Mà hắn cũng từng là… của nàng. Ai, ở trước mặt hắn, nàng không cẩn thận thì sẽ mất cảnh giác.
Lần đầu tiên Thạch Nghị nghe thấy những lời như vậy từ miệng của một nữ nhân, hắn ta đã ngây ngốc một lúc.
"Thạch công tử, xin đừng quan tâm đến Nhược Thủy nữa, Nhược Thủy không cần huynh vì ta mà làm mai mối, ta cũng không muốn huynh phải ấm ức cưới ta..." Lâm Nhược Thủy lương thiện, mặc dù không hiểu hắn đang nghĩ gì, nhưng không có nam nhân nào muốn lấy quả phụ cả, trừ phi đó là người góa vợ.
Thạch Nghị không nói nên lời, hắn cẩn thận nghiên cứu ngũ quan bình thường của nàng, hắn không thể hiểu được mình vừa nói cái gì nữa, hắn thật sự nói ra chuyện hoang đường thế kia.
Chính thê gì chứ! Nữ nhân đó làm bôi xấu gia phong đã bị đuổi đi từ lâu, làm ra chuyện xấu như vậy, sao có thể đi qua lại trước mặt hắn được chứ, chẳng qua là mỗi lần nghĩ đến chuyện uất ức này, hắn liền nổi giận hận không thể phát tiết.
Hắn đường đường là một vị tướng quân nổi danh, lại bị một nữ tử đùa giỡn trong tay, và người nhà hắn đã không nói với hắn cho đến nửa năm sau khi hắn đã đẩy lùi quân địch, khi trở về phủ tướng quân, hắn mới biết rằng nương tử của mình đã bị các trưởng lão trong nhà đuổi đi.
"Thạch công tử?" Lâm Nhược Thủy thấy sắc mặt hắn không tốt, còn tưởng rằng những gì mình nói đã làm hắn khó chịu.
"Không sao, không sao, dù sao nàng cũng là ân nhân của ta, nàng thích làm gì thì làm." Hắn xua tay và thu hồi ký ức khó chịu.
"Vậy..." Bây giờ bọn họ sẽ đi đâu đây?
Thạch Nghị suy nghĩ một hồi: "Vừa đi vừa nghĩ thôi!" Nàng nói rằng không quan tâm đến kinh thành, nàng sẽ không lên kinh, một nữ tử chưa từng lên kinh như nàng làm sao có thể biết đường chứ? Hắc hắc!
***
Vào ban đêm, bọn họ tìm một quán trọ để ở.
"Thạch công tử, cái này không phải quá đẹp ấy chứ?" Lâm Nhược Thủy do dự đứng ở cửa quán trọ, trước đây nàng chưa từng nghĩ sẽ đối mặt với vấn đề này, bây giờ đứng trước nhà trọ nguy nga lộng lẫy, nàng xấu hổ khi cảm thấy túi tiền của mình đã cạn kiệt.
Thạch Nghị liếc mắt nhìn nàng, biết nàng đang nghĩ gì, hắn cười nhạt: "Nàng có thể đi theo!"
Lâm Nhược Thủy do dự nhìn hắn một lúc lâu rồi mới chậm rãi đi theo phía sau hắn.
"Công tử, nghỉ chân hay là dùng bữa?" Chưởng quỹ nhiệt tình hỏi .
Thạch Nghị lấy ra một tấm thẻ từ trong ngực, chưởng quỹ nhìn một cái, trong lòng nhiệt tình lại có thêm vài phần kính trọng: "Thất lễ, thất lễ rồi..."
"Cho ta hai gian phòng thượng đẳng."
"Không thành vấn đề, nhưng chỉ còn một phòng thượng đẳng mà thôi, không biết liệu phòng trung đẳng có được không?" Chưởng quỹ thận trọng hỏi.
Thạch Nghị nhíu mày: "Sao cũng được."
Trong lúc chưởng quỹ đang bận rộn sắp xếp, Lâm Nhược Thủy tò mò hỏi: "Thạch công tử là khách quen ở đây sao?" Quán trọ được gọi là Phong Thanh Lâu, nghe có vẻ đặc biệt tao nhã, chẳng qua là không biết nguồn gốc mối quan hệ giữa Thạch công tử và quán trọ này.
