Thiên Hương lâu, đây là quán ăn lớn nhất trong kinh thành , trang hoàng vào hạng nhất, đồ ăn hạng nhất, phục vụ cũng vào loại nhất. Ngoài ra, cũng là nơi thông tin được được lưu thông bậc nhất .
“Nghe nói a……”Lưu Đại lên tiếng mở đầu, luôn là nghe nói, rốt cuộc là nghe ai nói , tuyệt đối không quan trọng, cũng không có người để ý đến.“ Người cùng Tướng gia thành hôn căn bản không phải là đại tiểu thư Mạc gia, mà là nha đầu bên người đại tiểu thư a.”
“Lưu Đại, chuyện này tất cả mọi người đã biết , người còn dùng cái vẻ vô cùng thần bí đó nói sao?” Lập tức có người bất mãn lên tiếng . Cư nhiên lại ở Thiên Hương lâu nói ra tin tức như vậy, thật sự là không đủ trình độ để nói .
“Ai ai, dừng dừng lại, ta còn chưa có nói hết a.” Lưu Đại giơ hai tay lên yêu cầu mọi người im lặng chút.“Nghe nói a, nha đầu kia tâm cơ thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác), căn bản không phải Mạc tiểu thư đào hôn, mà là do nha đầu kia ham phú quí, vọng tưởng muốn ngồi lên vị trí phu nhân Tướng gia kia, cho nên mới làm cho tiểu thư nhà mình……” Hắn ngừng lại không nói, làm động tác đưa tay lên vuốt cổ.
Bên trong gian hòng nhỏ ở lầu hai vang lên tiếng thì thầm đầy mờ ám, nhưng bị những âm thanh ồn ào náo nhiệt chung quanh xóa đi hết rồi.
“Không thể nào,lại có thể nhẫn tâm như vậy sao?”
“Giết người là phải ngồi tù , ngươi cũng không thể nói lung tung.”
“Dừng ,dừng, đây là suy đoán, suy đoán mà thôi.” Để tránh lời đồn nổi lên bốn phía, từ nay về sau không thể bước vào Thiên Hương lâu, Lưu Đại liền nói sang chuyện khác,“ Bất quá Tướng gia của chúng ta cũng thực là sáng suốt, nghe nói a……” Thấy có người muốn nói, Lưu Đại vội vàng xua tay.“ Tin tức này là thiên chân vạn xác, người nói cho ta biết ,chính là Nhị thẩm vợ của bác ta đang làm việc trong Tướng gia phủ!”
Thấy nhiều người tức giận có vẻ đã ổn định lại, hắn đắc ý hất mặt lên.“Nghe nói Tướng gia vừa nhìn một cái đã thấy rõ quỉ kế của nha đầu kia, ngay lập tức đập tan ảo tưởng của nàng, còn giáng nàng xuồng làm hạ nhân ra lệnh cho tổng quản phân phó cho nàng làm tạp vụ đâu.”
“Ác — oa a –” Mọi người vừa mới gật đầu, còn chưa kịp phát biểu ý kiến của bản thân, đã bị một bóng dáng đỏ tươi từ trong phòng lao ra khiến cho sợ hãi.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!” Bỏ qua nắm giữ của Thượng Quan Ngự Kiếm – Mạc Nguyên Thiến lao ra bên ngoài. Một phen nắm lấy áo của Lưu Đại nhấc lên, đôi mắt xinh đẹp hiện tại tràn đầy tức giận.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì nói Hương Hương nói bậy? Ngươi biết nàng, ngươi có biết nàng là một cô nương tốt như thế nào không?”
“Cô nương…… ” Lưu Đại bị khí thế cùng mĩ mạo của nàng làm cho khiếp sợ, không thể động đậy.
“Tiểu thư, buông hắn ra đi.” Trầm Thiên Hạm vẫn một thân nam trang như cũ tiến lên kéo Mạc Nguyên Thiến ra, thần sắc đạm mạc quét mắt nhìn Lưu Đại, bất mãn nhưng lại không mở miệng.
Hiện tại điều nên lo lắng nhất là Hoài Hương, những lời nhảm nhí của người khác tuyệt không quan trọng!
“Thiên Hạm!” Mạc Nguyên Thiến vẫn không chịu buông tay.“ Vừa rồi ngươi không nghe thấy hắn nói cái gì sao? Cái gì tâm cơ thâm trầm, cái gì tâm ngoan thủ lạt! Hương Hương từ nhỏ đến lớn ngay cả mắng người cũng chưa từng làm, hắn cư nhiên có thể nói bậy như vậy.”
“ Miệng của người ta, ngươi quản được sao?” Trầm Thiên Hạm liếc mắt ý bảo Thượng Quan Ngự Kiếm kéo Mạc Nguyên Thiến ra, lại quét mắt nhìn Lưu Đại một cái, ngầm mang cảnh báo nói .“Ngươi nếu vẫn cùng hắn so đo, bất quá là làm nhục thân phận của mình thôi.”
“Các ngươi……” Lưu Đại mặt đỏ lên, tuy rằng người đã được buông ra, nhưng là nhóm người này vừa tiến đến đã động thủ động khẩu , hắn làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.
“Ta……” Hắn mới mở miệng nói ra một chữ, liền có hai đạo ánh mắt sắc bén phóng tới.
Nhìn về phía hai nam nhân cao lớn kia, lời nói của Lưu Đại tự động nuốt trở lại , không dám ra tiếng .
