“Tiểu thư, giờ là lúc nào rồi , người còn ở đây nói đùa!” Hoài Hương một thân sam váy vàng nhạt hồng hồng, giống như con gà con ở bên cạnh Mạc Nguyên Thiến bước loang quanh trong phòng, dường như sắp khóc.
“Ai nói ta đang nói đùa .” Mạc Nguyên Thiến một thân lục nhạt ung dung ngồi trên ghế nằm trên tay đang cầm chén trà, cùng bộ dáng khẩn trương của Hoài Hương hoàn toàn đối lập.
“Còn nói không phải!” Hoài Hương thật sự khóc.“Van cầu người đừng đùa nữa, bà mối đã đến thúc giục vài lần , nếu không chuẩn bị xong nhanh sẽ trễ giờ lành .”
Lấy hỉ phục ở một bên , giá y chất liệu thượng đẳng một màu đỏ thẫm, Hoài Hương vội vã phải giúp tiểu thư nhà mình thay quần áo.
Nàng thật sự là không hiểu, kiệu hoa đều đã ở bên ngoài , tiểu thư cư nhiên còn một bộ không có việc gì liên quan, rất giống hôm nay tân nương tử không phải nàng.
“Đừng vội vã , muội không nghe ta nói sao?” Mạc Nguyên Thiến ngăn lại hai tay nàng, mị nhãn không hờn giận thoáng nhìn, ngược lại đè nặng nàng xuống , bắt nàng ngồi xuống.“Ta không phải gả, phải gả là muội.”
“Tiểu thư –” Hoài Hương đem gía y để xuống bên cạnh , lên tiếng khóc lớn.
“Đừng khóc !” Mạc Nguyên Thiến tức giận nhìn nàng. Hoài Hương mọi thứ đều tốt, chính là tật xấu hay khóc không thể đổi được.“Phải làm tân nương tử tại sao lại khóc chứ? Cho dù là luyến tiếc ta, cũng không cần khóc thành bộ dáng này đi.” (QH: Sax)
Xoa xoa đầu của nàng, Mạc Nguyên Thiến lấy ra một bọc nhỏ quần áo đã sớm chuẩn bị , ở trước mặt nàng quơ quơ:“ Ngươi còn ở đó khóc, ta sẽ trực tiếp rời khỏi đây không thèm để ý tới ngươi nữa.”
“Không được !” Hoài Hương vội vàng ôm thắt lưng của nàng, chỉ sợ nàng thật sự chạy.“Tiểu thư, người cũng đừng chỉnh muội nữa, ngoan ngoãn thay đổi xiêm y, ta còn phải thay người!”
“Hương Hương.” Cảnh cáo nhìn Hoài Hương chằm chằm , Mạc Nguyên Thiến vẻ mặt đứng đắn.“Ta không ở chỉnh ngươi, ta là nói thật, ta không lấy chồng, ngươi lấy.”
Kỳ quái, bình thường nàng nói cái gì, Hoài Hương cho dù nếu không đồng ý cũng sẽ nghe lời của nàng, tại sao hôm nay nói nửa ngày, nàng giống như gió lùa qua tai ngựa?
“Muội cũng biết ta vẫn muốn trở thành một hiệp nữ giang hồ, hiếm khi có được năm nay vừa lúc là đại hội võ lâm ba năm một lần , ta không đi Nhị Tô sơn xem náo nhiệt sao được!” Nhất tưởng đến hình ảnh cao thủ võ lâm quần chúng nhất đường luận võ so chiêu , hai mắt Mạc Nguyên Thiến liền tỏa sáng.“Cho nên, ngươi thay ta lên kiệu đi.”
“Tiểu thư, nhưng hiện tại là người ở trong phủ chúng ta, ta làm sao có thể tuỳ tiện giúp người che dấu đây?” Hoài Hương thật sự muốn kêu cứu mạng , đáng tiếc các nàng hiện tại đang ở trong kinh thành Mạc phủ , không ai khống chế được tiểu thư, cũng không có người giúp được nàng .“Hôm nay là ngày người thành thân nha ! Muội làm sao có thể thay ngươi a! Hơn nữa đội ngũ đón dâu là từ Mạc phủ đón thiên kim Mạc gia lên kiệu hoa , đến kinh thành đột nhiên thay đổi người, người làm thế làm sao có thể giải thích cho Tướng gia?” Vừa nghĩ đến hậu quả này, Hoài Hương liền cả người rét run, vô cùng sợ hãi.
