Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng có điểm quen thuộc, nhưng cũng có điểm xa lạ với hắn.
Mái tóc đen mang chút điểm màu đỏ, ngũ quan cân xứng minh diễm, đặc biệt là đôi con ngươi kia, cực đạm màu trà, lúc này đang chăm chú nhìn hắn đến một cái chớp mắt cũng không, cánh môi nhẹ nhếch lên nở nụ cười, rõ ràng là thân mình trần trụi nhưng lại như vô tình che lấp, nàng tựa như đóa hoa hồng kiều diễm, vô cùng tự tin với tư thái hơn người.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ chậm rãi mở to mắt, có chút không thể tin được đôi mắt của mình. Cặp mắt màu trà kia……. Giữa những người hắn quen biết chỉ có duy nhất một người là có…….
“Hồ…. Hồ ŧıểυ Man?”
Không thể nào, mới một năm không gặp mà nhóc con kia lại có thể thay đổi lớn đến thế?
“Vũ ca ca, ngươi là bị dọa sao?” Hồ ŧıểυ Man cười khẽ, mà ánh trăng cũng giúp nàng xem xét toàn bộ hắn cẩn thận.
Một năm không thấy, hắn trở nên càng tuấn lãng, khuôn mặt tuấn nhã càng mị hoặc, mang theo phong thái làm cho người ta không tài nào kháng cự nổi, làm cho lòng của nàng thẳng thắn đập ‘thình thịch’ mạnh mẽ.
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có hắn làm cho nàng động tâm.
..
Kia thật là ŧıểυ yêu nữ?! Thương Nguyệt Ngạo Vũ hoàn toàn ngốc lăng, căn bản là nói không ra lời.
Cái gì mà nữ tử mười bảy mười tám sẽ thay đổi cực lớn, hắn giờ đây đã thật sự được chứng kiến đầy đủ, hơn nữa, hắn thế nhưng đối với ŧıểυ muội muội từ nhỏ nhìn đến lại có phản ứng!
Trời ơi! Hắn là bị mù mắt sao?
Thấy hắn không nói lời nào, chính là chỉ ngây ngốc nhìn nàng. Hồ ŧıểυ Man nhẹ nhếch đôi mi thanh tú: “Vũ ca ca, ngươi là nhìn ta đến mức choáng váng sao?”
Cánh môi nhỏ bé mê người câu lên, đưa cho hắn một nụ cười tươi rực rỡ, tuyệt diễm.
Ha ha, phản ứng của hắn y như nàng mong muốn, nếu không cũng đã không cố ý dẫn hắn đến đây. Tuy rằng khinh công của hắn là phi thường tốt, nhưng là đánh không lại khứu giác của nàng.
Người Hồ quốc ngoạn cổ ngoạn độc (chơi với cổ độc và dược độc), nhất là nàng. Nàng trời sinh đã có khứu giác mẫn cảm, từ nhỏ đã tiếp xúc qua rất nhiều loài độc vật thiên kì bách quái, chỉ cần vừa ngửi qua, nàng liền có thể nhận ra loại độc vật nào, mà mùi hương trên người hắn là thứ nàng nhớ rõ nhất, không thể nhầm.
Mới vừa rồi ở trước cửa phòng, nàng chính là mơ hồ ngửi được hương mùi của hắn, đoán rằng hắn nhất định đang ẩn thân đâu đó gần cạnh, vì thế mới cố ý dẫn hắn đến đây.
Về phần cởi áo tháo thắt lưng….. Hì hì, đó là để đặc biệt dụ hoặc hắn, muốn nhìn thấy phản ứng của hắn như thế nào, kết quả thu được thực khiến nàng vô cùng hài lòng.
..
Tươi cười xinh đẹp kia làm cho Thương Nguyệt Ngạo Vũ ngây ngẩn cả người, căn bản không hề nghe đến câu hỏi, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nàng, thậm chí đã quên chính mình đang trốn trên cây, hồn vía đã bay đến chín tầng mây làm gót chân trượt một cái———
“Oa!”
Cùng với tiếng kinh hô, một tiếng ‘phịch!’ cũng rõ ràng vang vọng. Đại tướng quân Thương Nguyệt quốc văn võ song toàn, chiến thần khiến cho các quốc gia sợ hãi kiêng kị không thôi, lúc này đây đang chật vật nằm trên mặt đất.