“Ngươi còn không mau dùng cơm cho xong.” Thượng Quan Ngự Kiếm thấp giọng quát người trước mặt, mắt lạnh nhìn quét qua thực khách ngồi chung quanh, làm cho cả đám bọn họ kinh hãi đem ánh mắt hạ xuống, không dám tiếp tục nhìn nữ nhân của hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Nguyên Thiến cũng đỏ bừng một mảnh, bất quá là do tức giận đến đỏ mặt . Nàng trừng mắt nhìn Lưu Đại một lúc lâu, sau đó mới hung hăng dậm chân quay ra.
“Buông ra.” Lời này là nói với Thượng Quan Ngự Kiếm đang nắm tay nàng .“Thiên Hạm, đi!”
” Hả?”
“ Hiện tại chúng ta phải đến Nhan gia đòi người!”
Nhìn thấy Mạc Nguyên Thiến thực sự, tất cả mọi lời đồn đại quả không sai, quả thật là tuyệt sắc mỹ nhân!
Chính là, tính tình dường như không được tốt lắm.
“Hoài Hương đâu?” Nàng nhìn chung quanh một vòng, nhưng không thấy người.
“Mạc tiểu thư,hiện tại quí phủ không có chủ tử, hay trước hết ngài nên nghỉ tạm……” Tổng quản khách khí giải thích , trong lòng khẩn cẩu thiếu gia nhanh nhanh trở về.
“Không cần, ta muốn gặp Hương Hương, ngươi lập tức đi mang nàng ra đây!” Mạc Nguyên Thiến lười nói những lời vô nghĩa với hắn.
“ Tiểu nhân không thể làm chủ chuyện này, thỉnh Mạc tiểu thư thứ lỗi.” Tổng quản mồ hôi nhỏ trên trán, nhìn đến một nữ ba nam đang đứng trước mặt, chỉ cảm thấy nguy hiểm vạn phần.
“Nếu biết ta là tiểu thư Mạc phủ , Hương Hương là nha đầu của ta, vì cái gì ta còn cần người khác làm chủ?” Mạc Nguyên Thiến cười lạnh một tiếng.“ Hay cũng là do các người làm chuyện thẹn với lòng, không dám cho ta gặp nàng?”
“ Tiểu nhân không có đào hôn, cũng không có vì lòng tham làm cho mê muội mà đi lừa gạt cả phủ, đâu việc gì phải hổ thẹn với lương tâm.” Tổng quản nhịn không được đáp trả lại nàng một câu.
“ Miệng lưỡi ngươi thật lợi hại a, không hổ có thể lên làm tổng quản của Nhan gia.” Mạc Nguyên Thiến cũng không có tức giận, dù sao trong việc này cũng là do nàng sai trước. Đôi mặt đẹp lưu chuyển , ngược lại nở nụ cười.“Tổng quản , con người của ta a, từ trước đến nay không có hiểu lễ nghi tiểu thư khuê các, cũng không có kiên nhẫn, nhưng ta có cái ưu điểm, đã nói là sẽ làm.
Ngươi nếu không đem Hương Hương ra đây, ta cam đoan cho dù đem Nhan phủ hủy đi, cũng phải tìm ra người.”
Tổng quản nghe nàng nói như vậy, lại nhìn đến hai nam tử cao lớn khí thế bức người đứng phía sau nàng , sau khi suy xét, vẫn là nên nhượng bộ .
“Ngươi đi mời người ra.” Tổng quản nhỏ giọng nói, người hầu đứng ở đại sảnh lập tức đi thông báo, không đến một khắc , Thanh Thanh đã giúp đỡ Hoài Hương đi đến cửa.
‘Hương Hương!“ Mạc Nguyên Thiến vừa thấy bóng dáng quen thuộc đã nóng vội đứng lên.
“Tiểu thư?” Hoài Hương mở lớn mắt nhìn, không dám tin.“ Người không có việc gì chứ? Vậy thật tốt quá! Thật tốt quá……”
“Ngốc tử, đã nói ta không có việc gì , muội khóc cái gì.” Mạc Nguyên Thiến kinh hãi nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng.‘‘Nhưng thật ra chính muội kìa, sắc mặt tại sao lại kém như vậy?”
“Muội…… Không có việc gì.” Hoài Hương lau lệ, nàng rất cao hứng .‘‘ Thiên Hạm. Ngươi cũng đến đây!”
“Ừ .” Trầm Thiên Hạm hơi hơi nhíu mi, đứng dậy kéo nàng đến bên ghế .“Hương Hương, ngươi ngồi xuống trước đã.”
Sắc mặt nàng tái nhợt, cước bộ chao đảo, khiến cho người ta nhìn thực lo lắng.
“ Tại sao muội lại đem mình thành cái bộ dáng như vậy !” Mạc Nguyên Thiến nóng vội nhìn xem bên này, bên kia sờ sờ, như là muốn xác nhận toàn thân cao thấp Hoài Hương đều hoàn hảo.
“Muội không sao.” Lau đi dòng lệ, Hoài Hương lộ ra tươi cười.
Được hai người quan tâm vây quanh, lại giống như trước kia vậy. Hoài Hương nhịn không được nói:“Nhìn thấy các người thật tốt, ta rất nhớ các người.”
“Tại sao lại có thể không có việc gì?” Mạc Nguyên Thiến bác bỏ, nhìn thấy Hoài Hương như vậy, trong lòng nàng vừa tự trách lại vừa đau lòng.“ Nam nhân kia đâu? Hắn sao có thể nhẫn tâm đem ngươi đi làm hạ nhân tạp vụ như vậy được? Mới có thể khiến thân thể ngươi hỏng đến như thế này!”
