Tiếng khóc của nàng nhỏ nhẹ, giọng nói lại nhỏ, Lâm Tu đang đắm chìm trong khoái lạc, căn bản không nhận ra, đến khi hắn nếm đủ hương vị, ngẩng đầu lên thì thấy ŧıểυ nương tử trong nhà khóc như mưa, khiến người ta đau lòng.
Lâm Tu lập tức hoảng hốt, ngày thường hắn chỉ tiếp xúc với đám thủ hạ thô lỗ, ngoài chị dâu và nữ phạm nhân ra thì hắn không tiếp xúc với phụ nữ, huống hồ là loại khuê nữ yếu đuối này, hắn nào biết cách an ủi.
Lâm Tu luống cuống tay chân, không biết phải làm sao, chỉ có thể vội vàng hỏi: "Sao vậy? Có phải ta làm nàng đau không?"
Uyển Nương thẹn thùng, mặt đỏ bừng, không biết trả lời thế nào, chỉ lắc đầu lia lịa.
Hỏi mãi không ra nguyên do, Lâm Tu đành cứng đờ người không dám động đậy, nóng ruột đến toát mồ hôi hột. Uyển Nương thấy chàng đứng im như tượng lâu như vậy, mới ngượng ngùng ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: "Không đau ~~ rất... rất thoải mái..."
Uyển Nương thẹn thùng e lệ như vậy, giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến Lâm Tu ngứa ngáy trong lòng, vật kia dưới háng cũng cứng ngắc nóng bỏng.
"Vậy ta sẽ tiếp tục."
Đợi Uyển Nương gật đầu, Lâm Tu mới vội vàng cởi qυầи ɭóŧ, vừa để lộ vật kia dưới háng, Uyển Nương đã sợ đến tái mặt. Đêm qua tuy đã xem tranh xuân cung nhưng dươиɠ ѵậŧ trên tranh vẽ, làm sao có thể đáng sợ như của Lâm Tu.
Cả thân dươиɠ ѵậŧ đen tím, còn to hơn cả cổ tay nàng, những đường gân nổi lên ngoằn ngoèo, đầu nấm to bằng quả trứng vịt, trông thật đáng sợ. Uyển Nương sợ đến mức không đứng vững nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, chủ động mở rộng hai chân.
Nàng nghĩ nếu dươиɠ ѵậŧ của nam nhân đáng sợ như vậy thì Lâm Tu cũng thương xót nàng, nếu rơi vào tay lầu xanh thì mạng nhỏ của nàng cũng khó giữ. Nàng cuối cùng cũng hiểu được, tại sao những cô nương bị bán vào lầu xanh không bị đánh đập nhưng chỉ một đêm đã có thể bị giày vò đến chết.
Cái ©ôи th!t cứng ngắc thô bạo như vậy mà cắm vào chỗ đó của cô nương, Uyển Nương cảm thấy không chết cũng phải mất nửa cái mạng.
Lúc này, Lâm Tu cũng gặp khó khăn, đầu nấm chạm đến khe thịt chật hẹp của Uyển Nương, chàng nhìn thế nào cũng không thấy thứ này có thể cắm vào được, nếu thật sự cắm vào, không xé rách nàng mới là lạ.
Hắn đành phải đỡ lấy ©ôи th!t mà cọ xát lên xuống vài cái, ai ngờ chỉ mới trượt nhẹ vài cái, Uyển Nương đã rên khẽ lên, dâm thủy cũng tràn ra như nước vỡ bờ, hắn thấy có lẽ như vậy Uyển Nương sẽ rất thoải mái nên lại cọ thêm vài cái nữa, đợi đến khi phân thân cứng đến mức không chịu nổi, thấy khe hở liền muốn chui vào, mới chống hông cắm ©ôи th!t vào khe thịt của nàng.
Nhưng Uyển Nương vừa rồi còn rêи ɾỉ như mèo kêu, lập tức cong người lên, khóc lóc kêu đau.
Hắn sợ quá nên vội dừng động tác lại nhưng sau khi khóc lóc xong, Uyển Nương lại chống người dậy, lí nhí nói: "Phu quân ~~ ta không đau ~~ tiếp tục đi."
Lâm Tu lúc này mới yên tâm, bình tĩnh lại rồi lại dùng sức cắm thêm vài phần vào, hiện tại hơn nửa đầu quy đầu đã chui vào trong cơ thể nương tử nhưng âʍ ɦộ vốn hồng hào của Uyển Nương cũng bị căng đến trắng bệch, nàng càng nắm chặt tấm chăn trải dưới thân, thân thể run rẩy, môi bị cắn đến trắng bệch, nước mắt trực trào trong hốc mắt, cũng không kêu đau nữa.
"Có đau lắm không?" Lâm Tu vội rút vật cứng ra khỏi cơ thể nàng, cúi xuống quan tâm hỏi han.
Ai ngờ Uyển Nương lại nức nở khóc lên, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn chủ động ôm lấy cổ hắn, nghẹn ngào nói: "Uyển Nương không đau ~~ ô ô ~~ phu quân nhất định đừng ghét bỏ ta ~~ ta thực sự không đau ~~"