Cát Tường và Như Thi đã sớm bị thế trận sát phạt không chút lưu tình nào của Tô Đường dọa cho sợ đến mức mặt xám như màu đất, hai chân run rẩy. Như Ý bị kéo đi rồi, hành trang mang theo chỉ có một bộ chăn đệm với mấy bộ y phục, từ nay về sau một thân một mình ở tĩnh thất không còn vùng lên được nữa, vì Tô Đường đã nói — không có lệnh không được phép ra! Đây có khác nào bị nhốt đâu?! Như Ý được Hoàng thượng sủng ái nhất lại còn xuất thân từ nhà quan mà còn có kết cục như vậy, thì mấy nàng sẽ bị trừng phạt thế nào chứ?!
Hai người nghĩ cũng không dám nghĩ nhưng lại không thể không nghĩ, đành phải thầm run rẩy trong lòng lén lút liếc nhìn sắc mặt Tô Đường. Nhưng Tô Đường chỉ nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi, rõ ràng là không muốn từ bỏ ý định, hơn nữa, từ nãy đến giờ nàng vẫn luôn im lặng không nói gì, càng khiến hai người khủng hoảng hơn!
Lý do Tô Đường trầm mặc, là vì trừ cơn đau bụng làm cho nàng không nói được thành lời ra, cũng là vì không biết rốt cuộc nên xử lý hai kẻ đồng lõa này thế nào.
Trong ba người, Như Ý là kẻ cầm đầu, nhất định phải diệt trừ, nhưng trừ bỏ chứ không phải giết chết. Dù sao, tuy Tô Đường căm thù nàng đến tận xương tận tủy, nhưng cũng không thể làm ra chuyện tàn nhẫn như là loạn côn đánh chết được. Điều Tô Đường muốn là diệt trừ hết tất cả thế lực mà nàng ta có, khiến nàng ta tứ cố vô thân, như vậy, dù nàng ta có nhiều mưu ma quỷ kế hơn nữa, thì cũng không thể nào dùng được. Vì thế Tô Đường mới nhổ nàng ta khỏi viện Lưu Vận này, ném tới tĩnh thất cho nàng ta tự sinh tự diệt.
Còn Cát Tường và Như Thi, nếu Như Ý là đầu óc ngốc nghếch, thì hai cô nàng này thậm chí còn chẳng có đầu óc, không có bản lĩnh gì, bắt nạt kẻ yế vừa gặp nguy hiểm đã rối loạn, không đáng nhắc đến.
Vì vậy, sau khi giải quyết Như Ý xong, Tô Đường định cứ mặc kệ hai nàng, không thèm quan tâm cũng đủ khiến các nàng cả ngày hoảng sợ không yên lòng rồi. Nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay Tuyên Tử rơi xuống nước các nàng cũng nhúng tay vào không ít, nên nàng lại không muốn tha cho các nàng dễ dàng như vậy.
Phải xử lý thế nào đây?
Tô Đường nghĩ một chút, có ý tưởng: “Cát Tường, Như Thi!”
Rốt cuộc hai người cũng nghe thấy Tô Đường lên tiếng, biết mình sắp bị trừng phạt, liền sợ tới mức ‘rầm’ một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Cát Tường mếu máo: “Thiếu phu nhân, van xin ngài tha cho chúng ta đi, đừng đưa chúng ta tới tĩnh thất, sau này chúng ta làm trâu làm ngựa hiếu kính ngài.”
Như Thi cũng nói theo: “Đúng vậy, tất cả đều là do Như Ý làm, không liên quan đến chúng ta. Thiếu phu nhân, ngài tha cho chúng ta đi!”
Nhìn trò hề của hai người này, Tô Đường giận đến bật cười: “Yên tâm, ta sẽ không đánh chửi các cô, sẽ càng không đưa các cô đến tĩnh thất.” — đãi ngộ đó, hai người các cô còn chưa xứng để nhận đâu!
Hai người nghe vậy, mừng rỡ nói: “Tạ ân điển của thiếu phu nhân, tạ ơn thiếu phu nhân!”
Tô Đường lạnh lùng cười: “Gần đây sức khỏe lão phu nhân không được tốt, các cô đến viện Phúc Thụy hầu hạ lão nhân gia đi, cũng nhân tiện sao chép kinh thư cầu phúc cho lão nhân gia ngài!”
