Buổi sáng trong tân phòng, Tề Nghiên bị tiếng chim nhẹ nhàng đánh thức, vẫn còn buồn ngủ dụi dụi mắt, ý thức mông lung ngồi dậy, có chút hoang mang nhìn chỗ trống bên cạnh…
Di? A Tinh đâu? Anh nhớ rõ tối hôm qua A Tinh trở thành vợ của anh, sau đó anh rất vui mà ôm cô ngủ, sao bây giờ không thấy? Chẳng lẽ anh đang nằm mơ sao? Không muốn! Không muốn! Anh không muốn đây là mơ! Anh muốn A Tinh thật sự là vợ của anh!
Nghĩ đến mình thật sự mơ được mộng đẹp, sau khi tỉnh mộng thì cái gì cũng không có lập tức hoảng loạn kêu lên, “A Tinh? A Tinh? Nàng ở đâu? A Tinh...”
“Kêu ta làm gì?” - Bỗng dưng, màn bị vén ra, Mộ Dung Tinh đã mặc chỉnh tề đứng ở bên giường, nhướng mày lộ ra tươi cười.
“A Tinh...” - Hơi giật mình nhìn cô, Tề Nghiên ngốc ngốc nở nụ cười. “Hóa ra không phải mộng! Nàng không biến mất đâu...” - Hi! A Tinh thật là vợ của anh.
“Ngốc quá!” - Cười mắng một tiếng, cô nhẹ nhàng ra lệnh, “Nếu dậy rồi nhanh chóng rửa mặt chải đầu đi, đợi lát nữa chàng còn phải cùng ta đi dâng trà thỉnh an cha mẹ đấy!”
“Được.” - Ngoan ngoãn lên tiếng đáp, anh xuống giường khom người mang hài, mới mang xong vừa ngẩng đầu lên khăn nóng đã đưa tới trước mắt, nhìn chăm chú mới phát hiện nha hoàn thanh tú cười hì hì đang cầm khăn mặt chính là:
“Tiểu Đậu Tử!” - Anh kêu to, nhận ra người đến.
“Cô gia, nô tì tên thật gọi là Hồng Đậu, đừng gọi Tiểu Đậu Tử nữa!” - Hồng Đậu chu miệng sửa sai, thấy tên Tiểu Đậu Tử này thật sự không được tốt lắm.
“Hồng Đậu.” - Gật đầu, Tề Nghiên nghiêm túc ghi nhớ. Sau khi tiếp nhận khăn nóng lau mặt qua loa xong lập tức vui vẻ cọ cọ Mộ Dung Tinh bên cạnh.
Xem anh vẻ mặt giống con chó nhỏ lấy lòng, Mộ Dung Tinh lắc đầu bật cười, sau khi để Hồng Đậu mang y phục của anh tới thì cẩn thận giúp anh mặc chỉnh tề, sau đó ấn anh ngồi xuống trước bàn trang điểm, lực tay nhẹ nhàng chải một đầu tóc đen của anh, cuối cùng cài khăn vuông của thư sinh lên.
“Được rồi!” - Việc đã làm xong, cô vỗ đầu của anh, vừa lòng nhìn thanh niên tuấn tú nhanh nhẹn ánh từ gương đồng ra.
“Cám ơn!” - Đứng dậy lại đến sát bên người cô, Tề Nghiên lộ ra tươi cười ngại ngùng. “A Tinh, nàng thật tốt!”
“Chỗ nào tốt?” - Liếc xéo hỏi lại, cố ý làm khó tên ngốc.
Có chút bị hỏi khó anh vẻ mặt ngốc ngốc, suy nghĩ một hồi lâu rốt cuộc tìm được một ví dụ. “Chải đầu rất nhẹ, sẽ không đau, rất tốt, không giống Tiểu Cửu.”
“Nga? Trước kia đều là Tiểu Cửu giúp chàng chải đầu? Sao không có nha hoàn giúp chàng?” - Thú vị cười hỏi.
“Đúng vậy!” - Gật đầu lại lắc đầu. “Tiểu Cửu không thích nha hoàn, ta cũng không thích.”
“Vì sao?” - Cái này cô lại tò mò.
“Trước kia có nha hoàn giúp ta nhưng các nàng thường xuyên tụ tập một chỗ, chẳng biết tại sao chỉ vào người ta cười trộm, ta không thích.” - Anh không hình dung ra loại cảm giác này, chỉ biết là mình không thích.
