấy được nam nhân hơn nửa tháng nay nàng luôn luôn mong nhớ.
‘Gả’ tiến Hồ quốc, ‘gả’ cho nàng. Một nam nhân cuồng ngạo như vậy, thế nhưng đã vứt bỏ tự tôn cùng thân phận cao quý ‘gả’ tới nàng……
Che miệng, nước mắt doanh tròng, nàng không thể tin được hết thảy trước mắt.
Hành động của hắn có nghĩa là gì? Nàng có phải hay không có thể chờ mong……
Thương Nguyệt Ngạo Vũ xốc lên bức rèm che, đi ra khỏi kiệu hoa, hỉ bào màu đỏ càng tôn thêm vẻ tuấn lãng mê người của hắn, nhưng là tuấn nhan lạnh như băng kia làm cho nàng lùi bước sợ.
Hồ ŧıểυ Man dừng lại cước bộ, một đôi mắt màu trà điềm đạm đáng yêu xem xét hắn.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ trừng mắt nàng. “Dừng lại làm cái gì? Còn không mau lại đây!”
Hắn hướng nàng giang hai cánh tay, sắc mặt trông rất khó xem, nhưng là trong con ngươi đen lại cất giấu ôn nhu ý cười.
“Ta……” Hồ ŧıểυ Man nghĩ tiến lên ôm lấy hắn rồi lại không dám, dù sao sắc mặt hắn thật sự rất rất khó coi.
“Nàng nếu không nhanh lại đây ta liền đi.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ đe dọa.
“Ô, không được!”
Sợ hắn thật sự bỏ đi, Hồ ŧıểυ Man chạy nhanh tiến lên ôm lấy hắn. “Vũ ca ca, ta rất nhớ chàng……”
“Phải không?” Thương Nguyệt Ngạo Vũ hừ lạnh, cả tâm tình vì nước mắt của nàng, trong nháy mắt hóa thành nồng đậm ôn nhu.
“Nếu nhớ ta, vì sao còn trốn ta?” Rõ ràng đã muốn mềm lòng, nhưng hắn vẫn là mạnh miệng, dù sao bị nàng né tránh hơn nửa tháng, trong lòng vẫn là tức giận.
“Người ta, người ta là sợ sẽ hại chàng thương tổn……” Nàng khóc thút thít nghẹn ngào, đem sợ hãi trong lòng nói cho hắn.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ càng nghe, gân xanh trên thái dương hiện lên càng nhiều.
“Hồ ŧıểυ Man, nàng có phải quá mức yêu việc miên man suy nghĩ?” Thực chịu không nổi, đầu của nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Từ nhỏ đến lớn, nàng ngay cả nhìn thấy động vật nhỏ bị thương đều đã nước mắt lưng tròng, cư nhiên còn sợ chính mình sẽ làm tổn thương hắn?
Nàng có phải hay không đánh giá chính mình rất cao?
“Không có, người ta là vì quá yêu chàng, mới có thể miên man suy nghĩ thôi!” Hồ ŧıểυ Man bị hắn trừng thật vô cùng ủy khuất, đáng thương hề hề nhìn hắn. (dễ thương quá a!!)
Lại không biết câu “quá yêu ngươi” kia, sớm đem một bụng đầy ngập lửa giận của hắn thổi đi mất.
“Nàng nha, bổn ŧıểυ ngoan, ta nên bắt nàng làm sao bây giờ?” Thương Nguyệt Ngạo Vũ bất đắc dĩ than nhẹ, thấy nàng khóc rất đáng thương, đau lòng vì nàng lau đi nước mắt.
Ôn nhu của hắn làm cho Hồ ŧıểυ Man ấm áp cả đáy lòng, vui sướиɠ mĩ mãn, nàng giương đôi mắt to ngập nước thật cẩn thận hỏi: “Vũ ca ca, chàng ‘gả’ tiến Hồ quốc là vì cái gì? Vì Man nhi sao?”
Tim, bởi vì chờ mong mà đập mạnh mẽ. Nàng có thể chờ mong sao? Có thể chứ?
Nghi vấn của nàng làm cho khuôn mặt tuấn tú nhiễm một tầng ửng hồng vô cùng khả nghi, hắn xấu hổ khụ khụ vài tiếng, ngắm ngắm đám người vây xem xung quanh, nhắm mắt lại, quyết định……… bất cứ giá nào.
“Nếu không phải vì nàng, một đại nam nhân như ta ngồi vào kiệu hoa làm cái gì?” Thực mất mặt nha! Tin tức này các quốc gia nhất định đều đã biết hết, tôn nghiêm đại tướng quân của hắn đều bay sạch không còn một chút gì.
Nhưng là vì nàng…… Hắn chấp nhận tất cả.
Lời hắn nói làm cho Hồ ŧıểυ Man tâm hoa nộ phóng (kiểu như chúng ta hay tung hoa, tung bông, bắn pháo bông, pháo giấy ấy=)) chẳng qua là tỷ ấy bắn pháo trong lòng:)), cánh môi cong lên nở ra sáng lạn tươi cười, nàng lại truy vấn hỏi: “Vũ ca ca, vậy chàng… chàng yêu hay không yêu Man nhi?”
Bộ dáng ngượng ngùng đáng yêu kia thực quá mức động lòng người, khiến cho Thương Nguyệt Ngạo Vũ nghĩ đến tình cảnh một năm trước nàng đối hắn bày tỏ.
Nhưng là lúc này đây, hắn sẽ không lại chạy mất.
Gợi lên tươi cười, ở dưới ánh mắt nàng chờ mong, hắn cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, thấp giọng nói: “Nàng thắng, ta yêu nàng, ŧıểυ yêu nữ này.”
Hai người hôn môi rước lấy tiếng hoan hô ầm trời của quần chúng vây xem, lời tâm tình của hắn làm cho Hồ ŧıểυ Man cười rạng rỡ như mặt trời, nhiệt tình vòng tay ôm lấy hắn, đáp lại nụ hôn của hắn, còn có lời tâm tình của người yêu.
“Vũ ca ca, ta cũng yêu chàng.”
Ngay tại lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tâm tình nho nhỏ vốn dĩ đã không thể thu vào bất kì ai khác, chỉ có thể — yêu thương hắn.