Hai người nhìn nàng với ánh mắt không thể tin nổi, hầu hạ lão phu nhân? Sao chép kinh thư? Cứ thế sao?!
Thấy Tô Đường không có vẻ nói đùa, hai người vội dập đầu tạ ơn, sau đó lại chấp nhận số phận quay về phòng thu dọn đồ đạc — cũng giác ngộ rất rõ, trừ những gì vốn là của mình, thì hai nàng đều không dám mang thêm gì cả. Thiếu phu nhân đã nói là sang hầu hạ lão phu nhân, thì từ nay về sau cũng không thể coi mình như tiểu thư được nữa rồi! Có điều, so với kết cục của Như Ý, thì còn tốt hơn nhiều! Dù sao, lão thái thái luôn nhân từ,cần các nàng ngoan ngoãn, chắc chắn bà sẽ đối xử tốt với các nàng!
Nhìn hai người vui vẻ chạy đi, khóe miệng Tô Đường nhếch lên một nụ cười sâu xa — lão thái thái à, ngài đứng một bên xem kịch vui, ít nhiều gì cũng phải thưởng một hai lượng bạc chứ, đúng không? Ta cũng không muốn lấy bạc thưởng của ngài, chỉ muốn ngài chịu khó xử lý giúp ta hai người này một chút thôi!
Chấn chỉnh gia phong, mỗi người đều có trách nhiệm riêng!
Hơn nữa, thái độ của ngài từ trước tới giờ đến khiến người ta không nhìn rõ lắm. Ta cũng chỉ muốn thăm dò một chút trước khi hành động thôi mà. Ta thật sự muốn xem ngài định xử lý hai người này thế nào. Người ta nói, lựa cơm gắp mắm, ngài phải chỉ cho ta phương hướng, thì ta mới biết rõ nên đi đường nào chứ?
Ngài cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy sao được?
Có điều, Tô Đường càng cười càng giảo hoạt, nàng có dự cảm, Cát Tường và Như Thi cao hứng quá sớm rồi.
Đúng là hai mỹ nhân kia cao hứng quá sớm, những tháng ngày rất dài sau này, hai nàng đều vô cùng thê thảm.
Lão thái thái cũng thực sự rất nhân từ, không để các nàng hầu hạ gì, chỉ nhờ các nàng sao chép kinh thư mà thôi. Có điều, cả căn phòng đầy kinh thư, từ dầy đến mỏng, từ cũ đến mới, từ biết đến không biết, số lượng không biết bao nhiêu mà đếm, hơn nữa, mỗi bản đều phải chép ra năm mươi bản nữa. Năm mươi bản đấy!!! Đã vậy, chữ nghĩa còn phải ngay ngắn thẳng hàng đẹp đẽ, đầy đủ thành ý! Càng sao chép lâu, hai người chỉ cần vừa nhìn thấy đã muốn nôn ra, lại càng ao ước được ném tới tĩnh thất giống Như Ý! Sau này, biết lão thái thái sợ Như Ý ở một mình lại nhàn cư vi bất thiện, nên mới sai người tặng số kinh thư giống như thế sang cho nàng ta cùng sao chép, thì hai người mới nghiến răng nghiến lợi nói — giờ mới công bằng!!!
Đương nhiên, khiến cho hai mỹ nhân không chịu nổi không chỉ là chuyện sao chép kinh thư, mà còn cả việc ăn chay nữa. Nói hoa mỹ là “vì lòng thành”! Vì vậy, sáng sớm chỉ có cháo loãng với dưa muối, trưa là cải trắng với cơm khô, tối là cháo đặc với hành lá và đậu phụ, ngày nào mà được ăn trứng hay gì gì đó, thì đúng là đại tiệc!!!
AAAA! Thật sự rất khổ sở mà!!!
Đương nhiên, lúc này người vui nhất chính là Tô Đường, mỗi tháng xem sổ sách lại thấy thêm được mấy chục lượng!
Đương nhiên, những chuyện này là nói sau.
Hiện giờ giải quyết được ba mỹ nhân, ai phải đi đâu cũng đã đi đến đó rồi, chỉ còn lại Như Họa.