Xem ra Tề gia đối với hạ nhân quá mức thả lỏng, ngược lại làm cho hạ nhân không có quy tắc, dám cả gan bắt nạt chủ tử!
Đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia sáng lạnh, Mộ Dung Tinh lại cười dịu dàng với anh, đem đề tài kéo trở về. “Tiểu Cửu giúp chàng chải đầu, chàng cảm thấy đau?”
“Đúng! Đau lắm!” - Gật đầu như giã tỏi, nghĩ đến Tiểu Cửu chải đầu, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc nhăn lại, đau khổ yêu cầu. “A Tinh, sau này sẽ do nàng giúp ta, được không?”
“Được!” - Mỉm cười đáp ứng, nắm tay anh đi ra cửa phòng, đón lấy ánh mặt trời ấm áp. “Đi thôi! Chúng ta nên đi thỉnh an cha mẹ.”
“Ân!” - Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tề Nghiên vui vẻ, dọc theo đường đi đảo vòng quanh tân nương, vui sướng chuẩn bị đi gặp cha mẹ.
Trong đại sảnh, Mộ Dung Tinh cung kính dâng trà thỉnh an về phía cha mẹ chồng, còn Tề Nghiên im lặng đứng ở một bên, trên mặt ngây ngô cười.
Nhấp ngụm trà thơm do con dâu nhu thuận dâng, sau đó vợ chồng Tề thị ngắm Mộ Dung Tinh đoan trang xinh đẹp trước mắt, quá mức ăn ý với nhau liếc mắt một cái, tâm tư trong lòng cũng giống nhau…
Ai nha! Con gái Mộ Dung gia tướng mạo thật đúng là hơn người, từ đôi mắt trong suốt đang phát sáng kia càng nhìn ra được là cô nương thông minh nhanh nhạy a! Không nghĩ tới Mộ Dung lão đệ lại trọng chữ tín như thế, nguyện ý đem con gái xinh đẹp như thế gả cho con ngốc của ông, thật sự làm người ta rất cảm động…
Nghĩ vậy hai vợ chồng không khỏi hốc mắt ửng đỏ, lặng lẽ lấy ống tay áo lau khóe mắt ướt.
Mộ Dung Tinh thấy thế trong lòng không khỏi âm thầm bật cười, cuối cùng cũng hiểu Tề Nghiên thích khóc là được truyền từ đâu, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, thái độ nghiêm túc làm đúng bổn phận con dâu, hiền thục đứng ở trước mặt hai người.
“Ngồi, ngồi, ngồi! Nhanh đừng đứng nữa, chân bị mỏi sẽ không tốt đâu.” - Đây chính là tổ tiên tích đức mới có cô nương nguyện gả cho con ngốc của mình, Tề phu nhân cố gắng bày ra thái độ ân cần, thân thiết nhất, dự định sau này sẽ yêu thương, đối xử với cô thật tốt, không để cô hối hận khi gả vào Tề gia.
“Cám ơn mẹ!” - Kéo Tề Nghiên cùng ngồi xuống, Mộ Dung Tinh lộ ra mỉm cười dịu dàng lừa gạt người đời.
Thấy cô thân thiết kéo Tề Nghiên, nửa điểm cũng không tỏ vẻ ghét bỏ, Tề lão gia khen ngợi cười. “Con dâu a...”
“Cha, người gọi con Tinh nhi đi! Cha mẹ con đều gọi con như vậy.” - Nhẹ nhàng cắt ngang ông, Mộ Dung Tinh dịu dàng cười nói, vô cùng không quen khi bị người ta kêu “con dâu, con dâu.”
Lập tức thuận theo ý cô, Tề lão gia thương yêu nói: “Tinh nhi, con vừa gả đến Tề gia, nếu có chút gì không quen hoặc thiếu cái gì, cứ việc nói, ngàn vạn lần đừng khách sáo, biết không?”
“Cám ơn cha, con biết.” - Mím môi cười, rất rõ mình cũng không phải người tự ủy khuất mình.
Gật đầu, vợ chồng Tề thị lại ăn ý liếc mắt một cái, lập tức Tề lão gia làm bộ ho một tiếng, nhanh chóng từ trên ghế đứng dậy.
“Nghiên nhi, hôm nay thời tiết không tệ, con cùng cha ra ngoài ngắm hoa đi.” - Dứt lời, dẫn đầu cất bước ra đại sảnh, không cho con có cơ hội cự tuyệt.