"Ừm, là do một người họ hàng của ta mở ra."
"Thì ra là thế." Chẳng trách hắn không lo lắng chút nào về việc không có nơi nào để nghỉ ngơi và không có thức ăn để lấp bụng.
"Nhưng bây giờ ta mới biết rằng việc làm ăn của hắn ta cũng hoạt động ở vùng nông thôn này." Thạch Nghị miệng nói không ngừng, không để ý đến một cô gái nhà quê nào đó đang ở bên cạnh, "Hắn làm việc tùy tính, đi đến chỗ nào thì mở quán trọ ở chỗ đó."
Không biết tại sao, lời miêu tả của hắn khiến Lâm Nhược Thủy nhớ đến một người, là một người không nghiêm túc, nhưng cũng là người tốt và có trách nhiệm, nàng khẽ mỉm cười: "Thật tốt."
Thạch Nghị quay đầu lại, vừa nhìn thấy nụ cười ngọt ngào hiện ra trên mặt nàng, hắn hiếm khi thấy nàng cười ngọt ngào như vậy, đừng nói là cười, hắn thậm chí còn không nhìn thấy rõ ngũ quan của nàng vào ngày thường, ai bảo nàng thích cúi đầu cơ chứ, giống như trên đất có bao nhiêu vàng bạc châu báu để cho nàng nhặt lên vậy.
"Nàng..."
Khuôn mặt vuông vắn của chưởng quỹ ghé vào trước mặt hắn, khiến hắn sợ hãi không nói nữa: "Công tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong, xin mời..."
Thạch Nghị hờn dỗi xoay người đi lên lầu.
"Công tử muốn nghỉ ngơi hay là ăn trước?" Chưởng quỹ ân cần hỏi, hướng dẫn sinh hoạt như thế này cũng không phải là công việc thường ngày mà hắn ta làm.
Thạch Nghị nhìn Lâm Nhược Thủy một cái, sắc mặt nàng có chút mệt mỏi, "Ngươi kêu người pha một chậu nước nóng cho cô nương này rửa mặt đi."
"Dạ, dạ!"
"Chuẩn bị vài món ăn, thịt và cá không thể thiếu, kể cả các món ăn chay."
"Được, vậy là đưa đến phòng hay là..."
"Xuống dưới lầu ăn đi."
Thạch Nghị để Lâm Nhược Thủy ở trong một căn phòng thượng hạng, và còn hắn ở trong một căn phòng trung lưu, Lâm Nhược Thủy cảm thấy áy náy và muốn từ chối, hắn phất tay áo rồi rời đi, buông ra một câu: "Một lát nữa ta sẽ gặp nàng ở dưới lầu."
Lâm Nhược Thủy cười cười bước vào sương phòng, tính tình dường như không tốt cho lắm.
Lâm Nhược Thủy nhanh chóng dùng nước nóng do ŧıểυ nhị đưa tới, xoa khăn trên mặt lau vết bẩn, nhìn người trong gương đồng nhất thời sảng khoái hơn rất nhiều, khuôn mặt này thật sự rất bình thường, Lâm Nhược Thủy không bao giờ than thở vì tướng mạo của mình, cũng không biết có phải là do gặp được Thạch Nghị hay không mà quá khứ nàng đã đè nén trong lòng bấy lâu nay lại thoát ra ngoài.
“Thất tẩu hóa ra là có diện mạo như thế này..."
"Ai, Thất đệ thật đáng thương."
"Sẽ không a, chỉ cần Thất đệ muội lo tốt việc nhà, cho dù Thất đệ không thích dung mạo của nàng, cưới thêm vài vị thiếp thất nữa cũng không sao!"
"Đúng vậy, đúng vậy, một nữ nhân không có dung nhan nhưng có đức hạnh là đủ rồi!"
"Ha ha..."