Như Họa vẫn như lúc trước, nhìn ba người kia bị trừng phạt, trên mặt nàng ấy cũng không tỏ ra vui mừng hay sợ hãi, ngoài ánh mắt thỉnh thoảng lộ ra vẻ bất đắc dĩ ra. Đương nhiên, vẻ bất đắc dĩ này cũng bị Tô Đường nhìn thấy trọn vẹn. Chờ khi phát hiện ra ánh mắt Tô Đường dừng lại trên người mình, Như Họa cũng biết, tiếp theo là đến lượt nàng ấy.
Tô Đường đứng dậy, đi đến trước mặt Như Họa, đánh giá cẩn thận vị tiểu cô nương còn thấp hơn mình một cái đầu, mặt còn chưa trưởng thành hết nhưng lại rất trầm tĩnh, chín chắn này — năm nay nàng chỉ mới mười lăm tuổi, nhỏ nhất trong bốn người, nhưng lại hiểu lý lẽ nhất/
“Cô tên gì?” Tô Đường hỏi.
“Như Họa.” Trả lời ngắn gọn, rõ ràng.
“Không phải, ta hỏi tên cũ của cô cơ.”
Như Hoa ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tô Đường, sau đó cúi đầu thành thật đáp: “Trần Lê ạ.”
“Cô biết y thuật sao?” Tô Đường hỏi.
“Ta đã từng học với bà ngoại.”
Tô Đường khẽ gật đầu, cười nói: “Cô cứ tạm thời ở lại đây đi.”
“Vâng.”
Nhìn mấy nha hoàn mama vốn phục vụ trong Tây Uyển, Tô Đường nói với Trần Lê: “Hiện giờ Tây Uyển cũng không cần nhiều người thế này, cô chọn giữ lại mấy người đắc lực đi, những người khác ta sẽ đưa đi.”
Nha hoàn ma ma nghe thấy vậy liền biến sắc, sau đó nhìn Trần Lê với ánh mắt van xin. Bọn họ vốn đều chướng mắt vị chủ nhân không có tiếng tăm gì, luôn luôn bị xa lánh này, không ngờ hiện giờ gió mây đổi chiều, nhìn dáng vẻ thiếu phu nhân có vẻ rất coi trọng nàng, mà chắc chắn bọn họ đã khiến thiếu phu nhân có thành kiến, nếu lại bị Thiếu phu nhân đưa đi, chỉ e sẽ không có ngày lành, ở lại Tây Uyển tốt hơn nhiều!
Trần Lê không để ý đến ánh mắt mong mỏi của mọi người, chỉ lãnh đạm đi qua trước mặt họ, chỉ ba nha hoàn và mama rồi đi tới trước mặt Tô Đường nói: “Phần lớn hoa lá cây cảnh ở đây đều cần người chăm sóc, họ vốn làm mấy việc này, giữ lại là tốt nhất.
Công minh không thiên vị, xử lý đúng mực, Tô Đường rất vừa lòng. Quay đầu nhìn về phía mấy người bất an còn lại, nàng cười nói: “Thu dọn một chút đồ đạc rồi đi theo ta.”
Mọi người không thể làm cách nào khác, đành phải lui ra. Ngay khi mọi người đi hết, một nha hoàn mắt to môi mỏng quay ngược lại, quỳ xuống trước mặt Tô Đường nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ là Đỗ Quyên, có chuyện muốn bẩm báo.”
Tô Đường nhìn mặt cô ta quen quen, bộ dạng lại lén lút, liền nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”
Đỗ Quyên nhìn quanh bốn phía rồi nhỏ giọng nói: “Ngài phải cẩn thận Như Ý, nô tỳ hầu hạ bên nàng ta, cũng biết nàng ta sẽ không từ bỏ ý định đâu. Hơn nữa, ngài cũng biết làm sao nàng ta biết được thân thế của tiểu thiếu gia chứ, đó là do Hoàng thượng nói cho nàng ta. Khi đến phủ tướng quân rồi, nàng ta vẫn thường xuyên thư từ qua lại với Hoàng thượng! Tiểu Hoàng ở Thiên môn đã bị nàng ta mua chuộc, chính y truyền thư đi giúp nàng ta.”