Cái này, tâm hồn đang bay nhảy của hắn không muốn trở về cũng khó….
“Đáng chết….” Thương Nguyệt Ngạo Vũ ảo não rêи ɾỉ, từ trên cây rơi xuống là muỗi, không có gì đáng lo, mà chân chính bị thương là mặt mũi của hắn!
Đương đường là đại tướng quân Thương Nguyệt quốc, đã rình coi cô nương gia bị phát hiện, còn từ trên cây trượt chân té rớt, cái này, thực là mất mặt muốn chết.!.
Không ngờ tới hắn lại có thể ngã khỏi cây, Hồ ŧıểυ Man ngẩn người, nhịn không được cười duyên ra tiếng.
“Vũ ca ca, ngươi là bị ta mê hoặc đến quên cả chính mình đang ngồi trên cây a?”
Ai nha nha! Nàng đúng là thực vinh hạnh nha!
Nàng không chút nào e lệ, thân thể còn đang không có gì che lấp mà tự nhiên khóa ngồi trên mình nam nhân, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt diễm chậm rãi gần sát hắn.
“Vũ ca ca, một năm không gặp, ngươi có nhận ra ta không?” Nàng nhưng là rất muốn rất muốn hắn, hận không thể đem hắn một ngụm nuốt vào chiếm cho riêng mình.
“Hồ ŧıểυ Man! Đi xuống!”
Yêu nữ này coi hắn là Liễu Hạ Huệ sao? Thân mình trần trụi ngồi trên bụng hắn, hại ánh nắt của hắn muốn đặt chỗ nào cho đúng đắn cũng không xong, bởi vì đều đã ngắm đến những chỗ không nên ngắm.
Hơn nữa, mùi hương trên người nàng quanh quẩn, quấn quít bên mũi hắn, lại thêm tư thế tràn ngập khiêu khích kia, làm cho bộ phận dưới thân của hắn xôn xao khó nhịn, rõ ràng không nghĩ có phản ứng, nhưng là cố tình khống chế cũng không được.
Đáng chết, thực đáng bi ai cái loại ‘xúc động’ nam tính này!
“Không.”
Nàng mới không nghe hắn nói đâu. Nếu nàng thật sự lùi lại, hắn nhất định ngay lập tức bỏ trốn mất dạng.
Ỷ vào Thương Nguyệt Ngạo Vũ không dám đụng vào nàng, Hồ ŧıểυ Man càng thêm làm càn đùa giỡn, bàn tay mềm mại ngọc ngà ở trên mặt hắn di động, thân thể non mềm của nàng cùng thân thể cứng rắn của hắn gắt gao dính chặt, tuyết nhũ no đủ để trong lồng ngực rộng lớn của hắn, cánh môi mềm thơm ngát chuyển qua bên tai hắn thổi khí.
“Vũ ca ca, tim của ngươi đập thật nhanh, người ta có phải đã làm ngươi tâm động? Có muốn lật người lại chuyển tư thế? Ta tùy thời hoan nghênh nha!”
Hồ ŧıểυ Man đem hết khả năng có thể dụ hoặc hắn, muốn khiến cho hắn không thể kháng cự, chỉ cần chạm vào nàng, hắn chính là người của nàng, đến lúc đó đừng mơ tưởng có thể từ hôn.
“Hồ ŧıểυ Man, ngươi nghĩ răng ta sẽ làm như ngươi muốn sao?” Yêu nữ này nghĩ cái gì chẳng lẽ hắn không biết? Nếu chạm vào nàng, hắn chắc chắn vạn kiếp bất phục!
Sắc tức là không, không tức là sắc, hắn phải có tự chủ, tuyệt đối không thể bại trong tay yêu nữ này!
Hít thở sâu, Thương Nguyệt Ngạo Vũ giơ lên con ngươi đen, đem tiêu điểm đặt duy nhất trên mặt nàng, không dám hướng xuống dưới, hai tay cũng bất động không dám lộn xộn, cố gắng kháng cự lại dụ hoặc của nàng.
“Ta nói cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không thú ngươi, lại càng sẽ không đi làm phò mã!” Hắn gằn từng tiếng, giọng điệu phi thường kiên định.