Hoài Hương mở to mắt vô tội, rụt lại vai .“Không phải, là tự do thân thể ta không khoẻ thôi.” Khí hậu tại kinh thành lạnh hơn Cẩm Tú thành, mấy đêm nàng ngồi trước gió, lập tức liền mắc phong hàn.
“Muội còn nói giúp hắn sao.” Nếu không thấy bộ dáng gió thổi sẽ đổ của nàng, Mạc Nguyên Thiến thật muốn gõ một cái vào đầu của nàng. Tuy rằng nói nàng thuở nhỏ thiện lương thì không nói, nhưng Nhan Khánh Ngọc khắt khe với nàng như vậy! Lại còn đem sai nhận hết về phía mình .“Người khác đâu?”
“Hương Hương, Nhan thiếu gia thật sự sai ngươi đi làm tạp dịch?” Trầm Thiên Hạm nhìn như rất bình tĩnh, nhưng là nhìn bộ dáng này của Hoài Hương, tính tình nàng dù cho đạm mạc cũng muốn nổi giận .
Hoài Hương đối với Trầm Thiên Hạm hướng đến có hỏi có đáp, ngoan ngoãn gật đầu.“Nhưng là……”
Nàng còn không kịp giải thích, Nhan Khánh Ngọc là có nói như vậy, nhưng là bỗng dưng nàng lại bị bệnh, cho nên kì thật chuyện gì cũng chưa phải làm mà ở lại Ẩn Ngọc lâu tĩnh dưỡng.
“Nhan Khánh Ngọc tên hỗn đản!” Mạc Nguyên Thiến đánh gãy lời của nàng, bất chấp cấp bậc lễ nghĩa mà lên tiếng mắng to.“Ta đã nhìn lầm hắn ! Đi!”
Một phen nâng Hoài Hương dậy, Mạc Nguyên Thiến không muốn tiếp tục nói thêm điều gì.
“Mạc tiểu thư.” Tổng quản vội vàng ngăn lại nàng.
“Tránh ra!” Mạc Nguyên Thiến lạnh lùng trừng mắt.
Tổng quản tuy rằng cảm thấy sợ hãi, nhưng là không thể nghe lời mà tránh ra. Hiện tại trong phủ không có chủ tử , nếu cứ để cho họ đi như vậy, khi thiếu gia trở về hắn làm sao có thể ăn nói với thiếu gia đây?
“Mạc tiểu thư……” Tổng quản vẫn còn đang phiền não nên xử lí sự việc như thế nào, thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ phía xa đến gần, hắn nhất thời nhẹ nhàng thở ra. “Thiếu gia.”
Nhận được tin tức Nhan Khánh Ngọc lập tức vội vàng trở về liền thấy một nữ tử mĩ mạo tuyệt sắc đang nâng đỡ Hoài Hương, còn một người khác nữa là…… Trầm Thiên Hạm , mâu quang hắn lạnh lùng,“Đây là có chuyện gì?”
Qùa Tặng
“Thiếu gia, Mạc tiểu thư muốn mang thiếu phu nhân đi.” Tổng quản vội vàng báo cáo.
“Ngươi chính là Nhan Khánh Ngọc?” Mạc Nguyên Thiến rất nhanh phản ứng lại đây.“Đào hôn là chuyện do một mình ta làm, một mình ta chịu trách nhiệm, ngươi lại gây khó dễ cho người ngoài cuộc chính là ngươi không đúng.”
“Tiểu thư định như thế nào chịu trách nhiệm?” Nhan Khánh Ngọc không để ý tới những ánh mắt không tốt kia. Lực chú ý tạm thời được đặt trên người Mạc Nguyên Thiến .“ Cứ im lặng mà mang thê tử của ta đi chính là cách chịu trách nhiệm của tiểu thư?”
“Hương Hương mới không phải thê tử của ngươi! Ngươi không phải đem nàng trở thành người làm sao?”
Ánh mắt của Nhan Khánh Ngọc sắc bén, hừ lạnh một tiếng.“Mặc kệ ta làm gì nàng, nàng đã là người Nhan phủ ta, các ngươi dựa vào cái gì mang nàng đi?”
Ngay khi hai người còn giằng co không dứt, một thanh âm nam nhân thong dong vang lên.
“Chỉ bằng khế ước bán thân của nàng ở trên tay ta.”
Nhìn đến chủ nhân của giọng nói, Mạc Nguyên Thiến hoảng sợ.
‘Ca ca?’ Tại sao ca ca lại xuất hiện ở nơi này, huynh ấy không phải đã đi làm ăn xa nhà sao, liền nhìn thấy người đang ở phía sau của Mạc Tĩnh Viễn, Nhạc Nhạn với vẻ sốt ruột hiếm có.
Quả nhiên, chỉ có Nhạc Nhạn mời được hỗn thế đại ma vương này.
“Theo như luật pháp của ‘Thiên thịnh hoàng triều’ ,khế ước bán thân của Hoài Hương còn ở Mạc phủ ta, nàng chính là người của Mạc phủ , Nhan huynh thân là đương triều Tể Tướng, sao lại không biết?”
Hai mắt Mạc Nguyên Thiến tỏa sáng .
“Nàng đã được gả cho ta.” Nhan Khánh Ngọc không dự đoán được nước cờ này, cả người căng thẳng nhìn về phía Mạc Tĩnh Viễn.