Nhìn thân ảnh phụ thân bên ngoài, lại quay đầu nhìn Mộ Dung Tinh, Tề Nghiên rất khó xử, có chút không muốn rời khỏi Mộ Dung Tinh.
Làm sao không biết cha mẹ chồng có ý tách anh ra, Mộ Dung Tinh mỉm cười. “Đi đi! Cha đang đợi chàng đó!”
Bị cô thúc giục Tề Nghiên cũng đứng lên cất bước đi, lưu luyến không rời ra khỏi đại sảnh.
Mắt thấy anh rời đi, Tề phu nhân vẫy hạ nhân lui đi, mãi đến khi đại sảnh chỉ còn lại hai người, thế này mới ấp úng hỏi thăm:
“Đêm qua... con cùng Nghiên nhi ở cùng có ổn không?”
“Rất tốt thưa mẹ.” - Mỉm cười cười thầm, Mộ Dung Tinh thông minh thế nào lập tức đoán ra bà muốn hỏi thăm cái gì.
Nghe không được điều mình thật sự muốn biết, Tề phu nhân không giận không bỏ qua lại hỏi thăm, “Ách... Nghiên nhi nó... nó đêm qua có “ngủ” cùng con không?” Chữ ngủ còn đặc biệt tăng thêm âm.
“Tề Nghiên là vị hôn phu của con, chúng con đương nhiên là ngủ cùng nhau.” - Mím môi cười, ngữ điệu nhẹ nhàng thản nhiên làm người ta nghe không ra manh mối gì.
Nghe vậy, Tề phu nhân thật sự nghe không ra “ngủ” của cô là chỉ đơn giản ngủ hay là có ý khác. Mắt thấy hỏi không ra vấn đề, lập tức bất chấp mất mặt, đem hộp gỗ vẫn đặt bên cạnh bàn giao cho cô.
“Mẹ, đây là?” - Nhìn hộp gỗ điêu khắc tinh xảo trên tay, Mộ Dung Tinh có chút khó hiểu.
“Này, đây là năm đó khi ta gả đi, mẹ ta cho ta giấu dưới đáy hòm đồ cưới, bây giờ ta tặng cho con, con... con trở về phòng rồi mở ra xem đi! Có rảnh... Có rảnh liền cùng Nghiên nhi luyện tập, luyện tập...” Nói đến câu cuối thì xấu hổ không nói được nữa.
Thấy bà mặt đỏ dị thường, nói chuyện lại lắp bắp, Mộ Dung Tinh tuy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể mỉm cười nói cám ơn, dưới sự thúc giục của bà liền về phòng trước.
Sau đó không lâu, Mộ Dung Tinh trở lại phòng liền mở hộp gỗ ra nhìn, một lúc sau chỉ có thể mở to mắt nhìn lần lượt tranh vẽ miêu tả tinh mĩ bên trong, quả thực nói không nên lời.
Mãi đến qua một lúc lâu, cô rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, thế này mới đột nhiên bật ra tiếng cười to kinh thiên động địa, thật lâu không thể dừng lại…
Ở một nơi khác trong vườn hoa, cũng xảy ra hỏi thăm giữa hai cha con nào đó.
“Nghiên nhi, cha có chuyện hỏi con, con thành thật nói cho cha biết.” - Nét mặt già nua nghiêm túc.
Ngơ ngác gật đầu, Tề Nghiên cho dù muốn nói dối cũng không biết.
“Con... đêm qua có theo lời cha nói mà làm không?”
“A?” - Gãi đầu, nhất thời nghĩ không ra cha đang nói cái gì?
“Con có ôm vợ con cùng ngủ không?” - Thấy anh vẻ mặt mờ mịt, ông đành phải nói rõ.
Hóa ra là hỏi cái này! Ánh mắt sáng lên, Tề Nghiên gật đầu như giã tỏi, cười đến vui vẻ. “Có, có, có! Con có ôm A Tinh ngủ nha!” - Hoàn toàn không nói dối.
Vẫn có chút hoài nghi, hỏi lại càng kĩ chút. “Nhưng... Nhưng có đè lên vợ con không?” - Ai... Lại đi hỏi thăm việc khuê phòng của con và con dâu, thật sự không ra thể thống gì, nhưng... nhưng không có biện pháp a! Con ngốc như vậy, thực sợ nó cái gì cũng không hiểu, có cưới vợ cũng như không.