Hồ ŧıểυ Man nhếch cái miệng nhỏ nhắn, đối với cự tuyệt của hắn một chút cũng không ngoài dự liệu, nhưng là việc không đáng lo.
“Vì sao? Ngươi rõ ràng đối với ta động lòng, không phải sao?”
Nàng không phải không biết xấu hổ, chẳng qua là nàng sớm đã quyết hắn chính là trượng phu tương lai, nữ nhân Hồ quốc vốn nhiệt tình với nam nhân của bản thân.
“Hồ ŧıểυ Man, ta cũng không phải Liễu Hạ Huệ, một nữ nhân trắng trợn khóa ngồi trên người mình, ta không có phản ứng mới là có quỷ.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ tức giận đáp lời.
Hắn đây là phản ứng thuần nam tính, không liên quan gì đến tâm động.
“Nếu đã có phản ứng, vì sao không tiến lên?” Vừa nói, đầu ngón tay vừa vẽ vòng vòng trên ngực hắn.
Ngực bị gãi ngứa, lại thêm tươi cười của nàng làm cho tim hắn đập nhanh hơn, thiếu chút nữa…….. Thiếu chút nữa liền thật sự tiến lên rồi.
Hít sâu, Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhanh lấy lý trí ngăn chặn ‘xúc động’.
“Ta đã nói rồi, ta chỉ coi ngươi là muội muội đối đãi, không có nam nhân nào lại ‘chạm’ vào muội muội.”
Câu trả lời của hắn làm nàng trừng mắt nhìn, đôi cánh môi hờn giận mím lại. Lại là muội muội, hắn nói mãi không ngấy, nhưng nàng nghe đến ngán lắm rồi.
“Vũ ca ca, chẳng lẽ muội muội trần trụi khóa ngồi trên người ngươi, ngươi cũng không có phản ứng?”
“Làm sao có thể?” Thương Nguyệt Ngạo Vũ ném cho nàng một cái trừng ngoan độc. “Ta cũng không phải cầm thú.”
“Vũ ca ca đương nhiên không phải cầm thú.” Nàng chu miệng, đồng ý với hắn, sau lại nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn. “Nhưng là Vũ ca ca, ngươi mở miệng ngậm miệng đều nói đem ta làm muội muội đối đãi, nhưng lại đối với ta có phản ứng, đây là vì sao nha?”
“Ta……”
Thua.
“Như thế nào? Ngươi có gì để nói?” Vuốt vuốt khuôn mặt hắn, Hồ ŧıểυ Man đắc ý nở nụ cười.
Hừ! Cứ tiếp tục mạnh miệng nha! Để xem hắn còn có cái lý do gì.
Một năm trước, đối mặt với thông báo của nàng, hắn lựa chọn đào tẩu, tránh không gặp mặt suốt một năm, cho dù nàng có đến Thương Nguyệt quốc, hắn vẫn như cũ lẩn mất thật xa!
Làm cho nàng vừa tức vừa muốn khóc, không rõ chính nàng có cái gì không tốt mà lại khiến hắn cự tuyệt nàng như vậy.
Đường đường là công chúa Hồ quốc, là nữ vương tương lai, nhiều năm như vậy nàng vẫn chỉ thích một người, nhưng nam nhân này lại đối với nàng kị như rắn rết, nàng có nhẫn nại như thế nào cũng sẽ phát điên.
Cuối cùng rốt cục quyết định dùng phương thức bức bách để ép hắn xuất hiện, nếu hắn đã xuất hiện, nàng sẽ không dễ dàng để cho hắn tránh đi.
Trừng mắt nàng, Thương Nguyệt Ngạo Vũ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Mặc kệ hắn nói cái gì, nàng đều có thể phản bác, xưa nay hắn chưa từng thua kém ai, bất quá lại luôn đấu võ mồm bại dưới tay nha đầu này.
“Man nhi, ngươi đừng tùy hứng!”
Đau đầu quá, hắn rốt cuộc nên làm sao đối với nàng?
Một năm trước, đối mặt với tình cảm của nàng, vì không muốn nàng chìm sâu nên hắn lựa chọn né tránh, nghĩ sau một thời gian, nàng liền sẽ quên mê luyến nhất thời này đối với hắn mà yêu nam nhân khác.