“Đã nói ta sẽ đào hôn .” Mạc Nguyên Thiến nháy phong tình mị nhãn, thấp giọng bên tai nàng nũng nịu thôi miên.“Muội coi như giúp ta lần này, thay ta hù doạ những người bên ngoài đó, để cho ta có thời gian chạy lấy người, đợi cho đến lúc Đến tướng gia phủ muội cùng Nhan Khánh Ngọc nói rõ ràng, không phải chuyện gì đều xong sao .”
“Như thế nào khả năng sẽ không có việc gì!” Nàng tuy rằng là người ngây thơ nhưng không phải là người ngu ngốc a! Đêm tân hôn tân nương không thấy, đừng nói bản thân Tướng gia, toàn bộ Tướng gia phủ cùng Mạc phủ đều đừng mong đưuọc bình an đi :” Tiểu thư ngươi đừng suy nghĩ miên man, sau này cũng vẫn phải lập gia đình. Đi Nhị Tô sơn có thể chờ sau khi thành thân người hướng Cô gia yêu cầu, không phải tốt lắm sao?”
“Thành hôn thì làm sao ta còn có thể đi a.” Mạc Nguyên Thiến vỗ cái trán nàng một cái.“Muội không cần nói nhiều nữa, bà mối không phải đang ở ngoài giục sao? Nói ngắn lại, ta không lấy chồng, ta muốn đào hôn, nếu muội không sợ ta bị người ta bắt ta trở về thì không cần giúp ta, mọi chuyện ta tự sẽ gánh lấy hậu quả.”
“Nhưng mà……” Hoài Hương biết Mạc Nguyên Thiến thuở nhỏ chỉ cần một khi đã quyết định ,cho dù ai tới khuyên cũng đều là vô dụng , nhưng đào hôn…… Chuyện lớn như thế này nàng làm sao có thể giúp a!
“Hương Hương, bỏ mọi chuyện qua một bên, muội cảm thấy ta thích hợp hòa nhập với Tướng gia phủ sao?” Thấy Hoài Hương có chút dao động Mạc Nguyên Thiến vội vàng bỏ thêm sức lực.“Người khác không biết, nhưng muội là rõ ràng nhất. Này cái gì cầm kì thư họa, tú kĩ nữ hồng, từ nhỏ đến lớn loại nào không phải muội giúp ta ứng phó để qua cửa sao? Thiên kim Mạc phủ như ta hoàn toàn chính là cái vỏ bọc , thiên kim chân chính là muội, muội gả vào thì so với ta còn thích hợp hơn.”
“Tiểu thư,mấy thứ kia đều có thể học, không là vấn đề.” Hoài Hương gấp đến độ không biết nên khuyên nàng như thế nào .“Nhưng nếu hiện tại người thực sự đào hôn , bên phía Tướng gia làm sao bây giờ? Lão gia phu nhân cũng sẽ tức giận!”
“Giận thì giận, chứ sao dù sao ta mới không tính nửa đời sau sẽ bị nhốt tại trong phủ Tướng gia đâu.” Mạc Nguyên Thiến nháy nháy mắt, kéo tay Hoài Hương “Cho nên Hương Hương, muội giúp ta một lần cuối cùng này được không? Trước giúp ta giả làm tân nương lên kiệu hoa, làm cho ta có thời gian rời đi kinh thành, đợi đến buổi tối, muội hãy thành thành thật thật cùng Nhan Khánh Ngọc nói là ta đã chạy thoát, ta tin tưởng hắn sẽ không làm khó dễ muội .”
Lời tiếp theo nàng chỉ nói ở trong lòng, tốt nhất Nhan Khánh Ngọc đâm lao phải theo lao, như vậy Hoài Hương cũng có chỗ tốt , “Vậy người sau đó sẽ làm sao bây giờ?” Hoài Hương mặt lộ vẻ vẻ buồn rầu, không dám tưởng tượng.
“Ta sau đó cùng lắm thì cả đời không lấy chồng a, chuyện đó có quan hệ gì.” Thật ra Mạc Nguyên Thiến cũng không coi trọng chuyện đó.“Hương Hương, không còn thời gian đâu , muội hãy đồng ý với ta đi.”