“Có a!” - Lại gật đầu, vẫn như cũ không nói dối, cuối cùng bổ sung thêm một câu. “Cha, ôm lấy A Tinh rất thơm, mềm mại, cảm giác thật thoải mái a! Con ôm cả đêm nha!”
“Có là tốt rồi! Có là tốt rồi! Con tiếp tục phải cố gắng...” Ô... Thực sự được việc! Con thật sự là đàn ông rồi, sau này không lâu nữa có thể ôm cháu nội rồi!
Chỉ một thoáng, chỉ thấy hai cha con nào đó trong vườn hoa, già vui sướng con rốt cục thông suốt, cao hứng nước mắt ngang dọc, vẻ mặt vui mừng. Mà trẻ lại mê muội gãi đầu, không hiểu cha đến cùng đang khóc cái gì?
Những ngày sau khi thành thân trôi qua thật nhanh, Mộ Dung Tinh ung dung nhàn rỗi làm một thiếu phu nhân, cả ngày cùng Tề Nghiên đông tâm sự, tây đi dạo, nhàn rỗi chơi đùa với anh, quả thật quá tiêu dao.
Buổi chiều ngày hôm đó, cô ngủ trưa tỉnh lại phát hiện Tề Nghiên thái độ khác thường, không giống ngày thường cùng cô ngủ trưa, ngay cả người cũng không biết chạy chỗ nào.
Lười biếng ra khỏi phòng chỉ thấy Hồng Đậu ngồi ngủ gật trên hành lang gấp khúc, đánh thức nàng hỏi tung tích Tề Nghiên mới biết hóa ra vào nửa canh giờ trước, anh cùng Tiểu Cửu đã ra hậu viên.
Nhớ lại hậu viên có ao hoa sen, khi vào hè hoa sen nở rộ, gió nhẹ thổi qua mùi thơm ngát liền xông vào mũi, đúng là nơi tránh nóng tốt nhất, có lẽ Tề Nghiên đã đến đấy hóng mát.
Bảo Hồng Đậu vào phòng thu dọn lại, tâm tình của cô thật tốt nên ra hậu viên cùng Tề Nghiên. Xuyên qua tầng hành lang gấp khúc, chậm rãi đi dạo ra hậu viên.
Chỉ chốc lát sau, đi vào hậu viên, xa xa liền thấy Tiểu Cửu chịu không nổi dụ dỗ của gió lạnh, đang ngồi tựa vào cây đại thụ ngủ thiếp đi, mà một mình Tề Nghiên ở trong lương đình, không biết đang bận cái gì?
Bất động thanh sắc lặng lẽ từ phía sau anh tiến vào lương đình, ló đầu ra xem, thế này mới phát hiện không ngờ anh đang vẽ tranh, hơn nữa còn là chân dung của nữ tử.
“Vẽ thật đẹp!” - Liếc nhìn bức họa, cô nhịn không được kinh ngạc tán thưởng, lập tức mới nghĩ đến - nữ tử tuyệt mĩ thanh lệ thoát tục trên bức họa là ai?
Bất ngờ bị lời khen làm dọa sợ, quay đầu nhìn lại, hóa ra là cô vô thanh vô tức đã đến, Tề Nghiên lập tức nở nụ cười. “A Tinh, nàng làm ta giật cả mình!”
Bị giật mình? Nếu không giải thích rõ nữ tử trên bức họa là ai, chuyện anh bị giật mình còn rất nhiều!
Liếc xéo một cái lạnh lùng, Mộ Dung Tinh dường như không có việc gì mỉm cười, “Cô nương trên tranh này là ai? Chàng sao có thể vẽ được bức tranh này?”
“Đây là hoa sen tỉ tỉ a!” - Bộ dáng đương nhiên, Tề Nghiên vui vẻ nói: “Là hoa sen tỉ tỉ mời ta giúp nàng vẽ đấy!”
Hoa sen tỉ tỉ là ai? Khi đang muốn chất vấn như thế, khóe mắt bỗng quét đến ao hoa sen cách đó không xa, đột nhiên nghĩ đến anh trước kia có “Mẫu đơn tỉ tỉ”, lập tức không khỏi mỉm cười, cơ hồ có thể xác định “Hoa sen tỉ tỉ” là người ra sao.
“Tề Nghiên, hoa sen tỉ tỉ của chàng người ở đâu?” - Buồn cười hỏi.
“Đang khiêu vũ ở đó a!” - Bàn tay to trực tiếp chỉ hướng vào hoa sen nở rộ đang lay động đón gió trong ao.