Không nghĩ tới nàng lại sử dụng chiêu cầu thân, bỏ qua mọi thứ buộc hắn xuất hiện.
“Ta nào có tùy hứng? Ta hoàn toàn là thật lòng!” Hồ ŧıểυ Man mất hứng trừng mắt hắn. Lần nào cũng vậy, hắn đều coi nàng là ŧıểυ hài tử!.
“Đừng náo loạn, ngươi mau hủy bỏ chuyện cưới hỏi liên thông hai nước đi.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ thở dài, hoàn toàn không đem tuyến bố của nàng vào trong óc, chỉ đơn giản coi như lời đứa trẻ đang cáu kỉnh tức giận.
Mặc dù thân thể của nàng tuyệt đối không giống ‘ŧıểυ hài tử’…….
Không nên không nên! Sắc tức là không, không tức là sắc. Không nghĩ không nghĩ!…..
Đem ý tưởng không nên có quét ra khỏi đầu (ầy… ‘quét’ nhà thì nhà không thể ‘sạch’ hoàn toàn được đâu a~~~), tầm mắt cố gắng đứng yên tại khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, tránh nhìn đến ngà ngọc nõn nà bên dưới sẽ làm hắn ‘xúc động’.
“Ta mới không cần. Tin tức liên hôn hai nước đã sớm phát tán ra, các quốc gia xung quanh đều đã biết, nào có thể hủy bỏ?”
Hừ, hắn nói hủy liền có thể hủy sao, vậy coi Hồ ŧıểυ Man nàng là cái gì?
“Hồ ŧıểυ Man, ngươi đừng tưởng dùng chiêu liên hôn này mà có thể khuất phục ta.” Thương Nguyệt Ngạo Vũ cắn răng, hung tợn trừng mắt nàng.
“Không khuất phục cũng không sao.” Nàng nhún nhún vai, cười đến thật ngọt. “Ta cũng không bắt buộc ngươi, nếu ngươi muốn hòa bình hai nước mới lập được không bao lâu đã nhanh chóng bị phá hủy, vậy có thể hủy hôn nha!”
Uy hiếp! Này tuyệt đối là uy hiếp! Nhưng cũng là đâm trúng chỗ đau của hắn luôn.
“Hồ ŧıểυ Man, ngươi đừng đem hòa bình hai quốc ra nói giỡn!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ mím chặt bạc môi, khuôn mặt anh tuấn phủ tràn một tầng tức giận.
Trong cuộc đời, hắn ghét nhất là bị người uy hiếp, mà ‘ŧıểυ muội muội’ này thế nhưng mang hòa bình hai quốc gia ra đùa giỡn uy hiếp hắn!
“Ta nào có?” Hồ ŧıểυ Man cười đến thật vô tội.
Nàng đương nhiên biết Thương Nguyệt Ngạo Vũ tức giận, kì thật nàng cũng chỉ là nói suông, biết uy hiếp cái này có thể khuất phục hắn nên nàng mới nói.
“Sao rồi? Ngoan ngoãn làm phò mã của ta đi, ta sẽ hảo hảo thương ngươi.” Ngón tay ngọc chọc chọc khiêu khích hắn, thanh âm mềm nhẹ kiều mị mang theo ý nồng đậm dụ hoặc.
“Đừng có mà….. ngô!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ tức giận đến gầm nhẹ, song không đợi hắn nói hết câu, đôi môi anh đào mềm mại thơm ngát đã dán lên môi hắn ngăn chặn câu nói.
Dù sao hắn cứ mở miệng là thể nào cũng không có lời hay, không bằng bịt miệng lại _ Hồ ŧıểυ Man ngoài thở gấp, trong suy tính.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ trừng lớn mắt, không ngờ tới nàng lại có thể lớn mật to gan đến như thế này, hơn nữa, môi của nàng……. thơm quá, cứ như vậy mềm nhuyễn dán trên môi hắn, cái lưỡi thơm tho non mềm nhẹ nhàng liếʍ môi hắn, bàn tay nhỏ bé cũng thong thả ở trên người hắn khẽ vuốt ve.
Lửa nóng cháy, theo xúc cảm nàng phủ lên phừng phực.
