Tô Đường nhìn thoáng qua Như Ý với ánh mắt nghiền ngẫm, thầm nghĩ, cô gái này thật lợi hại, biết nắm thời cơ để trị đối thủ, có điều, chà, lại không hiểu được rốt cuộc “việc cấp bách” nghĩa là thế nào!
Tô Đường cười lạnh: “Hiện giờ tất cả mọi người đều đang vô cùng lo lắng, vậy mà Như Ý cô nương vẫn còn có lòng dạ để khiêu khích ly gián cơ à?”
Đừng cho rằng cô nói ẩn ý thì người khác nghe ra, cô muốn kín đáo, thì ta sẽ bắt cô phải quang minh chính đại!
“Cô!!!” Như Ý không ngờ Tô Đường lại phản kích ngay lập tức, tứ lạng bạt thiên cân, quay ngược đầu mũi giáo đâm về phía nàng ta, khiến nàng ta đỡ cũng không được, mà tránh cũng không xong. Nàng ta khẽ liếc sang nhìn lão thái thái và Tống Thế An, người trước thì khẽ nhíu mày, người sau lại không còn chút kiên nhẫn nào cả. Trong lòng Như Ý thầm biết mình đã thua rồi, chỉ có thể tạm thời thu thương lại, nàng ta cụp mí mắt xuống, ôn hòa nói: “Như Ý không dám, phu nhân nhạy cảm quá rồi.”
Tô Đường lười phải dây dưa với nàng ta vào thời khắc mấu chốt này, bây giờ quan trọng nhất là tung tích của Tuyên Tử, những chuyện khác đều không đáng nhắc đến. Nàng quay sang nhìn Tống Thế An, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt thâm sâu mang cảm xúc không nói rõ được, nhưng chỉ trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hắn lại dời mắt đi chỗ khác.
Những hạ nhân đi tìm người qua lại vài lần cũng không có tin tức gì của Tuyên Tử, sắc mặt Tống Thế An càng lúc càng khó coi, nắm đấm siết càng chặt hơn, lúc trước vì trong phủ không có người trấn giữ nên hắn mới ở lại, lúc này, sự lo lắng trong lòng hắn đã không còn kìm nén được nữa, hắn nói với lão thái thái: “Cháu phải ra ngoài tìm thằng bé, ở đây, xin nhờ bà nội xử trí!”
Nói xong hắn liền quay người đi.
Nhưng đúng lúc này, một gã sai vặt vào, mặt đầy vẻ mừng rỡ, hô to: “Tìm thấy tiểu thiếu gia rồi! Tìm thấy tiểu thiếu gia rồi!”
Nghe vậy, lão thái thái cũng mừng rỡ, đứng bật dậy. Tô Đường thì vui đến suýt rơi nước mắt. Sắc mặt của bốn mỹ nhân Tây Uyển lại rất khác nhau, nhưng trừ mặt Như Họa có vẻ hơi vui mừng ra, ba người còn lại không ít thì nhiều đều có vẻ hơi thất vọng.
Một lão ma ma dắt Tuyên Tử vào, có lẽ vì nghe nói trong phủ đang loạn lên vì tìm cậu bé, nên khuôn mặt bé nhỏ kia có vẻ rất kích động. Vừa vào phòng, nhìn thấy mọi người đều tụ tập trong sảnh, lại nhìn thấy Phù Dung và các hạ nhân của Sướng Tâm Cư đang quỳ một bên, trong mắt cậu nhóc lại lóe lên vẻ bất an.
Tuyên Tử sợ hãi đi đến trước mặt Tống Thế An, kéo nhẹ y phục của hắn, ngước khuôn mặt nhỏ bé lên, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, con về rồi ạ.”
“Con đi đâu?” Tống Thế An ngồi xổm xuống, không còn giữ vẻ mặt băng lạnh nữa, chỉ lo lắng hỏi han, cực kỳ giống một người cha hiền.
Tuyên Tử liếc nhanh qua Tô Đường đứng sau lưng Tống Thế An, cúi gằm đầu xuống không nói gì.
Lão thái thái hỏi lão ma ma kia: “Các ngươi tìm thấy thằng bé ở đâu?”
Lão ma ma trả lời: “Ở cánh cửa bỏ hoang lâu ngày ở góc Tây Bắc ạ, nô tỳ đang tìm ở đó, đột nhiên cửa mở ra, nên hơi hoảng hốt, nhưng nhìn tiếp thì thấy tiểu thiếu gia chui vào.”
Ánh mắt lão thái thái nhìn Tuyên Tử bỗng chốc trở nên sắc bén: “Cháu chạy ra ngoài?”