Nghe bên ngoài càng ngày càng náo nhiệt, Mạc Nguyên Thiến cũng biết giờ thành thân sắp đến .
“Trách không được tại sao tiểu thư vừa đến biệt quán đã cho Vương mẹ cùng mọi người Cẩm Tú thành , nói cái gì có ta là tốt rồi,nha đầu hồi môn liền bên này tùy tiện chọn mười hai cái là được, nguyên lai tiểu thư đã sơm tính toán sẵ rồi.”
“Đương nhiên tính tốt lắm, cũng chỉ thiếu muội thôi .” Mạc Nguyên Thiến bồi cười.“Hương Hương, có chịu giúp ta hay không ? Muội cũng biết, Nhan Khánh Ngọc là Tể tướng đương triều , nếu hắn biết ta chạy thoát, sử dụng quan hệ hạ lệnh phong tỏa cửa thành là chuyện dễ dàng, ta đây làm sao có thể chạy thoát.”
Hoài Hương nhìn nàng, trong lòng đấu tranh không ngừng .
“Hương Hương, muội đáp ứng ta đi” Thấy nàng vẫn do dự, Mạc Nguyên Thiến lại tăng thêm năn nỉ nhờ vả.“ Hạnh phúc cả đời của ta giao cho muội a! Ta tuyệt đối không thích hợp gả vào Nhan phủ !”
“Tiểu thư, người rõ ràng là làm khó xử muội thôi!” Hoài Hương dỗi quay mặt đi, không chịu nhìn nàng, biết chính mình luôn không cự tuyệt được khẩn cầu của tiểu thư.
“Được rồi, được rồi!” Mạc Nguyên Thiến ôm lấy vai của nàng, xấu lắm lắc lư nàng.“Chỉ cần muội giúp ta một lần cuối cùng này thôi, nếu ta chạy không thoát bị bắt trở về thành thân, về sau muốn vui vẻ cũng không còn cơ hội.”
Hoài Hương cúi đầu, không chịu lên tiếng trả lời.
“Được, muội thật sự không muốn giúp ta đúng không?” Mạc Nguyên Thiến buông nàng ra, cầm lấy túi hành lý nhỏ của mình.“Vậy muội liền ở lại nơi này đi, ta phải đi, nếu xảy ra chuyện gì, cho dù ta xảy ra chuyện gì cũng mặc ta!”
“Tiểu thư……” Hoài Hương thật sự không còn cách với nàng , cắn thật chặt môi dưới, nhắm mắt đáp ứng rồi “Được rồi, muội giúp!” Từ nhỏ đến lớn chính là như vậy, Mạc Nguyên Thiến luôn dẫn đầu gặp rắc rối, nàng vĩnh viễn là đồng lõa. Nàng luôn không có biên pháp đối với Mạc Nguyên Thiến , chỉ cần tiểu thư đã mở miệng, chính mình cho dù thật sự không muốn, cuối cùng vẫn là sẽ giúp nàng, rồi mới cùng bị mắng.
“Hương Hương là tốt nhất !” Mạc Nguyên Thiến cười đến mắt mị mị, vui vẻ thơm lên má nàng một cái “Tốt lắm, mau thay quần áo thường đi, ta giúp muội –”
Hoài Hương nhìn bộ dáng nhảy nhót của nàng, bất an trong lòng lại càng ngày càng lớn, như vậy, thật sự sẽ không có việc gì sao? Tối nay Tướng gia phủ giăng đèn kết hoa, vui sướng, tân khách tiến đến chúc mừng nối liền không dứt, có thể gặp được đương triều tể tướng Nhan Khánh Ngọc .
Trái ngược với vẻ náo nhiệt ở đại sảnh, ở Ẩn Ngọc Lâu lại có vẻ im lìm, Hoài Hương một thân hỉ phục đỏ thẫm ngồi ở trong phòng, trong lòng bất ổn, thật sự lo lắng không biết lát nữa làm sao trả lời với Tướng gia đây, lại lo lắng thêm Mạc Nguyên Thiến một mình lưu lạc giang hồ có gặp nguy hiểm hay không ?