Hương vị ngọt ngào trên môi làm hắn tưởng muốn một ngụm hàm trụ chiếm lấy, đảo khách thành chủ, từ tư thế bị động sang chủ động, mυ"ŧ lấy vị ngọt của nàng. Bàn tay to cũng rung động không thôi, khát vọng xoa lên bầu ngực nõn nà tuyết trắng.
Vừa mới nghĩ, tay hắn hình như thật sự đụng chạm đến nơi đó, xúc cảm mịn như tơ khiến hắn yêu thích không buông tay, đầu lưỡi cũng theo đó thâm nhập vào cái miệng nhỏ nhắn mê người, phiên giảo hương vị ngọt ngào như mật, nàng thực mềm mại yêu kiều……….
Thế này mới phát hiện ra, hắn đã đem ŧıểυ yêu khóa ngồi trên người mình áp đảo lại, môi lưỡi nóng bỏng hôn cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn của nàng, bàn tay to càng dùng sức vuốt ve hai bầu ngực no đủ.
Đáng chết!
Thương Nguyệt Ngạo Vũ sợ tới mức dùng sức đẩy nàng ra, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch mang theo chật vật, đứng dậy, nhìn cũng không liếc mắt nàng một cái, chạy trối chết.
Hồ ŧıểυ Man bị bỏ lại chậm rãi ngồi lên, ngón tay vỗ về cánh môi bị hắn hôn sưng đỏ, bên trên vẫn còn lưu giữ mùi hương của hắn.
“A, Vũ ca ca, ngươi cho là ngươi có thể trốn bao lâu?” Giương môi, nàng thì thầm, đôi mắt màu trà đảo quanh lưu chuyển mang theo một tia tà khí.
Tính nhẫn nại của nàng đã đến cực hạn, đây là lần cuối cùng nàng để hắn đào tẩu.
Lần sau, nàng nhất định đem hắn bắt về dễ như trở bàn tay!
Chạy trối chết.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ lần thứ hai trong cuộc đời chạy trối chết, vội vàng bỏ trốn trở về Thương Nguyệt quốc không một lần quay đầu lại.
Hắn thoát chật vật như vậy, mất mặt như vậy, không khác gì mấy so với một năm trước.
Mà nguyên nhân làm hắn chạy trốn một năm trước là——-
Khuôn mặt anh tuấn bỗng cứng đờ, hắn không dám hồi tưởng lại.
“Không thể nhớ, không thể tưởng, rất khủng bố……”
Hắn dùng lực lắc mạnh đầu, liều mạng đá phăng đi trí nhờ về hồi ức một năm trước, kia đối với hắn không phải chuyện gì quang vinh.
Ai… Rõ ràng chính là một nữ oa nhi, vì sao hắn vốn là một đại nam nhân tung hoành ngang dọc nơi sa trường ác liệt, lại đối với nàng không có cách? Còn bị nàng đùa bỡn tới mức như thế?
“Hồ ŧıểυ Man chết tiệt!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhịn không được đập lên mặt bàn, khuôn mặt anh tuấn xưa này trầm ổn yên tĩnh nay ngập tràn ảo não, tức giận. Này hết thảy đều nhờ nàng ban tặng!
Rõ ràng mới một năm không thấy, vì sao nàng có thể thay đổi lớn đến như vậy?
Trước kia nàng hoạt bát ngây thơ, tuy rằng là một ŧıểυ yêu thích đùa giỡn, nhiều mưu kế, nhưng là hắn nói gì cũng liền nghe theo, hoàn toàn không phản kháng, đem hắn trở thành giống như thần mà sùng bái ngưỡng mộ.
Hiện tại hoàn toàn không như trước.
Cái đêm hai ngày trước, hắn giống như kẻ ngu ngốc bị nàng chơi đùa, còn ngu xuẩn tới mức bị ngã từ trên cây xuống, cuối cùng còn sợ tới mức bỏ chạy trước mặt nàng.
Thương Nguyệt Ngạo Vũ cúi đầu nhìn hai bàn tay. Trên đó, dường như còn giữ những xúc cảm khi vuốt ve nàng, da thịt trắng mịn kia giống như tơ lụa thượng đẳng, làm cho người ta chạm vào mà lưu luyến không rời.
Còn có cái miệng nhỏ nhắn anh đào kia, cảm nhận hương vị độc đáo của nàng làm cho hắn hồn xiêu phách lạc, hôn môi nhấm nháp vị ngọt của nàng….