Tô Đường khẽ cười, cuối cùng nàng cũng biết vì sao nhìn nha hoàn tên Đỗ Quyên này lại quen như thế. Là vì mỗi lần gặp Như Ý, nàng đều thấy cô ta đi theo nàng ta. Như vậy, cũng có thể coi là nha hoàn tâm phúc.
Hay, hay lắm!
Tô Đường cười híp mắt: “Ừ, không tệ! Ta còn đang nghĩ xem nên phái ai tới tĩnh thất hầu hạ nàng ta. Ngươi đã hầu hạ nàng ta quen rồi, đương nhiên cũng biết tính nết nàng ta thế nào, vậy để ngươi đến chăm sóc nàng ta đi.”
Đỗ Quyên nghe thấy vậy, mặt tái mét đi, cô ta quay lại muốn về phe nàng mà, không phải là thiếu phu nhân nên coi cô ta như tâm phúc, sau đó vô cùng coi trọng cô ta sao? Đột nhiên lại chuyển biến thế này là thế nào?!
Không được không được, cô ta không thể đến tĩnh thất được, nếu không, để Như Ý cô nương biết cô ta bán đứng nàng ta, thì sẽ xử chết cô ta mất!
Có điều, Tô Đường đã không muốn để ý tới sự khóc lóc van xin của cô ta nữa, đối với loại người bán chủ cầu vinh, ngoài khinh thường ra, nàng cũng chỉ thấy ghê tởm mà thôi!
Để cho hai chủ tớ này nương tựa lẫn nhau trong tĩnh thất, tương thân tương ái, cùng đánh cùng giết nhau đi!
Ôi ôi, nàng thật quá tàn nhẫn!!!
Thấy Tây Uyển cũng đã ổn thỏa, Tô Đường xoa xoa thắt lưng, quay người bước đi. Còn về phần những nha hoàn mama ở Tây Uyển, thậm chí là những hạ nhân dư thừa trong phủ tướng quân à, ha ha, nàng vừa nghĩ ra một cách tuyệt diệu. Có điều bây giờ vẫn chưa nói ra được, còn phải nói qua với mặt lạnh đã.
Hiện giờ, nên quay về xem Tuyên Tử thế nào thì hơn.
Nhớ đến nét mặt tuyệt vọng tan nát cõi lòng của Tuyên Tử, tim Tô Đường khẽ nhói lên, nàng còn nghĩ, liệu sự trừng phạt của nàng dành cho mấy người Như Ý kia có phải là quá nhẹ không? Có điều, một lúc sau nàng lại nghĩ, những việc nàng có thể làm cũng chỉ đến thế thôi.
Ôi, biết làm thế nào để cứu vớt con đây, tiểu Tuyên Tử của ta…
Tuyên Tử vẫn chưa tỉnh, Hỉ Thước đã quay về, nhìn Tống Thế An vẫn ngồi bên giường, Tô Đường liền kéo Hỉ Thước ra ngoài nói chuyện.
“Mọi việc thế nào rồi?” Tô Đường cầm một tách trà nóng hỏi.
Hỉ Thước lấy trong ngực ra một cuộn giấy đưa cho nàng nói: “Đã làm tốt rồi ạ. Tiểu Mạc bảo em đưa cái này cho người.”
Tô Đường mở ra, nhìn thấy bên trong là các loại công văn, trên đó có chữ ký đồng ý của tiểu Mạc, hiện tại cửa hàng này là của hắn, nhưng hắn lại chuyển nhượng lại mấy thứ này cho nàng, lòng sáng như trăng.
Hỉ Thước vẫn thầm thì: “Em vốn chỉ biết tiểu Mạc gọi là tiểu Mạc, không ngờ hắn còn có tên. Mạc Vong Ân, Mạc Vong Ân, thú vị thật!”
Tô Đường không khỏi cảm động, năm đó lúc lo chứng nhận để nhập tịch cho tiểu Mạc, tiểu Mạc không biết tên mình, nên mới lấy hai chữ “Vong Ân”. Mạc Vong Ân, không quên ở đây, là không quên ân tình của Tô Đường đối với hắn.