Vụng trộm đem hồng khăn trùm đầu xốc lên, bà mối cùng tỳ nữ đã sớm đi ra ngoài, chỉ còn lại có một mình nàng. Nàng thở nhẹ xả giận đứng lên, nhìn trên bàn bày đầy các loại thức ăn, lại càng cảm thấy đói bụng hơn, làm cho nàng nhớ tới chính mình bởi vì khẩn trương, một ngày rồi cơ hồ cái gì cũng chưa ăn , ăn một chút hẳn là không sao đâu, dù sao cũng đang ở trong phòng, có lẽ đây là chuẩn bị cho tân nương tử đi.
Nghiêng người đánh giá màu săc thức ăn trên bàn, nàng kinh ngạc phát hiện bên cạnh có một cái hộp hình vuông, bên trong tất cả đều là các loại điểm tâm đồ ngọt, cùng với thức ăn ở một bên thật sự khác biệt quá lớn, nàng kỳ quái mở ra từng tầng một, cũng theo đó mà càng thêm kinh hỉ.
Tất cả điểm tâm này đều là nổi danh ở kinh thành, ngay cả nổi danh nhất “Thời Trân trai” cũng có ở trong đó. Hương thơm ngọt này làm cho nàng động động ngón tay, chuyện gì đến cũng tính sau đi.
Ngón tay nhỏ bé trắng noãn, không do dự cầm lên “Thời Trân trai” màu lam nhạt trong suốt, cắn xuống một ngụm , mắt thỏa mãn đầy ý cười .
Ăn ngon thật.
“Nhìn bộ dạng của nàng, là thực thích .”
Một giọng nam mang theo ý cười đột nhiên xuất hiện, dọa Hoài Hương làm rớt miếng bánh ngọt trong tay. Nàng cảnh giác ngẩng đầu, lại kinh ngạc rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm dường như đã từng quen biết.
“Di, là ngươi!” Hoài Hương mở lớn miệng, không dám tin.
“Đương nhiên là ta .” Một thân hồng bào Nhan Khánh Ngọc đi vào bên cạnh bàn, buồn cười vươn tay lau đi vụn bánh bên môi nàng.“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.” Hoài Hương nghĩ đến liền nở nụ cười. Nhưng là……“Ngươi tại sao lại ở nơi này?” Sau đó nàng mới nhớ đây là tân phòng, hắn tại sao cứ chạy vào như vậy ?
“Ngươi đi ra ngoài nhanh lên ” Nàng vội vàng đứng dậy, lôi kéo ống tay áo của hắn muốn hắn rời đi.” Không may bị người ta nhìn thấy, sẽ bị hiểu lầm.”
“ Sẽ hiểu lầm cái gì?” Nhan Khánh Ngọc bất động như núi ngồi tại vị trí, nhìn bộ dáng lo lắng của nàng.
Tân nương tử cư nhiên ở đêm tân hôn vội vã đem chú rể là hắn đuổi ra khỏi phòng , điều này làm cho người ta nhìn thấy không bị chê cười mới lạ đó.
“Ngươi…” Động tác phút chốc dừng lại, Hoài Hương lúc này mới phát hiện hắn một thân y bào đỏ thẫm, này “Ngươi chính là Nhan Khánh Ngọc?” Thật sự quá mức kinh ngạc, nàng cư nhiên mang họ tên ra trực tiếp gọi hắn.
“Cuối cùng cũng phát hiện sao?” Nhan Khánh Ngọc không trực tiếp trả lời, hắn thú vị nhìn biểu tình trên mặt nàng không ngừng biến hoá, quả nhiên cùng nàng thành thân, lạc thú không nhỏ.
“Nhưng là…… Ngươi……” Hoài Hương chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, trong chuyện này có gì sai lầm sao, hắn tại sao lại là Nhan Khánh Ngọc chứ!“Ngươi vào phòng như thế nào ?”
Một đống vấn đề lớn ở trong đầu nàng hiện lên, cuối cùng vấn đề này mới nhảy ra khỏi đầu .
Nàng nghĩ đến, lúc này ngoài kia hẳn là còn rất nhiều quan khách đi, cho dù là trở về phòng, không phải cũng nên có một phen phô trương sao? Ít nhất bà mối nên đến đây.
“Nàng có thể tự mình xốc khăn hồng trùm đầu, ta sẽ không thể tự mình tiến vào phòng sao?” Nhan Khánh Ngọc nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng , thoải mái mà chống đỡ, giống như chuyện này không có gì cùng lắm thì ….