Quả nhiên! Lại là bản thân anh ảo tưởng nghĩ ra hoa tiên tỉ tỉ.
Lắc đầu bật cười, cuối cùng có tâm tình thưởng thức bức tranh vẽ hoa tiên của anh, đánh giá tỉ mỉ, nhịn không được lại tán thưởng. “Tề Nghiên, không nghĩ tới chàng có thể vẽ bức tranh đẹp như vậy, thật làm người ta không thể đoán được!” - Ai sẽ tin người trong mắt người khác là tên ngốc như anh lại vẽ tranh tinh diệu như thế.
Đất Giang Nam có nhiều tài tử giai nhân, Mộ Dung Tinh trước kia cải nam trang có lui tới, tiếp xúc qua đủ loại nhân. Trong đó đủ cầm kì thư họa mọi thứ tinh thông, thư sinh trí thức tài văn chương dào dạt, gặp qua tranh chữ đỏ xanh không đếm hết, ngay cả bản thân cũng có thể vẽ vài bút, nhưng có thể vẽ có linh khí giống như anh thì chưa từng thấy qua!
Nhìn bức tranh, tiên nữ trong đóa hoa sen nở rộ nhảy múa như bay, dáng người uyển chuyển trông rất sống động, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy ra khỏi trang giấy, nhảy múa trong gió.
Hiếm khi được ca ngợi, Tề Nghiên vui vẻ đỏ mặt, lấy lòng nói: “A Tinh, ta còn biết vẽ rất nhiều nha! Nàng muốn xem không?”
“Tốt!” Quả thật ngẫu nhiên xem được một tác phẩm xuất sắc của anh, lại có tài hội họa như thế, Mộ Dung Tinh gật đầu ở bên cạnh anh ngồi xuống, muốn anh vẽ thêm nhiều bức nữa.
Trong lòng có chút hưng phấn, Tề Nghiên tay cầm bút suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn mang theo tươi cười lấy lòng hỏi lại: “A Tinh, nàng muốn ta vẽ cái gì?”
Trầm ngâm, nghĩ đến quạt thúy trúc của mình đã bị thiêu hủy trong cơn đại hỏa ở nhà trọ, cô cười gian xảo. “Vẽ thúy trúc đi! Đừng quá to, ta muốn lấy nó làm mặt quạt.” Chờ cây quạt mới làm xong, lại có thể dùng nó gõ đầu anh.
“Được!” - Vui vẻ đáp ứng, cúi đầu nhanh chóng vẽ lên trên giấy lụa mới, hoàn toàn không biết mình đang “tự làm tự chịu.”
Chỉ thấy anh hạ bút cứng cáp mạnh mẽ, không bao lâu, rừng trúc xanh biếc thanh nhã đã vẽ hoàn thành. Văn chương còn chưa làm, anh đã hấp tấp dâng vật quý đến trước mặt cô.
Nhận lấy giấy lụa, nhìn rừng trúc xanh biếc kia, sinh động tựa như bất cứ lúc nào cũng có gió mát thổi qua, âm thanh rừng trúc dao động dễ nghe lại cảm thấy mát mẻ, Mộ Dung Tinh không khỏi lại tán thưởng, rốt cuộc xác định anh lúc trước không phải lừa gạt, mà là thực sự có tài hội họa.
Càng nhìn càng thích, cô kích động muốn anh vẽ thêm nhiều nữa, mà Tề Nghiên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vô cùng cao hứng vẽ tranh, không bao lâu, đủ kiểu dáng hoa điểu sơn thủy từng bức lại từng bức xuất hiện.
Tỉ mỉ thưởng thức bức họa của anh, cô cảm thấy dưới ngòi bút của anh một hoa một cỏ, một sơn một thủy không chỉ có tướng mạo, phong thái thần vận lại càng sinh động, hình như trong bức tranh vạn vật đều có sinh mệnh, linh khí bức người.
“Tề Nghiên, ai dạy chàng vẽ tranh?” - Cực kì tò mò. Nếu đệ tử Tề Nghiên này đã cao siêu như thế, người sư phụ kia khẳng định càng kinh người hơn.
“Ngô...” - Dừng lại, anh suy nghĩ một hồi lâu, tựa như đang lo lắng nên trả lời lại như thế nào cho tốt, cuối cùng vẻ mặt đau khổ buông tha. “A Tinh, vấn đề này thật khó! Rất nhiều người dạy ta a!” Trả lời bất luận một ai cũng không đúng, nhưng nếu thật sự muốn nói tất cả mọi người ra, quá dài! Phải nói rất lâu a.