Tưởng tưởng nghĩ nghĩ, cơ thể thế nhưng lại nóng lên.
“Đáng chết!” Thương Nguyệt Ngạo Vũ sợ tới mức nhảy dựng lên, không thể tin được chính mình vừa hồi tưởng lại toàn bộ phát sinh đêm đó, hơn nữa chỉ là nghĩ liền có thể phản ứng?!
ŧıểυ yêu nữ kia đã hạ dược gì đối với hắn? Có thể làm cho hắn trở nên ‘xúc động’ như vậy?
“Thương Nguyệt Ngạo Vũ, ngươi sao lại không biết căn cân cho đúng?’
Rõ ràng trước kia đối đãi Hồ ŧıểυ Man như muội muội, như thế nào mới có một năm xa cách, cảm giác lại trở nên giống như thay đổi?
Nàng không hề là ŧıểυ muội muội, ngược lại biến thành nữ nhân, lại còn là một nữ nhân vô cùng mê người. Kiều diễm của nàng, không có nam nhân nào có thể kháng cự….. bao gồm có cả hắn.
Nhưng là, như vậy không tốt nha!
Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn xuất hiện do dự giãy giụa. Hắn không rõ bản thân là bị làm sao, rõ ràng thời gian mới qua một năm mà sao cảm giác của hắn biến đổi nhiều như vậy?
Chẳng lẽ hắn thật là cầm thú? Tựa như một năm trươc…….
“Không thể nào!” Hắn ảo não rêи ɾỉ.
Nghĩ đến Thương Nguyệt Ngạo Vũ hắn một thân phong lưu tiêu sái, cho dù trời sập cũng không đổi sắc mặt, vô luận có gặp phải chiến tranh gian nan như thế nào, hắn vẫn có thể thản nhiên cười cợt dụng binh.
Nhưng là hiện tại hắn toàn bộ đều rối loạn.
Tâm vốn trầm ổn lặng yên nay bắt đầu di động, trên mặt xem có nụ cười đạm nhẹ giờ biến đi đâu, ở trước mặt Hồ ŧıểυ Man liền biểu hiện như một ŧıểυ tử chưa từng thấy.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thở dài sườn sượt.
Phản ứng của hắn nhất định khiến cho ŧıểυ yêu kia vô cùng đắc ý, cũng khó trách đêm đó nàng cười đến vênh váo như vậy, lại kiều diễm như một bông hoa hồng nở rộ sắc tươi, làm cho hắn liên tiếp thất thần.
Này không phải là một hiện tượng tốt.
“Không được, ta tuyệt đối không thể cho nàng thực hiện được.” Nắm chặt đấm tay thành quyền, Thương Nguyệt Ngạo Vũ dâng lên vẻ mặt kiên quyết.
Lần đầu quyết đấu là hắn thua, nhưng lần sau hắn tuyệt không thất bại!
“Làm cho ai không thực hiện được? Ta sao?”
Đột nhiên một thanh âm mang theo chút cười từ khoảng cách gần bên cạnh vang lên.
Thanh âm này……. Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhanh chóng quay đầu nhìn lại, lập tức trừng lớn mắt.
“Ngươi làm sao có thể ở trong này?!” ŧıểυ yêu này xuất hiện khi nào? Vì sao hắn lại có thể không phát hiện?!
Ta đã đứng ở chỗ này thật lâu, chính là ngươi vẫn mải lầm bầm lầu bầu nên mới không phát hiện ra ta.” Hồ ŧıểυ Man vẫn là mặc áo choàng hồ cừu lửa đỏ, nhưng trang phục khác đi một chỗ rất đập vào mắt, đó là làn vấy chỉ còn ngắn tới đùi, vừa đủ khả năng che mất bộ phận trọng yếu.
Trừng mắt làn váy quá ngắn của nàng, Thương Nguyệt Ngạo Vũ theo bản năng nhíu mày lại.
“Ngươi mặc như vậy ra ngoài?” Này chính là phạm tội mê hoặc người, rốt cuộc đã có bao nhiêu nam nhân nhìn thấy nàng mặc như vậy?
Hắn mím môi, khuôn mặt anh tuấn không khỏi hờn giận.