“Còn nữa, tiểu thư, em cảm thấy tiểu Mạc rất kỳ quái, không phải bình thường hắn vẫn nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Vậy mà hôm nay lại biến thành người câm, em vừa nói chuyện với hắn, hắn đã cúi gằm đầu xuống, cũng không biết làm cái gì, thậm chí em còn nhìn thấy hắn đỏ mặt nữa! Đúng là không hiểu hắn nghĩ gì luôn. Lúc đưa em về còn nhắc em bảo trọng, đáng ghét mà, em đã nặng thế này rồi còn bảo em bảo trọng gì nữa chứ?”
(*) “bảo” nghĩa là giữ gìn, “trọng” nghĩa là nặng. Thông thường người ta dùng từ ‘bảo trọng’ khi từ biệt với ý: ‘giữ gìn sức khỏe’, nhưng ở đây bạn Hỉ Thước cố tình nắn thành ‘giữ gìn cân nặng’.
Nhìn bộ dạng giận dữ của Hỉ Thước, Tô Đường bật cười, sau đó trong đầu chợt lóe lên, tiểu Mạc đỏ mặt à? Nhớ đến các manh mối trước kia, nàng thoáng hiểu hết.
Thì ra là thế, thì ra là thế, nhìn vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên không biết gì của Hỉ Thước, Tô Đường cười gian xảo.
Hỉ Thước bị nhìn đến phát sợ, cũng không để ý đến nàng, nói tiếp: “Còn nữa, tiểu thư, sau này người đừng có gặp lại cái vị Triển đại nhân kia nữa. Hôm nay thấy người không tới, hắn cứ luôn miệng hỏi Tô huynh đâu, sao Tô huynh không tới! Hừ, hắn nhớ nhung cái gì chứ, người ta là phụ nữ đã có chồng rồi!”
Tô Đường toát mồ hôi, hình như trong mắt Triển Dịch Chi, nàng là một người đàn ông mà, nhớ nhung cái gì được chứ?!
Hỉ Thước như nhớ ra gì đó, lại xáp lại gần hỏi: “Tiểu thư, người xử lý mấy người Như Ý thế nào? Người xem, người sai em ra ngoài, làm em chẳng xem được kịch hay! Cái cô Như Ý kia thật đáng ghét, nên xẻo ra từng mảnh rồi cho chó ăn mới hả dạ!”
Nhìn cô ấy đứng xoa xoa tay, Tô Đường nói: “Vậy thì xem ra tiểu thư nhà em làm em phải thất vọng rồi!” Nói xong, nàng kể hết cho cô ấy nghe chuyện trừng phạt vừa rồi.
Quả nhiên Hỉ Thước rất thất vọng: “Vậy thôi ạ? Quá nhẹ nhàng cho họ!”
“Nếu không thì sao?” Tô Đường buông tay nói.
“Ơ, ít nhiều gì cũng phải đánh vài cái chứ!” Hỉ Thước nghĩ một lúc lâu mới nói được một câu như vậy.
“Các nàng liễu yếu đào tơ như thế, e rằng chỉ đánh vài cái đã đi đời nhà ma rồi. Gây chuyện chết người cũng không phải chuyện đùa đâu. Nếu đánh không chết mà bị thương, còn phải móc bạc ra mời người chữa cho các nàng nữa, không có lời.” Tô Đường vừa uống trà vừa nói, sau đó lại thở dài: “Thật ra, tuy ta nói năng sắc bén, sắc mặt nghiêm nghị, cũng muốn trừng trị các nàng một trận ra trò, nhưng cuối cùng cũng không dám làm quá mức. Dù sao họ cũng ở trong cung ra, không nhìn mặt tăng cũng phải coi mặt phật…”
Nhớ đến cái ‘mặt phật’ này, Tô Đường lại chợt nhớ lời nói của Đỗ Quyên, Như Ý vẫn thư từ qua lại với Hoàng thượng à? Thế này là sao?