“Không có sự đồng ý của ta, há có thể giữ lời.” Thiên thịnh hoàng triều quy định, có khế ước thế thân, chung thân đại sự sẽ đều do chủ nhân an bài.“Hơn nữa người ngày đó Tướng gia cưới là thiên kim Mạc phủ, nhưng nhân vật chính chạy mất , lại để cho Hoài Hương phải thế thân.” Trong mắt không một tia dao động, hắn quét mắt nhìn muội muội rắc rối đứng một bên.“Các người cũng không được vì chuyện này làm khó Hoài Hương? Tại sao lại nói Hoài Hương lập gia đình chứ?”
“Nàng đã là thê tử của ta !” Nhan Khánh Ngọc nhanh chóng trừng mắt nhìn hắn.
“Được, đừng nói chủ tử là ta không có nhân tính.” Mạc Tĩnh Viễn phiền não nhìn sâu vào ánh mắt của hắn, bắt đầu hối hận thời điểm mềm lòng đáp ứng Nhạc Nhạn đến đây.“Hoài Hương, trước mặt Tướng gia ngươi cứ nói, muốn đi theo ta hồi phủ, hay là muốn ở lại đây?”
Tất cả ánh mắt mọi người đều hướng về người được bảo hộ giữa Mạc Nguyên Thiến cùng Trầm Thiên Hạm .
Hoài Hương ngẩng đầu,sau khi liếc mắt nhìn Nhan Khánh Ngọc một cái cúi đầu nói nhỏ:“Ta muốn về nhà.”
Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía nàng, Nhan Khánh Ngọc cắn chặt răng, cảm giác bị phản bội dâng lên trong lòng.
“Hương Nhi, nàng đã quên đã từng đáp ứng gì với ta sao?” Hắn cố đè nén lại sự tức giận, nhìn về phía Trầm Thiên Hạm đứng ở bên trái nàng, phải mất một lực lớn mới có thể ngăn lại bản thân tiến lên đẩy hắn ra.
Hắn tiến lên từng bước, Hoài Hương theo trực giác lui lại từng bước.
“Nhan Khánh Ngọc, ngươi muốn làm gì?” Mạc Nguyên Thiến phát hiện động tác của Hoài Hương, trực tiếp đứng chắn phía trước, thay nàng chắn đi ánh mắt của Nhan Khánh Ngọc .
Mạc Tĩnh Viễn chậm rãi ngăn lại muội muội nhà mình, không muốn tiếp tục phát sinh chuyện gì.“ Tất cả chuyện khôi hài này là do xá muội dựng lên, ngày khác sẽ đến cửa tạ lỗi, hôm nay không muốn quấy rầy .”
“Mạc thiếu gia là muốn cứng rắn mang người đi ?” Nhan Khánh Ngọc nhẫn lại tức giận nói.
“Ta sao có thể ở trước mặt Tướng gia ‘Cứng rắn’ mang người đi?” Mạc Tĩnh Viễn khẽ cười cười.“Nếu muốn ,với khế ước bán thân của Hoài Hương trong tay, ta muốn mang nàng đi không cần bất luận kẻ nào đồng ý .Đúng như trong lời nói……” Hắn miễn cưỡng nhìn về phía sắc mặt xanh mét Nhan Khánh Ngọc.“Chính Hoài Hương cũng đã quyết định hồi phủ, tất cả mọi người ở đây đều đã nghe thấy.”
Nhan Khánh Ngọc không thể phản bác , sắc mặt càng ngày càng trầm.
Mạc Tĩnh Viễn không hề nhiều lời.“ Trước xin cáo từ , chuyện này để ngày khác bàn lại.”
Mạc Nguyên Thiến sùng bái nhìn về phía đại ca, quả nhiên ca ca vừa ra tay, chỉ có thành công!”
" Hương Hương đi, chúng ta về nhà.” Trở lại nắm lấy tay Hoài Hương , Mạc Nguyên Thiến ước gì mau rời đi nơi này.
“Dừng dừng…… " Thấy Hoài Hương sắp bị người mang đi, Nhan Khánh Ngọc không còn nghĩ gì khác nữa, thầm nghĩ đem nàng cướp về , lại làm cho người vừa vào cửa đã tràn ngập địch ý với hắn-Thượng Quan Ngự Kiếm ngăn lại.
“Hương Nhi!”
Nghe giọng nói ngày thường vẫn ôn nhu giờ đây đang gào thét, bước chân của Hoài Hương ngừng lại một chút, nhịn không được quay lại nhìn hắn, lại chỉ thấy được một mảnh tối đen……“Hương Hương!” Một bên Trầm Thiên Hạm vội vàng đỡ lấy thân mình yếu đuối của nàng.
Hoài Hương bị ngất xỉu , cái gì cũng nghe không thấy .
“Hương Hương đến đây, đây là điểm tâm mà ngươi thích nhất, Nhạc Nhạn vì muội mà làm đó.” Mạc Nguyên Thiến cùng Trầm Thiên Hạm đem điểm tâm vào phòng, chỉ thấy Hoài Hương đang ngồi ngẩn người.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không nhiều lời liền ngồi xuống bên cạnh Hoài Hương.
“ Đây là món ăn muội thích nhất , nhanh ăn đi.” Mạc Nguyên Thiến nhìn thấy nàng không nhúch nhích chút nào, không khỏi có điểm hoảng.
Phải biết rằng , nếu là trước kia, vì Nhạc Nhạn làm điểm tâm , chuyện gì Hương Hương cũng có thể làm được. Tại sao hiện tại điểm tâm đã đem đến trước mắt nàng , nàng cư nhiên ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn?