Trên thực tế, là hắn tốn không ít sức, mới đem một đám người bỏ lại trước viện, chính là muốn một mình cùng nàng ở chung. Nếu không hôm nay phô trương như vậy, đêm động phòng hoa chúc của hai người chắc chắn sẽ bị mọi người ồn ào , cả đêm náo loạn không ngớt !
“Ta đây là có lý do !” Hoài Hương mặt đỏ lên. Nhớ tới “Trọng trách” của mình, vội vàng tỏ vẻ.
“À? Cái lý do gì ?” Hắn thật muốn nghe xem. Nàng sẽ nói ra cái lý do gì đây.
“Ngươi trước đáp ứng ta, không thể giận.” Sợ hãi nhìn hắn, Hoài Hương yêu cầu như thế .
Có lẽ là bởi vì lúc trước gặp nhau ở chung, lại thấy hắn có khí chất giống như Trầm Thiên Hạm, Hoài Hương đối mặt với hắn lá gan lớn hơn một chút. Lúc này trong lòng nàng không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn hắn chính là Nhan Khánh Ngọc, nếu là người khác, nàng hiện tại không biết còn có thể tỉnh táo không nữa, chỉ sợ đã sớm bị dọa khóc hoặc dọa đến hôn mê đi “Được, ta đáp ứng nàng sẽ không tức giận.” Nhan Khánh Ngọc cũng sảng khoái, một lời liền đáp ứng , đêm tân hôn, vốn không nên nổi giận cùng tân nương tử của mình .
“Thật sự?” Thấy hắn gật đầu cam đoan, Hoài Hương mới mím môi, cố lấy dũng khí thẳng thắn,“Bởi vì ta không phải tân nương tử!”
Biểu tình của Nhan Khánh Ngọc tức thì có chút tim đập mạnh và loạn nhịp, không dự đoán được nàng sẽ nói ra loại lý do thái quá này, rồi sau đó bất đắc dĩ chỉ chỉ lên người nàng.
“ Trên người nàng mặc giá y, còn nói chính mình không phải tân nương tử?” Hắn lắc đầu, không biết có nên giễu cợt nàng lấy cái lý do vô lý này hay không .“ Có phải nàng muốn ta tin rằng, nàng kỳ thật không phải thiên kim Mạc phủ , mà chỉ là một nha hoàn thôi phải không?”
“Ngươi làm sao biết?” Hoài Hương giật mình mở lớn mắt, đối với hắn có vài phần kính trọng, bắt đầu tin tưởng hắn thật sự là đương triều Tể tướng Nhan Khánh Ngọc .“Ngươi thật sự lợi hại đúng như lời mọi người đồn!”
“Cám ơn.” Nhan Khánh Ngọc cười khổ, bị nàng khen ngợi như vậy không biết là nên khóc hay cười nữa, chỉ có thể theo lời của nàng đáp.“ Nàng chính là nương tử của ta, người ta nói xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, nàng thực sự chắc chắn muốn tiếp tục chơi trò ‘Ta không phải’ này mãi sao?”Hắn trăm phương nghìn kế thoát thân để trở về tân phòng, cũng không phải là muốn nghe nàng nói những điều này .
“Ta thật sự không phải a.” Hoài Hương nhìn thấy hắn không tin, nóng nảy.” Ta là hầu nữ bên người thiên kim tiểu thư Mạc phủ , ta gọi là Hoài Hương , tiểu thư kiên trì muốn đào hôn, mặc cho ta khuyên như thế nào nàng cũng không nghe, còn muốn ta trước thay thế nàng, miễn là làm cho người ta không phát hiện ra nương tử đã biến mất! Ta thật sự không phải Mạc Nguyên Thiến a.”
Nàng nhanh chóng đem sự việc trước sau trình bày với hắn, Hoài Hương thiếu chút nữa không thở nổi.
Thấy bộ dáng kích động của nàng , Nhan Khánh Ngọc nao nao, thu hồi tươi cười.
“Nàng không phải Mạc Nguyên Thiến?” Nàng tại sao lại không phải Mạc Nguyên Thiến? Ngày ấy ở Mạc phủ, hắn ở đằng sau núi giả chính tai nghe thấy tỳ nữ ở tìm “Tiểu thư” a .