Đã mai mối loạn lên, chỉ hôn lung tung, còn lén lút lui tới với người con gái đã ban cho đại thần, đúng là không ra sao!!! Tô Đường còn mơ hồ nhìn thấy cái mũ xanh mướt trên đầu Tống Thế An…
Chuyện Tô Đường trừng trị bốn mỹ nhân, thông qua các gia đinh trong phủ tướng quân, đã nhanh chóng lan truyền cả thành đều biết. Nhưng vì nguyên nhân trừng phạt bị phủ tướng quân cố tình giấu đi, nên mọi người chỉ biết là Tuyên Tử vì bốn mỹ nhân mà rơi xuống nước, nhưng lại không biết chuyện về thân thế của Tuyên Tử. Có điều, chỉ vì bị rơi xuống nước mà bị trừng phạt nặng như thế khiến mọi người khó tránh khỏi nghi ngờ. Vì vậy, tất cả đều xì xào bàn tán, nói thật ra Tống đại tướng quân cưới phải một người phụ nữ ghen tuông, không chấp nhận được sự tồn tại của bốn mỹ nhân ở trong phủ, nên mới cố tình bày mưu tính kế hãm hại. Chỉ trong một thời gian ngắn, Tô Đường đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Oan chết người!!!
Lại nói, với hai người phụ nữ biết nội tình, thì lại thấy hơi bất mãn với mức độ trừng phạt của Tô Đường.
Một người đương nhiên là lão thái thái ở viện Phúc Thụy.
Cẩm Tú rót trà cho lão thái thái, hỏi: “Người thấy việc này thiếu phu nhân làm thế nào?”
Lão thái thái hơi nheo mắt: “Hơi nhẹ.”
Cẩm Tú hơi giật mình: “Nhưng mà cũng không thể đánh chết bốn vị này được, cũng không thể đuổi về quê nhà, không thể bán ra ngoài, càng không thể đuổi về cung… Thiếu phu nhân làm như vậy cũng đã nhìn bao quát được toàn cục rồi. Nô tỳ cảm thấy rất tốt mà. Giam Như Ý lại, lại đẩy nha hoàn có hiềm khích tới đó, chỉ e là Như Ý cũng không có ngày lành.”
Lão thái thái khẽ gật đầu: “Cũng đúng, dùng dao cùn cắt thịt, sống sờ sờ mà bức chết người! Có điều, người ta thường nói đêm dài lắm mộng, nàng ta vẫn còn thư từ với Hoàng thượng. Hoàng thượng lại là người mềm tai, ai biết liệu có bị che mờ mắt, lại gây ra chuyện gì hay không!”
“Vậy người định thế nào?”
“Viết một bức thư gửi cho Hoàng thái hậu.” Lão thái thái chậm rãi nói.
Ở trong cung, Hoàng thái hậu đọc thư của lão thái thái, mắt phượng nhíu lại, sau đó khẽ thở dài: “Tân phu nhân dù nói đạo lý rõ ràng trước mặt Như Ý, nhưng chỉ e là vẫn kiêng dè trong cung. Năm đó hình như ai gia cũng gặp chuyện giống thế này, lúc ấy ai gia xử lý thế nào nhỉ?”
Lão thái giám bên cạnh the thé giọng nói: “Ngài đứng nhìn bốn người Dung phi tự giết lẫn nhau, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi ạ. Tiên đế còn khen ngài đạm bạc, hiền lành nữa!”
Hoàng thái hậu day day trán, khẽ cười: “Lớn tuổi rồi, không nhớ được nữa. Như Ý không chết, đáng tiếc. Tân phu nhân bị mang danh người phụ nữ ghen tuông, đáng tiếc.”
Ba ngày sau, cuối cùng Như Ý cũng nhận được thư hồi âm của tiểu Hoàng đế — những ngày tháng trong tĩnh thất thật sự rất đau khổ khiến người ta tuyệt vọng. Nàng ta chịu không nổi nữa, chưa chịu từ bỏ ý định liền viết thư cầu cứu Hoàng thượng. Từng câu từng chữ trong thư đúng là đẫm máu đẫm nước mắt, vô cùng cảm động. Nàng ta không tin tiểu Hoàng đế có thể nhẫn tâm!
Khi nhìn thấy thư hồi âm, nàng ta mừng như điên, nhưng sau khi đọc hai dòng chữ trong thư, trời đất như sụp đổ.
— Mẫu hậu nói, nếu còn viết thư cho ngươi nữa sẽ đuổi hết thợ làm điểm tâm trong cung đi. Trẫm suy nghĩ mãi, cảm thấy ngươi nên ngoan ngoãn đi. Nếu rảnh trẫm sẽ tới thăm ngươi. A, mẫu hậu đến rồi, không viết nữa.