Trên thực tế, từ ba ngày trước sau khi bọn họ mạnh mẽ đem Hoài Hương mang về sản nghiệp của Mạc gia ở kinh thành, nàng liền có bộ dạng như vậy,bkhông có tập trung , thỉnh thoảng lại không hiểu mà rơi lệ.
“Hương Hương, trong lòng nếu có việc gì, thì cứ nói ra đi.” Trầm Thiên Hạm thần sắc ôn nhu mà người ngoài khó thấy, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài của Hoài Hương, giống như một vị tỷ tỷ nói.“Nếu là thân mình chỗ nào không thoải mái. Cũng đừng sợ phiền toái, Lãnh Diệc Trần là thần y, tuyệt đối sẽ chữa tốt cho muội.”
Hoài Hương cuối cùng cũng có tinh thần lại, nhìn khuôn mặt đầy vẻ quan tâm trước mặt, trong đầu cũng không tự giác hiện ra một khuôn mặt khác.
Nàng còn nhớ rõ, khi nàng rời đi, hắn đã gầm nhẹ. Từ khi quen biết hắn tới nay, nàng chưa từng thấy hắn không khống chế được như vậy.
Hắn…… đang giận nàng đi.
“ Không phải muội đang nhớ Nhan Khánh Ngọc chứ?” Mạc Nguyên Thiến thật sự nhìn không được , liền hỏi thẳng .
Tuy rằng Hoài Hương sau này có vì nam nhân đáng giận kia mà giải thích, nói muốn nàng đi làm tạp vụ chẳng qua là do hắn nhất thời tức giận mà nói thế, kỳ thật nàng cũng chưa chịu khổ sai gì đã mắc bệnh. Nhưng mối khi nghĩ đến Nhan Khánh Ngọc đã từng có ý niệm như vậy trong đầu, nàng liền không thể đối với hắn mà khen ngợi được.
Nghe đến tên kia, Hoài Hương lung lay, hốc mắt nhất thời đỏ.
“Muội thật sự thích hắn như vậy sao?” Mạc Nguyên Thiến bị đả kích bội phần. Rốt cuộc là Hoài Hương để ý đến Nhan Khánh Ngọc, hay vẫn là do nàng ngày càng thêm thích khóc mà thôi.
“Đúng.” Hoài Hương chưa bao giờ giấu giếm Mạc Nguyên Thiến điều gì.
“Vậy vì sao muội lại muốn theo chúng ta trở về?” Mạc Nguyên Thiến sắp bị nàng làm cho hồ đồ. Khiến cho nửa ngày, Nàng đã chịu nguy hiểm bị trưởng bối hai nhà Mạc Nhan đánh bẹp chạy về cứu nàng, kết quả lại là chia rẽ một đôi uyên ương.“Thiên Hạm, tình báo của ngươi thật là quá kém cỏi đi.”
Trầm Thiên Hạm thực ra lại biểu hiện bình tĩnh hơn cả.
“Bất luận như thế nào, Hương Hương không có việc gì là tốt rồi.” Nàng liếc mắt nhìn tiểu thư một cái.“Huống hồ, việc này tiểu thư cũng nên về giải quyết.”
“Hương Hương cùng Nhan Khánh Ngọc tình đầu ý hợp, như vậy còn có cái gì phải giải quyết ?” Tất cả mọi chuyện đều giống như nàng suy nghĩ lúc trước a.
“Hương Hương , Nhan gia có phải có người không chấp nhận ngươi, đối với xuất thân của ngươi có ý kiến hay không?” Thân phận giống nhau, lại cũng đã từng trải qua chuyện như vậy, Trầm Thiên Hạm so với Mạc Nguyên Thiến hiểu biết hơn nhiều.
Hoài Hương cắn môi dưới, không trả lời, chính là cam chịu .
“Không phải hắn.” Hoài Hương theo trực giác mà phản bác.“Hắn vẫn đối với ta tốt lắm…”
“Đúng vậy, đem muội quăng xuống làm tạp vụ thật đúng là tốt.” Mạc Nguyên Thiến lạnh lùng đáp lại.
Thật sự ghi hận.
“Tiểu thư.” Trầm Thiên Hạm liếc mắt cảnh cáo nàng một cái, hiện tại không phải thời điểm để nổi cáu.“Hương Hương, sự tình rốt cuộc là như thế nào ngươi hãy nói ra xem, chúng ta mới có thể thay ngươi nghĩ biện pháp tốt được.”
Hoài Hương thoáng do dự .
Mạc Nguyên Thiến nghĩ đến cũng chỉ tại mình mới khiến cho nàng lâm vào hoàn cảnh khó khăn này, không khỏi tự trách, thanh âm trở nên ôn nhu hơn.
“Hương Hương, ngươi nghĩ muốn cái gì, thì hãy nói ra.” Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Hoài Hương vẫn cùng nàng nơi nơi đến, luôn hết thảy đi theo nàng. Chưa từng có kiên trì yêu cầu cái gì, nếu thật sự nàng muốn Nhan Khánh Ngọc, nàng như thế nào cũng muốn giúp Hương nhi hoàn thành nguyện vọng này , Hoài Hương nhìn hai nàng , nước mắt lại lần nữa chảy xuống.
“Ta muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hắn……”
Nhan Khánh Ngọc lần thứ tư bị chặn ở bên ngoài đại sảnh.
“Ta muốn gặp nàng.” Hắn cắn răng, biết người của Mạc gia là cố ý làm khó dễ hắn.
Mạc Tĩnh Viễn so với hắn còn không bình tĩnh hơn, loại trò hề nhàm chán này, mấy nữ nhân kia tính xem tới bao lâu đây?