“Ta thật sự không phải.” Hai mắt Hoài Hương hồng hồng, chỉ sợ hắn không không tin lời nói của mình:“Ta gọi là Hoài Hương, là Nguyên Thiến tiểu thư khi còn bé mang về trong phủ , ta thật sự không phải tiểu thư.”
“ Dừng dừng, nàng nói nàng tên gì?” Nhan Khánh Ngọc tuấn mi nhíu lại, nhớ tới một chuyện.
“Hoài Hương……” Nhan Khánh Ngọc trí nhớ hơn người nhớ tới ngày ấy ở sau hòn giả sơn, thật là có một tỳ nữ đang tìm “Tiểu thư”, nhưng một nữ tử khác theo phía sau đến tìm là “Hương Hương”. Thì ra, nàng khẩn trương là vì nữ tử kia tìm nàng, là hắn đã hiểu sai .
“Ngày đó ở sau núi giả , nàng khẩn trương như vậy , là sợ bị ai tìm được?” Hắn thử hỏi.
“Nhạc Nhạn a.” Hoài Hương tuy rằng không rõ hắn vì cái gì đột nhiên lại hỏi đến chuyện của ngày hôm ấy, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời.” Ta trộm điểm tâm từ phòng bếp đi ra, nếu để cho Nhạc Nhạn phát hiện sẽ bị đòi lại,như vậy ta thật sự đau lòng a” Nàng lại nhìn hắn một cái, giọng nói mang theo một chút bất mãn.“Ai…. Không bị Nhạc Nhạn phát hiện, vẫn là không ăn được điểm tâm.”
“Ta đây không phải đã sai người làm điểm tâm bồi thường nàng sao?” Nhớ tới ngày ấy, trên mặt Nhan Khánh Ngọc lại xuất hiện tươi cười, theo ánh mắt hắn nhìn về bàn đầy thức ăn ngọt ở một bên, còn như thấy lại tình cảnh ngày đó, mặt của nàng không hiểu mà đỏ.
“Vậy ngươi tin tưởng ta không phải tiểu thư ?” Hoài Hương mở to mắt to, tâm tình đã có chút phức tạp.
“Ta tin lời nói của nàng, nàng không cần phải khóc?” Nhẹ nhàng đem nàng ngồi vào trước mặt mình , hắn vươn tay lau đi lệ trên má nàng “Nàng tại sao lại thích khóc như vậy ?”
Thanh âm dễ nghe như là thở dài, lại giống mang theo một chút không muốn, làm cho Hoài Hương trong lòng phát sinh ra ngọt ý, như là mới vừa rồi ăn miếng bánh ngọt kia.
“Tại ta hay khóc thôi.” Nàng nhịn không được hướng hắn làm nũng. Sau khi được hắn tín nhiệm, lòng của nàng an ổn một chút.“Ngươi có thể đáp ứng ta hay không , cũng đừng nổi giận với tiểu thư? Tiểu thư chỉ là ham vui thôi.”
“Mạc Nguyên Thiến sao? Ta không thèm để ý.” Nhan Khánh Ngọc khẽ vuốt má của nàng , trong lời nói dường như không coi trọng.
“Thật sự không tức giận? Vậy là tốt rồi.” Hoài Hương nhẹ nhàng thở ra cũng không có nghe ra hắn ý tại ngôn ngoại, hắn chính là đang vui sướng cũng sẽ không truy cứu chuyện Mạc Nguyên Thiến đào hôn.
“Hương Nhi, ta có việc hỏi nàng.” Kéo tay nàng, Nhan Khánh Ngọc từ đầu đến cuối, để ở trong lòng cũng chỉ có nàng, Mạc Nguyên Thiến như thế nào đương nhiên không liên quan đến hắn.
“Hương Nhi?” Nàng ngây ngốc, nửa khắc mới phản ứng lại đây là gọi nàng.“Tiểu thư cùng Thiên Hạm đều bảo ta là Hương Hương ”
Khi nghe đến hai chữ “Thiên Hạm” này khuôn mặt anh tuấn hơi trầm xuống , rất nhanh lại khôi phục khuôn mặt tươi cười.“Ta đây càng thích gọi nàng là Hương Nhi .”