Tuyên Tử nhìn Tống Thế An đầy vẻ cầu cứu, nhưng rõ ràng Tống Thế An cũng bị kinh sợ vì câu hỏi của lão thái thái, nên đã không hỗ trợ, còn lớn tiếng hỏi: “Có thật thế không?”
Tuyên Tử vội vàng quỳ xuống.
Tô Đường đứng bên cạnh cũng sợ hết hồn, ánh mắt vừa rồi của Tuyên Tử, cùng với việc người ta tìm thấy cậu nhóc ở cánh cửa bỏ hoang đó, lại nhớ đến ánh mắt kỳ quái lúc trưa của cậu nhóc… Chẳng lẽ thằng bé ra ngoài cùng nàng sao?
Tống Thế An tiếp tục hỏi: “Sao con lại chạy ra ngoài? Sao ra ngoài mà không mang người theo?”
Tuyên Tử lại ngẩng đầu liếc nhìn Tô Đường một cái, trong đôi mắt đen láy trong suốt như có những gợn sóng nhỏ rất khó hiểu. Bắt gặp ánh mắt của cậu nhóc, Tô Đường cũng đã có thể khẳng định nghi vấn trong lòng — Tuyên Tử thực sự đi ra ngoài cùng nàng!
Nếu vậy, bây giờ thằng bé sẽ nói gì? Nói thẳng chuyện nàng lén lút chuồn ra ngoài sao?
Tô Đường vẫn còn đang nhíu mày suy nghĩ, thì Tuyên Tử trầm mặc một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Hồi cụ nội, hồi phụ thân, lúc Tuyên Tử ngủ dậy cảm thấy quá nhàm chán, lại thấy Phù Dung đang ngủ gật nên mới chạy ra ngoài chơi, đi một hồi lại tới cánh cửa nhỏ kia. Tuyên Tử không biết bên ngoài cửa có gì, nhất thời ham chơi mới mở cửa đi ra ngoài… Tuyên Tử biết lỗi rồi, xin cụ nội và phụ thân trách phạt!”
Giọng nói non nớt vang lên trong sảnh đường yên tĩnh, Tuyên Tử cúi đầu, không để ý đến mọi người đang nhìn nhau.
Thấy cậu nhóc nhận lỗi, mặt Tống Thế An mới giãn ra một chút, đang định nói gì đó lại bị lão thái thái ngắt lời trước.
Ánh mắt lão thái thái rất nghiêm khắc, lạnh lùng nói: “Đến cùng cũng vẫn là trẻ nhỏ, không biết suy nghĩ gì cả! Cháu có biết chỉ vì một cái “nhất thời ham chơi” của cháu mà khiến bao nhiêu người hốt hoảng lo lắng không?! Nếu cháu xảy ra chuyện gì không may, thì cháu bảo cha mẹ cháu phải đón nhận chuyện này thế nào?”
Tuyên Tử rất sợ lão thái thái, nghe bà quát to, cậu nhóc mím môi suýt khóc òa lên, nhưng vẫn nghẹn ngào trong cổ họng đáp: “Tuyên Tử biết lỗi rồi, xin cụ nội đừng tức giận ạ.”
Lão thái thái nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại chậm rãi nói tiếp: “Dù tuổi cháu còn nhỏ, nhưng Tống gia ta không thể chấp nhận sự thiếu suy nghĩ của cháu. Cháu phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm hôm nay của mình! Từ trên xuống dưới Sướng Tâm cư phạt nửa tháng bổng lộc, cháu nhớ cho kỹ, bọn họ là bị cháu liên lụy! Còn bản thân cháu, đi đến tĩnh phòng cấm túc! Tối nay không được ăn cơm.”
Nhìn lướt qua đám hạ nhân hầu hạ cậu nhóc đang quỳ bên cạnh, rốt cuộc Tuyên Tử cũng không kìm nén được nữa, nước mắt ào ào rơi xuống.
Tống Thế An nhìn mà vô cùng đau lòng, xin hộ: “Bà nội, Tuyên Tử giờ đang tuổi lớn, phạt cấm túc là đủ rồi mà.”
Lão thái thái không đồng ý: “Khi cháu còn nhỏ cũng bị phạt không được ăn cơm ba bữa mà còn lớn như bây giờ đấy!”
Tô Đường không kìm được, quỳ xuống nói: “Việc này cũng do sự sơ suất của cháu mà ra, cháu dâu tình nguyện chịu phạt thay Tuyên Tử ạ!”