“Nhan huynh, việc này ta không có ý định can thiệp, chỉ cần Hoài Hương nguyện ý, ta đương nhiên sẽ giúp Nhan huynh thành toàn.” Cho nên không cần lại tiếp tục đến làm phiền hắn .
“ Vậy để cho ta gặp nàng.” Nhan Khánh Ngọc có chút bất ngờ khi thấy hắn bỗng dưng tốt như vậy, nhưng nói và làm và hai chuyện khác nhau.
“ Hiện tại ta không có quản nàng.” Mạc Tĩnh Viễn lười biếng ngồi ở vị trí chủ vị , ánh mắt nhìn Thượng Quan Ngự Kiếm bỗng dưng xuất hiện ở bên cạnh, ánh mắt lộ ra thâm ý tươi cười.
Để sớm giải quyết chuyện phiền não này , rồi mang theo Nhạc Nhạn hồi Cẩm Tú thành, hắn liền giúp tên này một phen vậy.
“Nhan huynh, dù sao huynh vốn là em rể ta.” Khóe mắt ngắm thấy mặt Thượng Quan Ngự Kiếm hơi trầm xuống , Mạc Tĩnh Viễn vẫn tự nhiên tiếp tục nói:“Hiện tại Nhan huynh lại luôn miệng nói “Ta muốn Hoài Hương”, ta lại quên mất hỏi huynh, muội muội của ta , huynh tính làm sao bây giờ?”
Bên cạnh truyền tới ánh mắt sắc bén, làm cho Nhan Khánh Ngọc không khỏi liếc mắt nhìn lại một cái.
Thì ra là hắn…… Nam nhân mà Mạc Tĩnh Viễn đề cập qua đúng là nam võ lâm Kiếm Thánh. Cũng là thiếu chủ của Phi Hà đảo Thượng Quan Ngự Kiếm.
Nhan Khánh Ngọc dựa vào trí nhớ của mình hồi tưởng lại tình huống ngày ấy, Thượng Quan Ngự Kiếm vẫn luôn bảo hộ bên cạnh Mạc Nguyên Thiến, thái độ thân mật nhìn nàng như là vật sở hữu, mà đối với hắn lại tràn ngập địch ý.
Đều là nam tử hán, hắn hiểu được như vậy biểu hiện cho ý tứ gì.
Thì ra là thế, trải qua ba ngày, Nhan Khánh Ngọc lần đầu tiên lộ ra tươi cười, hiểu được Mạc Tĩnh Viễn vì cái gì lại đột nhiên nhắc tới việc hôn nhân của hắn cùng với Mạc Nguyên Thiến .
“Mạc huynh, kể ra ta nên sớm gọi huynh một tiếng đại ca .” Nhan Khánh Ngọc thần thái thay đổi không còn lo lắng như lúc trước, thản nhiên ngồi lại trên ghế với vẻ tự đắc ,thậm chí còn có thể lộ ra tươi cười.
“ Mặc dù chuyện đào hôn của lệnh muội gây ra phong ba, nhưng hôn sự hai nhà đã sớm định ước, hôn lễ cũng đã cử hành qua, thiên hạ đều biết đến quan hệ thông gia của hai nhà, nếu là hiện tại mà từ hôn, chỉ sợ là làm cho người trong thiên hạ chê cười.”
“Ừm, như vậy thật sự không còn mặt mũi nào .” Mạc Tĩnh Viễn rất phối hợp lên tiếng trả lời.
“Hiện nay bên ngoài mặc dù có lời đồn đãi, nhưng cũng không có người chứng thực thật giả.” Nhan Khánh Ngọc cảm thấy được người đứng trong góc càng lúc càng tức giận, khóe miệng ý cười càng sâu .“Không bằng chúng ta coi chuyện đào hôn như chưa từng phát sinh qua, Mạc tiểu thư sẽ theo ta hồi phủ, bái kiến phụ mẫu ta, cũng coi như là chuyện tốt đã thành.”
“Vậy Hoài Hương thì làm sao ? Huynh không phải đã quên nàng chứ.” Mạc Tĩnh Viễn nhẹ gật đầu, coi như đồng ý.
“Đúng là quên không được, mới có thể bất kể hiềm khích trước kia mà chấp nhận Mạc tiểu thư.” Nhan Khánh Ngọc vẻ mặt không thèm để ý.“Ta cưới Mạc gia tiểu thư, Hoài Hương là thị nữ tùy thân của nàng, đương nhiên sẽ đi theo nàng hồi Nhan phủ , đến lúc đó ta lại thu nạp nàng , cùng nhau chung sống hạnh phúc, coi như là kết cục viên mãn.”
“Ngươi mơ tưởng!” Người ở góc trở nên thiếu kiên nhẫn .
“Ồ?” Giả bộ làm ra bộ dáng kinh ngạc, Nhan Khánh Ngọc ung dung quay lại nhìn hắn, cười đến ôn hòa, vạn phần chờ mong.“Thượng Quan công tử cớ gì nói ra lời ấy?”
Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn hắn tươi cười, trực giác mách bảo rằng hai người kia hẳn là đang sắp đặt cái gì đó,mà chính mình lại không nhịn được nhảy vào đó
Sự tình gì liên quan đến Mạc Nguyên Thiến, muốn hắn bình tĩnh đứng ngoài xem thật sự không được.
“Mạc Nguyên Thiến là của ta.” Hắn biểu lộ rõ quyền sở hữu.