Mấy nữ nhân ngồi trong đình ven bên những cây hoa hải đường, giọng nói của họ không lớn cũng không nhỏ, tiếng cười duyên dáng đến cả nàng đang đi lang thang ở vườn hoa cũng được nghe rõ ràng.
Thật sự là không xứng sao? Đêm tân hôn vội vàng nhìn thấy, Lâm Nhược Thủy xấu hổ đến mức không nhìn kỹ khuôn mặt của phu quân, nàng chỉ nghe thông qua miệng người khác, dáng vẻ của phu quân nàng thật sự là trên trung bình, rất khác với dáng vẻ bình thường của nàng, hai hàng lông mày kiếm khí thế bức người, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng đại bàng, môi mỏng thích vểnh, sống mũi cao vút, ngày thường hắn là một người nghiêm túc.
Nhưng Thạch Nghị chính là hắn? Ai, làm sao có thể như vậy chứ?
Có tiếng gõ cửa, giọng nói của ŧıểυ nhị truyền đến: "Cô nương, đến giờ đi xuống rồi, nếu không bữa ăn sẽ nguội mất."
Lâm Nhược Thủy thả tay, tóc trên trán rơi xuống, che đi khuôn mặt bình thường của nàng.
Mà thôi, từ xưa hồng nhan họa thủy, không bằng nàng là một người bình thường sẽ tốt hơn.
"Được, đến đây."
Lâm Nhược Thủy và ŧıểυ nhị đi xuống lầu, Thạch Nghị đã ngồi ở đó chờ nàng, còn có một người khác ngồi bên cạnh hắn, "Thạch công tử."
Người đang đưa lưng về phía nàng bỗng quay lại, Lâm Nhược Thủy nhất thời chết lặng.
"Nàng cuối cùng cũng xuống, bôn ba một ngày, cũng không thể bỏ đói chứ!" Thạch Nghị tức giận nói.
"Ta..." Lâm Nhược Thủy đang đắm chìm trong hoảng loạn, nhất thời không thể trả lời.
"Mau ngồi xuống đi!"
Lâm Nhược Thủy lẳng lặng ngồi xuống, nam nhân ngồi ở bên cạnh đang quan sát có hứng thú lên tiếng: "Biểu ca, đây là..."
"Đây là biểu đệ Tư Đồ Phong Thanh của ta, chủ nhân của Phong Thanh Lâu này, vị này là ân nhân cứu mạng của ta Lâm Nhược Thủy." Thạch Nghị giới thiệu.
Tư Đồ Phong Thanh khẽ mỉm cười: "Cô nương, lần đầu gặp mặt."
Trong lòng muốn nhấc lên chuyện xưa tạm thời buông xuống, Lâm Nhược Thủy nhẹ nhàng thở ra không dấu vết, "Tư Đồ công tử có lễ."
"Ăn thôi." Thạch Nghị lấy một miếng thịt bỏ vào chén của nàng: "Ăn thêm đi." Không biết là vì nàng quá nghèo túng để ăn thịt, hay là nàng không thích ăn thịt, nàng dường như đã không ăn thịt kể từ khi bọn họ gặp nhau.
"Ơ, biểu ca dường như đối với Lâm cô nương..." Tư Đồ Phong Thanh giả vờ ngạc nhiên.
"Nói bậy cái gì vậy! Ăn đi!" Thạch Nghị trực tiếp lấy một cái bánh bao hấp nhét vào miệng vị biểu đệ kia.
"Ngô..." Kết quả là, Tư Đồ Phong Thanh thật không nói nên lời.
Một đôi mắt quyến rũ nhìn qua lại giữa một nam nhân và một nữ nhân vài lần, Tư Đồ Phong Thanh rủ mắt xuống, ung dung cầm lấy bánh bao từ miệng hắn ra, ăn từng miếng từng miếng, lẽ nào nàng đã quên hắn rồi sao?
***
Nửa đêm, nữ nhân đang nằm trên giường ngủ vô cùng bất an, nàng không ngừng xoay người, đá loạn chăn bông, trên trán còn có chút mồ hôi.