Thấy nàng còn có ý tranh luận cùng hắn về vấn đề xưng hô, Nhan Khánh Ngọc liền trước một bước mở miệng ngăn nàng.
“Nàng trước tiên trả lời ta, hôm nay trên kiệu hoa là ai? Cùng ta bái đường là ai?” Sau khi biết rõ sự tình, hắn liền nghĩ biện pháp, lưu lại tân nương giả mạo này.
“Tốt?” Vì cái gì nàng không biết là có chỗ nào tốt đâu?“Thật sự kỳ quái.” Vào ngày mừng tân nương lại đào hôn, hắn tại sao vẫn còn cười được “Sẽ sao?” Nhan Khánh Ngọc biết nàng suy nghĩ cái gì, lại chỉ là cười mà không đáp. Tự rót ra hai ly rượu, đem một chén giao cho nàng “Đến đây, chúng ta cạn chén này.”
“Cạn ?” Trong tay bị ép nhét vào ly rượu, Hoài Hương mặt đầy hồ nghi.“Đây là chuẩn bị cho người uống rượu giao bôi đi, ta cũng không phải…”
Nhan Khánh Ngọc rất nhanh che lại miệng của nàng, đem toàn bộ rượu trong miệng uy nàng uống. Hoài Hương giật mình trợn mắt, lại làm cho hắn chặt chẽ giữ lại, tránh cũng không thể tránh, nuốt vào ly rượu giao bôi kia, hơi nồng củarượu làm nàng ngấn lê.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm đi từng giọt rượu bên khoé miệng nàng , Đồng thời võ nhẹ hai má nàng, cầm tay nàng hướng lên trên, đem ly rượu trên tay đưa vào miệng chính mình.
“Ngươi……” Hoài Hương hít thở thông, mở to đôi mắt lờ mờ hơi nước xem xét hắn, không rõ hắn vì cái gì lại làm như vậy “Nghi thức hoàn thành .” Nhan Khánh Ngọc chỉ mỉm cười, tuyên bố như thế.
Nghi thức? Cái gì nghi thức a? Tại sao nàng tuyệt không biết hắn suy nghĩ cái gì hết vậy? Hoài Hương ngơ ngác nhìn hắn, bị hành vi của hắn làm cho khó hiểu.
Nhan Khánh Ngọc trên mặt tuấn tú vẫn là tươi cười làm người khác cảm thấy thoải mái, cái gì cũng không cùng nàng giải thích, chỉ ôm lấy nàng ,hướng giường đi đến.
“ Dừng dừng!” Nhìn càng ngày càng tiếp cận giường lớn, Hoài Hương khẩn trương nắm vạt áo trước của hắn, cuống quít lên tiếng.“Ngươi làm cái gì?”
“Đây là đêm động phòng của ta, nàng hẳn là biết ta muốn làm cái gì?” Đem nàng dặt nằm ở trên giường. Nhan Khánh Ngọc không lên ngay, chính là ngồi ở mép giường hai tay ôn nhu vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh ngạc của nàng, cưỡng chế khát vọng muốn ôm nàng vào trong lòng.
Chú bướm nhỏ nhắn này, chắc chắn còn một chuỗi câu hỏi đang chờ hỏi đây.
“Nhưng là…… Ta không phải tiểu thư a!” Hoài Hương ngồi xuống, theo bản năng hướng vào phía bên trong giường.
Nàng đương nhiên biết đây là đêm tân hôn của hắn, nhưng không phải của nàng a “Nhưng nguời cùng ta bái đường là nàng, nàng chính là thê tử của ta.” Nhan Khánh Ngọc thần sắc thật sự nghiêm túc, đây cũng là ý nghĩ thật sự trong lòng hắn.
Ngẫm lại ông trời cũng coi như đối xử tử tế với hắn , để cho hắn sai sót ngẫu nhiên cưới về nữ tử mà hắn chân chính muốn kết hôn, hắn không nắm chắc cơ hội này đâm lao phải theo lao sao được “ Thê tử của ngươi?” Khuôn mặt Hoài Hương từ mờ mịt chuyển sang đỏ bừng, sau lại tái nhợt cùng bối rối.“Như thế nào có thể…… Như vậy không được , ta không phải……”
“Nàng phải.” Nhan Khánh Ngọc cắt ngang lời của nàng, tâm tình thêm khoái trá một chút. “Mà hiện tại, chúng ta nên làm thật tốt trong đêm động phòng này.”