“Phải không?” Nhan Khánh Ngọc vẫn là tươi cười, một chút cũng không vì thê tử bị nam nhân khác cướp đi mà tức giận. Từ lâu, đối với Mạc Nguyên Thiến hắn không thèm để ý , thê tử mà hắn thừa nhận cũng chỉ có người đã cùng hắn bái đường kia.
Bất quá bây giờ ở đây, đương nhiên là không thể nói như vậy.
“Nhưng là trên danh nghĩa, Mạc Nguyên Thiến đã là thê tử của ta.” Ngữ khí của Nhan Khánh Ngọc thoải mái tự nhiên.
“Trên thực tế không phải.” Ánh mắt lạnh lùng hướng về phía hắn bắn qua.“ Việc hôn nhân này không tính.”
“Có tính hay không, chỉ sợ ngươi không quyết định được .” Nhan Khánh Ngọc thực bất đắc dĩ nhún vai.“Nói thực ra, ta cũng không muốn tính toán gì hết, dù sao người ta muốn cũng không phải Mạc Nguyên Thiến.”
Sát khí của đối phương thực sự quá nặng, vì bảo toàn mạng nhỏ, hắn trước hết vẫn là nói rõ ràng ra. Hắn cũng chỉ là muốn uy hiếp, cũng không phải thật sự muốn cùng Thượng Quan Ngự Kiếm tranh giành Mạc Nguyên Thiến.
“ Nhưng nếu ta chỉ có thể dựa vào cuộc hôn nhân này mà đi đường vòng để có được người mà ta thực sự muốn thì cũng không có gì là phiền toái.” Nói như vậy, đã rất rõ ràng rồi chứ.
Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn hắn một cái thật sâu, lại nhìn về phía vị trí chủ thượng đã biến mất Mạc Tĩnh Viễn, ẩn nhẫn mím môi.
“Đừng có lòng vòng nữa.” Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể để mặc người ta sắp đặt .“Ngươi muốn thế nào , nói thẳng ra đi.”
“Chỉ sợ có vài chuyện cần phiền đến Thượng Quan công tử .” Một kế hoạch lặng lẽ hình thành , Nhan Khánh Ngọc cười đến càng sáng sủa .
Nếu như thuận lợi, hắn không những có thể mang được Hương nhi về, còn có thể quang minh chính đại làm cho nàng biến thành Tướng gia phu nhân ,cùng với Thượng Quan Ngự Kiếm đạt được thỏa thuận, Nhan Khánh Ngọc thuận lợi tiến vào Tây viện nơi Hoài Hương ở, vừa bước vào đến cửa , lại đúng lúc nhìn thấy Trầm Thiên Hạm đang khép lại cửa , từ trong phòng đi ra.
Nam tử này thật lớn mật, cư nhiên dám một mình tiến vào phòng của Hoài Hương , hắn không biết nam nữ chi phòng sao “Tướng gia?” Trầm Thiên Hạm có tia ngoài ý muốn, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại .“Hương Hương ở bên trong, vừa mới mới ngủ được.”
Nhan Khánh Ngọc nghe xong liền nhíu mày, tức giận nổi lên trong lòng.
“Ngươi đứng lại đó.” Nhan Khánh Ngọc ngăn cản lại người đang có ý định rời đi.
“Tướng gia có việc gì sao?” Trầm Thiên Hạm khẽ nhếch mi, khó hiểu nhìn sắc mặt hắn khẽ biến đổi, cảm giác Nhan Khánh Ngọc đối với nàng không tốt.
Là sao vậy? Khi hai người gặp nhau lần đầu tiên ở Mạc phủ, không khí cũng coi như vui vẻ đi, nàng cũng không có đắc tội với hắn.
“Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi. Hương Nhi đã là thê tử của ta, người của ta , ngươi tốt nhất nên an phận cho ta đừng có ý nghĩ không nên . " Vừa nghĩ đến nam nhân này cùng Hoài Hương ở một phòng, còn nhìn thấy dung nhan Hoài Hương khi ngủ , trong lòng hắn lại tràn đầy khó chịu muốn giết chết hắn!
“Cái gì?” Trầm Thiên Hạm nhất thời phản ứng không kịp.
Nhưng câu hỏi của nàng, lại làm cho Nhan Khánh Ngọc hiểu lầm đối phương là không phục.
“Nếu ngươi đủ thông minh , tốt nhất nên chấp nhận sự thật này, sau này cách Hương Nhi xa một chút! " Nhan Khánh Ngọc hiếm khi lớn tiếng tàn khốc nói.“Ta mặc kệ ngươi cùng Hương Nhi trước kia có cảm tình gì, giờ nàng đã là thê tử của ta , ngươi tốt nhất hết hy vọng, bằng không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Tướng gia.” Trầm Thiên Hạm cũng có chút mất hứng ,“Cho dù Hương Hương lập gia đình , cũng không tổn hại đến tình cảm của chúng ta, nếu ngươi thật sự yêu thích Hương Hương, sẽ không nên hạn chế bằng hữu của nàng.”
“Ngươi……” Nhan Khánh Ngọc không nghĩ tới hắn cư nhiên còn có thể nói ra lời này. Mạc gia này rốt cuộc là địa phương gì, tại sao lại có chủ nhân người hầu một người so với một người lại càng không lễ phép?
“Ta nghĩ, đây là một hiểu lầm.”
Đột nhiên xuất hiện một giọng nam bình ổn bên trong mang theo một chút bất đắc dĩ. Đứng ở một bên nghe một hồi lâu Võ Hoài Thiên đi đến bên cạnh Trầm Thiên Hạm, ôm lấy eo nhỏ của nàng.