"Không, không! Ta không có..." Những tiếng nói mớ đứt quãng được thốt ra từ miệng của Lâm Nhược Thủy.
Vào đêm động phòng hoa chúc kia, Thạch Nghị để nàng một mình trong khuê phòng trống rỗng, và nương tử không được sủng ái như nàng liền bị lạnh nhạt, cho dù các trưởng bối trong nhà đối xử nhã nhặn với nàng, nhưng một số nô bộc lại không giữ được miệng mà bắt đầu nói bóng gió, về sau không biết như thế nào, ngay cả nãi nãi luôn yêu thương nàng cũng không muốn tiếp nhận nàng nữa, tiếp đến xảy ra chuyện kia, một chuyện mà chính nàng cũng không rõ.
Một ngày nọ lúc tỉnh dậy, không hiểu tại sao có một nam nhân nằm ở trên giường, mà nàng nằm ngủ trên giường nhỏ cùng nam nhân đó.
Cửu muội tức giận hất đổ bàn: "Tẩu tẩu, tẩu thật quá đáng, tẩu thật sự đã hồng hạnh vượt tường."
Xin hãy chờ một chút… Đang xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Nhược Thủy bối rối nhìn đám người xông vào phòng mình, sợ hãi co rúm lại: "Cửu muội..."
"Câm miệng, ngươi lại không biết điều như vậy!" Ngũ tỷ là người luôn ôn nhu, lại hung dữ khác thường.
"Không, ta..." Lâm Nhược Thủy sửng sốt khi nhìn thấy trên giường của mình có người, cả người run rẩy.
"Không cần nói nữa!"
Một giọng nói uy nghiêm ngăn cản lời giải thích của nàng, Lâm Nhược Thủy rơi nước mắt nhìn về phía Thạch phu nhân đẩy cửa đi vào: "Ngươi, cái tiện phụ này, lại dám cùng nam nhân khác làm ra chuyện bất chính."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nam nhân đang hôn mê trên giường tỉnh dậy và nhìn mọi người với vẻ mặt không hiểu.
"Không cần nói gì cả! Người đâu, đem cái tiện phụ này nhốt vào phòng củi cho ta."
"Không, nghe ta nói, ta thật sự không biết..."
"Ca ca, sao huynh có thể cùng biểu tẩu làm chuyện ra loại như vậy chứ!" Tư Đồ Nhụy Nhi đang đứng ở một bên mà tức giận đi tới, kéo vị ca ca đang ngây ngốc của mình ra khỏi nhà.
"Khoan đã! Đã xảy ra chuyện gì?" Tư Đồ Phong Thanh ngây ngốc để muội muội kéo mình.
***
Trong phòng chứa củi âm u lạnh lẽo, nàng co rúm lại trong một góc, nghe tiếng chuột kêu chít chít ở một nơi không thể nhìn thấy, nàng thật sự không làm ra chuyện thất trinh, tại sao lại muốn hãm hại nàng chứ? Tại sao? Ai sẽ trả lại công đa͙σ cho nàng đây! Ai chứ?
Nàng bị giam giữ suốt ba ngày, cuối cùng cha nàng cũng đến đưa nàng trở về nhà, Thạch gia đưa cho nàng một phong hưu thư, nàng gắt gao ném hưu thư, bất đắc dĩ mà rời đi.
Cảnh tượng trong giấc mơ biến đổi, người cha tuổi đã cao bệnh thoi thóp nằm trên giường, sắc mặt đầy u ám: "Thủy Nhi..."
"Cha..."
"Cha e là không được nữa rồi, con phải chăm sóc bản thân thật tốt..."
"Cha, cha yên tâm, con sẽ tự chăm sóc cho bản thân, cha..." Lâm Nhược Thủy sụt sịt.
"Cha thật xin lỗi con!"
"Không có không có! Cha không cần xin lỗi nữ nhi".
"Nếu không phải cha muốn con gả đi, con sẽ không bị mọi người khinh bỉ chê cười, khụ khụ!" Một ngụm máu phun ra từ miệng của Lâm phụ.
"Cha!"
Vào ngày hôm đó, cha chết không nhắm mắt, đến lúc qua đời hai mắt cũng không nhắm lại được.