Lão thái thái mở mắt ra, nhìn nàng một chút, nói: “Cháu là dâu mới về nhà chồng, trong vòng ba ngày không bị trách mắng, hơn nữa, việc này cũng không phải lỗi của cháu. Lại nói, ngày mai cháu còn phải quay về lại mặt nữa.”
“Vậy sau khi về cháu sẽ chịu phạt ạ.” Tô Đường lập tức nói.
Lão thái thái không trả lời nàng, nhìn về phía Tuyên Tử hỏi: “Cháu nói xem? Có cần mẫu thân cháu chịu phạt thay không?”
Sau khi mọi người giải tán, lão thái thái giữ Tống Thế An và Tô Đường lại.
“Nghe nói tối qua cháu ngủ ở thư phòng?” Lão thái thái nhẹ giọng hỏi.
Da đầu Tống Thế An như căng lên, liếc nhìn Tô Đường, trầm giọng đáp: “Có nhiều việc quá, cháu bận đến tận đêm khuya, sợ làm phiền giấc ngủ của nàng, nên mới ngủ lại thư phòng ạ.”
Tô Đường xấu hổ, không ngờ mặt lạnh nói dối mà mặt không đỏ, tim cũng không đập nhanh.
Lão thái thái khẽ cười: “Vậy sao? Vậy có phải đêm nay cũng vẫn bận đến đêm khuya không?”
“Vâng.” Tống Thế An đáp mà đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ cảm thấy vô cùng áp lực. Bà nội nhìn có vẻ rất dễ gần, thực ra rất có uy lực, đời này hắn sợ nhất là lão thái thái.
“Vậy, lúc nào đó bà nội lại phải tiến cung thỉnh an Hoàng thái hậu rồi. Tuy việc nước rất quan trọng, nhưng hương khói của Tống gia ta cũng quan trọng không kém mà, có lẽ cũng phải cầu tình Hoàng thượng một chút, xin cho cháu nghỉ phép vài ngày mới được.” Lão thái thái chậm rãi nói.
Nghe thấy hai chữ “Hoàng thượng”, đầu Tống Thế An càng đau hơn, hắn vốn lấy chuyện công ra làm khiên chắn, chỉ là tìm cái cớ mà thôi, nếu lão thái thái mà nói cho tiểu Hoàng thượng, thì không biết ngài ấy còn gây ra những chuyện gì nữa. Bị vạch trần lời nói dối đã đành, chỉ e ngài ấy còn buộc hắn phải nghỉ phép. Từ sau khi đàm phán hòa bình với nước Diên, hắn bị triệu hồi từ biên cương về, vì tiểu Hoàng đế không muốn hắn dính dáng vào việc này, nên luôn muốn cho hắn nghỉ phép. Hắn vì viện cớ muốn chỉnh đốn lại việc quân nên mới tiếp tục ở lại trong triều…
Các mặt lợi hại lần lượt xuất hiện trong đầu, Tống Thế An liếc mắt nhìn người con gái đứng bên cạnh, cuối cùng đành phải đáp: “Việc quân cũng đã xử lý gần ổn thỏa rồi, còn một chút việc nhỏ giao cho người khác là được, đêm nay cháu sẽ đi ngủ sớm ạ…”
Giọng nói của hắn càng lúc càng mơ hồ, vì Tống Thế An nhìn thấy ánh mắt của cô gái đứng cạnh mình càng lúc càng to ra, cuối cùng đã biến thành trạng thái “trợn trừng”.
Lão thái thái cũng để ý thấy phản ứng của Tô Đường, tủm tỉm cười nói: “Có chuyện gì không ổn sao?”
Tô Đường vội thu lại ánh mắt, nhìn về phía lão thái thái, hé môi nói dịu dàng như nước: “Đương nhiên là không có gì không ổn ạ, cháu vốn lo lắng tướng công bận việc chính sự mà ảnh hưởng đến thân thể…”
Khóe miệng Tống Thế An run lên. Lo lắng à? Tướng công á? Hắn quét mắt nhìn về phía Tô Đường, lại thấy nàng đang liếc mắt đưa tình, nhìn mình đầy tình tứ, biểu cảm đó, nụ cười đó, rõ ràng là ngoài cười mà trong không cười, rõ ràng là nụ cười giấu đầy lưỡi dao mà…
Không hiểu sao, Tống Thế An bỗng rùng mình một cái…
Chờ đến lúc ăn cơm tối, Tống Thế An tuân theo lời dạy của bà nội, rất chú tâm ăn cơm. Lúc chiều Tô Đường đã ăn một chút nên cũng không đói lắm, trong lòng lại có chuyện nghĩ ngợi, nên chỉ gẩy bát cơm rồi trừng mắt nhìn người đối diện, trừng mắt, trừng mắt, trừng đến bốc lửa.