“Không đúng, ngươi khoan đã.” Hoài Hương né tránh bàn tay của hắn đang hướng đến, mãnh liệt lắc đầu.“Như vậy là không đúng chúng ta không phải vợ chồng, ta không phải…… Đã nói là tiểu thư bảo ta đại gả a.”
Nàng dồn dập giải thích, chỉ sợ hắn kỳ thật vẫn không hiểu rõ chân tướng, hắn nhất định là chưa rõ đi, bằng không như thế nào lại…… Như thế nào lại vẫn hướng nàng tới gần “Đại gả, giống như là gả cho.” Nhan Khánh Ngọc trong lòng than thầm một hơi, không muốn bắt buộc nữ nhân mà mình thích. Đành phải đánh đòn tâm lý với nàng.“ Nàng hãy nghĩ mà xem, nàng thay thế Mạc Nguyên Thiến gả cho ta, vậy đương nhiên chính là thê tử của ta .”
Hoài Hương ngẩn ra, bỗng dưng cảm thấy lời này nghe vào có chỗ nào không thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời lại không có biện pháp phản bác.
“Hơn nữa người cùng ta bái đường là nàng, thiên địa cùng tất cả mọi người là nhân chứng, nàng còn muốn chối sao?” Nhan Khánh Ngọc nghiêng người giữ chặt tay nàng, không cho nàng lại né tránh.
“Kia không tính toán gì hết.” Hoài Hương cúi đầu nói.“Ta chỉ là chuyển lại lời của tiểu thư , tạm thời……”
“Không phải tạm thời.” Nhan Khánh Ngọc đánh gãy lời của nàng. “Hương Nhi của ta, nàng có nghĩ đến hay không , nếu hiện tại nàng đi ra khỏi gian phòng tân hôn này, người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào?”
“Hả?” Hoài Hương nhất thời ngây ngốc “Mà nếu sáng mai tỳ nữ tiến vào, phát hiện trong phòng không có tân nương tử, có thể hay không tạo thành một trận xôn xao?” Nhan Khánh Ngọc lại nói.
“Có thể.” Này thật là.
“Còn nữa, nếu sáng mai không có con dâu phụng trà, vậy cha mẹ ta có thể hỏi tân nương tử như thế nào hay không ?” Nhan Khánh Ngọc nhìn Hoài Hương đang ngây ngốc, rốt cuộc cười ông trời của nàng thực ngây ngô.“Đến lúc đó nàng nghĩ thử xem ta nên nói như thế nào? Nói thiên kim thực sự đã đào hôn ? Hay nói nàng kiên trì không gả cho ta?”
Hoài Hương trầm mặc, nàng tại sao lại không nghĩ tới điều này? Hắn nói đúng, nàng không phải chỉ cần thành thân ngày này mà thôi, nếu muốn thành toàn tiểu thư, nàng phải giữ kín chuyện đào hôn này, cũng phải…… Tiếp tục giả làm Mạc Nguyên Thiến.
“Nhưng là…… Đều theo như ngươi nói ta không phải a.” Hoài Hương tâm phiền ý loạn , không biết nên như thế nào mới tốt.
“ Người cùng ta bái đường là nàng là đủ rồi.” Thừa dịp nàng sững sờ, Nhan Khánh Ngọc thu gọn lại khoảng cách giữa hai người, mặt hai người cách nhau không đến một bàn tay”Hiện tại, chúng ta có thể bắt đầu ” (Hà Đoàn: bắt đầu gì a ??? hớ hớ)
“Bắt đầu?” Vẻ mặt nàng toàn là nghi hoặc, tâm lại bởi vì hắn tiếp cận mà trở nên khẩn trương. Mặt hắn thật gần, cũng sắp chạm đến mặt nàng , con ngươi xinh đẹp sáng long lanh , như là đem cả người nàng hút vào.
“Đúng vậy, bắt đầu” Cánh tay dài duỗi ra, buông xuống sa trướng, đem đôi mắt đầy thõa mãn không xác định tân nương tử vây ở giường lớn .“ Chúng ta bắt đầu đêm động phòng hoa chúc.
Nàng là ai không quan trọng, hắn sẽ bằng hành động trực tiếp, để cho nàng trở thành thê tử của hắn.