***
Lâm Nhược Thủy lẽ ra không nên cứu hắn, nếu nàng biết đó là Thạch Nghị, nàng nhất định sẽ không cứu nam nhân bạc tình đó, nếu không phải vì hắn, phụ thân nàng sẽ không bị bệnh, lúc lâm chung cũng không buông bỏ nàng; nếu không phải là hắn, nàng sẽ không mù mịt mà bị đội mũ mang danh là không còn trinh tiết, lấy mình làm trò cười cho thiên hạ.
Trong bóng tối, tầng nước trong suốt trong hốc mắt nàng tràn ra, nàng thống khổ nhắm chặt đôi mắt, nước mắt lăn dài và làm ướt miếng gối vải.
Nàng rất hận! Nhưng tại sao lúc sống chung với hắn nàng còn nghĩ rằng Thạch Nghị là một người tốt chứ? Tại sao hắn lại ở trước mặt nàng mà bình thản, không có một chút áy náy nào?
Hắn quả nhiên đã quên mất người vợ quá mức bình thường là nàng, đừng nói là hắn đã quên nàng, khi mình nhìn thấy hắn, nàng cũng không ngờ đó lại là hắn, bọn họ từng là người thân cận nhất, nhưng bọn họ vẫn không nhận ra đối phương, nàng gả vào Thạch gia là một trò đùa, ngay cả phu quân của mình mà nàng cũng không nhận ra, thậm chí mãi cho đến khi hắn tự giới thiệu gia thế, nàng mới nhận ra hắn và phu quân của mình có liên hệ với nhau.
"Thạch Nghị..." Nàng đau khổ gọi tên hắn.
Khi Thạch Nghị giải thích thân phận của mình, nàng đã nhận ra hắn, muốn hạ độc thức ăn của hắn biết bao nhiêu lần, hết lần này tới lần khác lá gan lớn của nàng cũng không có, nàng quá rụt rè không dám bỏ thuốc; muốn một dao giết chết hắn, nhưng lại không thể ra tay, dù sao nàng cũng không thích hợp để báo thù.
Vốn tính rằng ngày mai sẽ không từ mà biệt, nhưng làm thế nào để gặp lại Tư Đồ Phong Thanh đây? Nàng gần như chắc chắn rằng Tư Đồ Phong Thanh hẳn là đã nhận ra mình.
Tư Đồ Phong Thanh là một người tốt, một năm sau khi nàng bị đuổi đi, hắn đã tìm thấy nàng và sẵn sàng chăm sóc nàng suốt quãng đời còn lại, nhưng Lâm Nhược Thủy hỏi hắn, bọn họ thực sự đã làm chuyện không nên làm sao? Hắn kiên quyết lắc đầu.
Nếu cả hai đã không làm ra chuyện không nên làm, thì Tư Đồ Phong Thanh cũng không cần phải chịu trách nhiệm đối với mình.
Lâm Nhược Thủy vén chăn bông lên mặc quần áo vào, trước khi trời tờ mờ sáng, nàng phải rời khỏi nơi này, rời khỏi Thạch Nghi.
Một đôi giày thêu nhẹ nhàng giẫm trên mặt đất, một bóng người lén lút xuất hiện ở vườn hoa phía sau quán trọ, khi tay Lâm Nhược Thủy sắp phủ lên cửa thì một giọng nói vang lên ở phía sau: "Lâm cô nương muộn như vậy rồi, muốn đi đâu chứ?"
Thân thể nàng cứng đờ, động tác xoay người chậm rãi, ánh trăng đều bị nam nhân cao lớn phía sau che lấp, làm sao có thể là hắn! Không biết là do gió đêm lạnh hay là dáng vẻ hoang dại của hắn khiến người ta co rúm lại, mái tóc đen xõa tung, dây buộc tóc màu tím đúng đưa quấn quanh đầu ngón tay của hắn, một đôi mắt đen sâu thẳm mơ màng, mặt đỏ bừng.
Hắn giống như là đã uống rượu và uống quá nhiều.