Ban đầu Tống Thế An còn có thể bình tĩnh như thường, nhưng cuối cùng không chịu nổi lửa giận của Tô Đường cứ lăn qua nướng lại, vì thế liền đặt bát xuống, nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói: “Nếu không ăn được thì đừng ăn nữa.”
Tô Đường cười lạnh một tiếng: “Vậy ngủ sớm một chút à?”
Mặt Tống Thế An biến sắc, xua nha hoàn lui xuống, mặt không chút cảm xúc nào nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ không chạm vào nàng.”
“Huynh nói không chạm thì sẽ không chạm sao? Lần trước huynh cũng nói sẽ không chạm đấy!” Nhớ lại chuyện bị “húc” kia, Tô Đường lại có cảm giác lửa giận như được trút thêm dầu.
Tống Thế An đuối lý, im lặng không nói nữa.
Tô Đường tiếp tục trút giận: “Còn nữa, cái gì mà nếu Tuyên Tử xảy ra chuyện gì huynh sẽ cho ta biết tay? Ta thật sự muốn biết huynh định cho ta biết tay thế nào đấy!” Tuy chuyện Tuyên Tử ra ngoài một mình cũng có nguyên nhân do nàng, nhưng nàng không chịu nổi thái độ của đồ mặt lạnh xấu xa Tống Thế An này ngay lúc đó!
Trong lúc còn chưa biết rõ nguyên nhân mà đã đe dọa mình, hắn coi nàng là cái gì chứ? Đây là thái độ đối xử với thê tử sao? Tuy thân và lạ cũng có khác nhau, nhưng cũng không thể làm tổn thương người khác như thế được!
Mặt Tô Đường lặng như nước, lạnh lùng nói: “Đây là cách sống cả đời của huynh sao? Thì ra là ta phải quản gia đình, trông con cho huynh, làm không tốt thì phải chịu toàn bộ trách nhiệm?! Tống tướng quân, xin hãy nhớ kỹ, ta không phải là đầy tớ nhà huynh, ngay cả quan hệ chủ tớ còn không có!”
Ánh mắt Tống Thế An lạnh như băng, người phụ nữ này thật càn rỡ!
Tô Đường tiếp tục nói: “Huynh cho rằng ta không thể đón nhận Tuyên Tử, nên mới không chăm sóc thằng bé cho tốt phải không? Khi Như Ý nói câu nói kia, có phải trong lòng huynh cũng dao động không? À, huynh là người cầm quân đi đánh giặc, lẽ ra phải càng hiểu đạo lý dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ sẽ không dùng người hơn ta nhiều chứ? Bây giờ huynh cũng không tin ta, nếu đã vậy, bản thân ta không có năng lực, không thể gánh nổi trọng trách này, xin mời ngài hãy chọn cao nhân khác đi!”
Tống Thế An nheo mắt, cố đè nén sự tức giận, trầm ngâm một lúc rồi rũ mắt xuống nói: “Tuyên Tử là đứa trẻ ngoan, rất quan trọng với ta, tình thế cấp bách nên ta nhất thời lỗ mãng, xin nàng thứ lỗi.”
Còn có một câu, nhỏ không bỏ qua thì không thành việc lớn, hơn nữa, đúng là hắn đã nói quá lời. Ngày đó nàng nói với nha hoàn béo kia là thích mình, nếu vậy, lời nói của hắn, chắc hẳn đã khiến nàng bị tổn thương rồi!
Tô Đường không thể đọc được suy nghĩ của Tống Thế An, nghe hắn nói vậy, nàng lại không kịp phản ứng. Tuy sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm, nhưng lời nói này cũng có ý xin lỗi. Đây là lần thứ hai hắn chịu nhún nhường vì Tuyên Tử.
Đột nhiên Tô Đường hơi giận dữ, lại cảm thấy chẳng thú vị gì cả, vừa rồi nàng nói quyết liệt như vậy, cứ tưởng rằng Tống Thế An sẽ nổi giận đùng đùng, ai ngờ hắn lại dùng thái độ này.
Trong lòng nàng có rất nhiều nghi vấn, Tô Đường cân nhắc tới cân nhắc lui, cuối cùng không kiềm chế được sự hiếu kỳ, đặt đũa xuống hỏi: “Có phải huynh rất thích mẫu thân của Tuyên Tử không?”