“Đúng nha! Trông đẹp chứ?” Trên mặt hắn nồng đậm giận hờn làm Hồ ŧıểυ Man cười trộm. “Ta vừa mới gặp đại ca Ngạo Vân, hắn nói rằng ta trở nên rất đẹp, mặc như vậy nhìn xem tốt lắm nha!”
Vậy a, xem tốt lắm, đẹp tới mức khiến người ta tưởng muốn phạm tội, cũng làm cho hắn muốn đem nàng ôm chặt lấy, không cho nam nhân khác nhìn thấy vẻ xinh đẹp của nàng.
Ý tưởng bất chợt này khiến Thương Nguyệt Ngạo Vũ cả kinh.
Chết tiệt! Hắn thật là bị hạ độc rồi!
“Ngươi đến lúc nào? Sao ta không biết?” Hắn dời đi tầm mắt, hít sâu cố làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Lần quyết đấu thứ hai hắn tuyệt đối không thể thua, hắn muốn bày ra phong thái nam tử đại trượng phu thành thục, tuyệt không để cho ŧıểυ cô nương này lại xoay mình như chong chóng.
“Cho ngươi biết rồi sao? Lại để ngươi bỏ trốn?” Hồ ŧıểυ Man cười khẽ, bước chân tiêu sái chậm rãi tiến gần hắn, theo bước tiến của nàng, hương mùi độc đáo nơi nàng lại càng nồng đậm xung quanh, tràn ngập mũi hắn.
Điều này làm cho lý trí của Thương Nguyệt Ngạo Vũ không tài nào tỉnh táo lại, rõ ràng quyết không để bị hấp dẫn, vậy mà vẫn không thể khống chế bản thân mình.
“Vũ ca ca, đường đường là một đại tướng quân bảo vệ cả đất nước rộng lớn, vậy mà đối mặt một ŧıểυ nữ tử lại luôn chạy trối chết, vậy thực mất mặt nha!”
Lời của nàng đâm trúng chỗ đau của hắn, khuôn mặt anh tuấn ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cái gì bình tĩnh tất cả đều bay biến trong nháy mắt.
“Chạy trối chết cài gì? Ta làm sao có thể……..” Hắn đột nhiên cảm nhận có người bèn quay đầu lại, đã thấy một đám bột phấn nghênh diện đánh úp tới, giờ muốn bế khí cũng không thể kịp. “Hồ ŧıểυ Man! Ngươi……”
Không nghĩ tới nàng dám ở ngay địa bàn của chính hắn mà hạ dược, Thương Nguyệt Ngạo Vũ trừng lớn đôi mắt đen, vốn tưởng chống lại, nhưng là hiệu quả dược quá mạnh làm hắn không thể kháng cự, phịch một tiếng liền té xỉu dưới đất.
Con mồi đã sập bẫy, Hồ ŧıểυ Man vỗ nhẹ hai tay vào nhau, một gã đại hán lưng hùm vai gấu, to cao khỏe mạnh lập tức hiện thân, khiêng lên Thương Nguyệt Ngạo Vũ đang bất tỉnh nhân sự.
“Đi thôi!” Nàng xoay người, nghênh ngang đem nam nhân nàng muốn từ Thương Nguyệt quốc hùng mạnh mang đi.
A, không phải có thể dễ dàng tự tiện thế nha, hành động này là đã được cho phép——- đúng vậy, Thương Nguyệt Ngạo Vũ sớm đã bị bán, mà người mua chính là nàng, Hồ ŧıểυ Man. (m/)
Đầu tiên khi tới Thương Nguyệt quốc, nàng tìm tới Thương Nguyệt nữ hoàng cùng nhiếp chính vương bàn bạc, ba người trò chuyện với nhau thật vui, cuối cùng tự quyết định tất cả. (biết ngay mà, cái nhà này chia đôi, Thương Nguyệt Ngạo Vân và Thương Nguyệt Phi Hoàng là cáo già, còn Thương Nguyệt Phi Tử cùng Thương Nguyệt Ngạo Vũ là thỏ non =)))
Thương Nguyệt Ngạo Vũ là của nàng.
Hừ hừ, lần này hắn làm sao để trốn?
Trận quyết đấu thứ hai, Hồ ŧıểυ Man dễ dàng thắng lợi.!.