“ Hiểu lầm cái gì?” Nhan Khánh Ngọc nhìn động tác của hắn, khẽ nhíu mày.
“Nàng sẽ không cùng ngươi cướp người , bởi vì nàng là thê tử của ta.” Vốn chỉ muốn qua đây tìm người nhưng Võ Hoài Thiên không nghĩ tới chính mình sẽ thấy được một màn buồn cười này, nếu không phải mình cũng từng nếm qua dấm chua, hiểu biết cái loại tư vị này, bằng không hắn thật muốn giễu cợt vị Tướng gia tài trí hơn người này .
“Thê tử?” Nhan Khánh Ngọc chấn động, ánh mắt phóng thẳng tới trên người Trầm Thiên Hạm .
Trầm Thiên Hạm thật sự là thanh tú nhã nhặn, nhưng là……“Nàng là một cô nương?”
Võ Hoài Thiên khẽ thở dài trong lòng, không rõ mình vì sao lại luôn phải đối mặt với câu hỏi như thế này.
“Đúng.” Ánh nhìn trách móc hướng về phía Thiên Hạm, Võ Hoài Thiên như là đối với chính mình bổ sung thêm một câu,“Hôm nay ta nhất định phải đem toàn bộ nam trang của nàng thiêu hết.”
“Đừng như vậy mà.” Trầm Thiên Hạm thế này mới hiểu được thật ra là hiểu lầm , cũng là vẻ mặt xấu hổ.“Ta mặc đã quen , không nghĩ tới Tướng gia lại không biết.”
Cái này ,toàn bộ bí ẩn được làm rõ. Trách không được Tướng gia khi nhìn thấy nàng viết thư cho Hương Hương lại nổi giận như vậy mà sai Hương Hương đi làm hạ nhân, thì ra là đã hiểu lầm quan hệ của hai người.
“Không có người nào nói cho ta biết. " Nhan Khánh Ngọc chỉ cảm thấy một trận mê mang, không nghĩ tới chính mình lại ăn dấm chua như vậy, đối tượng cư nhiên lại là một cô nương !
Vừa nghĩ tới hắn vì “Trầm Thiên Hạm” mà làm ra nhiều việc ngốc, hắn nhịn không được quăng cho nàng cái nhìn bất mãn. Đồng thời ở trong lòng tự trách mình không có mắt.
Trời, nhìn xem hắn đã gây ra chuyện đáng chê cười gì.
Trong lúc nhất thời, cả ba người lâm vào trầm mặc.
“Ta nghĩ……” Thanh Thanh yết hầu, Trầm Thiên Hạm ngượng ngùng mở miệng.“Hương Hương có lẽ không biết chuyện hiểu lầm này, ngươi vẫn là nhanh đi giải thích cho nàng đi.”
Nhan Khánh Ngọc không nói nữa, xoay người liền hướng trong phòng đi, không muốn đối mặt với sai lầm buồn cười này, lưu lại hai người phía sau đang mắt to trừng mắt nhỏ.
“Thực mất mặt……” Trầm Thiên Hạm cúi đầu, thật không nghĩ tới chính mình thiếu chút nữa hại Hoài Hương.
“ Nhan Khánh Ngọc nổi tiếng thiên hạ cũng bị nàng dạy cho một bài học, nàng nên đắc ý mới phải.” Võ Hoài Thiên nhìn quét qua nam trang trên người nàng, tiếng nói rất lạnh.
Ác, lời này thực chua nha. Nhưng là Trầm Thiên Hạm chỉ có thể chột dạ cười cười, khó có được chủ động kéo cánh tay hắn lấy lòng.
“Ta nghĩ bọn họ vợ chồng mới chắc có nhiều điều muốn nói, chúng ta cũng đừng đứng ở ngoài cửa .”
“ Sau khi trở về phòng, đem toàn bộ nam trang đều giao ra đây.” Võ Hoài Thiên chưa quên quyết định của chính mình. Lần này nhất định phải thực thi triệt để, hắn không muốn thấy có nam nhân nhìn thấy thê tử của hắn lại coi là tình địch
“ Chuyện này không vội nha, dù sao sau này chũng ta có muốn xuất môn, giữ lại nam trang sẽ tiện hơn ……”
“Ta tự mình động thủ.”
“Ai ai…… Chờ một chút thôi…” Tiếng nói xa dần, vẫn như cũ không có cùng ý kiến.
Nghe theo lời Trầm Thiên Hạm nhắm mắt nghỉ ngơi, một mảnh trong bóng tối, Hoài Hương dường như nghe thấy thanh âm quen thuộc mà luôn mong nhớ kia. Loáng thoáng , từ ngoài cửa truyền đến. Nằm ở trên giường không nhúc nhích, Hoài Hương tự cười chính mình, nhất định là do nàng quá mức nhớ nhung, mới có thể xuất hiện tiếng nói ấy. Hắn như thế nào có khả năng ở ngoài cửa đâu…… Nhưng thanh âm kia thật sự giống như hắn,gần như vậy ……… Nhìn thử một cái là tốt rồi. Hoài Hương nói với chính mình, cho dù chứng minh lời mình vừa nghe thấy là do mình suy nghĩ nhiều cũng được.
Nhan Khánh Ngọc đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy nàng từ trên giường ngồi dậy.
Hoài Hương không ngờ được trợn to mắt, liền thấy được người mà trong lòng nàng luôn nghĩ đến. Nàng đang ngồi , tham lam nhìn đến người đã cách xa ba ngày kia.