“Rất nhiều người?” - Mộ Dung Tinh ngẩn ra.
“Đúng vậy!” - Gật đầu, anh tiếp tục cúi đầu vẽ thêm phú quý diễm lệ, mẫu đơn xưng vương trong các loài hoa, cười ngây ngô nói: “Có rất nhiều hoa tiên tỉ tỉ, đại thụ bá bá, tảng đá công công... Thật sự nhiều lắm, nói không hết đâu! Vừa mới bắt đầu bọn họ rất hung dữ, đều nói ta không bắt được thần vận của bọn họ, luôn mắng ta vẽ xấu, còn không cho ta ngủ, kiên quyết làm ầm để ta ngồi dậy, mãi đến khi ta vẽ bọn họ vừa lòng mới thôi!”
Ô... Khi đó, anh quả thật rất thê thảm, cha mẹ còn hỏi anh vì sao càng ngày càng gầy yếu? Ai ngờ vừa nói thật bọn họ đã khẩn trương đi mời đạo sĩ đến, nói là muốn đuổi quỷ, thật sự là kì quái!
Nghe vậy, Mộ Dung Tinh bỗng nhiên mắt trợn trắng. Khỏi phải nói! Tên ngốc này căn bản là vô sự tự thông... Không, không, không, hiện tại không thể nói là anh ngốc! Có người nào ngốc có tài văn chương hội họa kinh người như anh không? Nhưng mà... nghĩ đến anh ngày thường ngốc nghếch ngu đần, cô nhịn không được lắc đầu... Cuối cùng tên ngốc vẫn là thiên tài, thật sự rất khó làm rõ ràng a!
“Quên đi! Ta vẫn là xem chàng là thiên tài đi!” A... Nếu là cô chọn vị hôn phu, vẫn là đem mặt thiên tài của anh mà an ủi mình.
“A?” - Không hiểu cô nói ra những lời này là có ý gì, Tề Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt ngốc ngốc.
“Không có gì!” - Cười cười, đột nhiên có chút tò mò anh rốt cuộc khi nào thì bắt đầu ảo tưởng cuộc sống quanh mình có yêu ma quỷ quái này, lập tức theo tưởng tượng của anh mà hỏi, “Tề Nghiên, chàng khi nào thì bắt đầu có thể nhìn thấy hoa tiên tỉ tỉ, tảng đá công công này nọ?”
“Ách...” - Nghiêng đầu nhớ lại, thật thà lại ngây ngô cười. “Từ nhỏ là có thể thấy a!” Từ khi có trí nhớ tới nay, bên người vẫn luôn có sự tồn tại của bọn họ!
Hóa ra ảo tưởng từ nhỏ đã có, luôn theo anh lớn lên mà không biến mất!
Cảm thấy anh thật sự giống như đứa trẻ hồn nhiên đáng yêu, nhịn không được lại cố ý cười hỏi: “Vì sao chàng có thể nhìn thấy, chúng ta lại không thấy?”
“Ta, ta không biết, chỉ là có thể nhìn thấy a!” - Ngơ ngác gãi đầu, anh chẳng biết tại sao hỏi lại: “A Tinh, vì sao mọi người các ngươi đều không thấy?” Này cũng là vấn đề anh rất buồn bực! Mới trước đây, anh còn tưởng rằng tất cả mọi người đều giống anh, mãi cho đến sau này mới biết được hóa ra cũng không phải như thế.
Bị hỏi lại, Mộ Dung Tinh không đành lòng nói cho anh biết bởi vì tất cả mọi người đều bình thường, chỉ có anh không bình thường, lập tức đành phải mỉm cười nói: “Bởi vì chàng là người đặc biệt nhất, cho nên này thần tiên chỉ nguyện ý để chàng nhìn thấy.”
“Hóa ra ta là người đặc biệt nhất a!” - Mặt sáng lạn giãn ra, Tề Nghiên tin là thật, cười càng vui vẻ.
Thấy bộ dáng anh nhếch miệng cười thật sự đáng yêu vô cùng, hơn nữa cánh môi đỏ au phấn nộn mê người, thật sự làm người ta nhịn không được mà tâm ngứa. Mộ Dung Tinh bỗng dưng cười thần bí, quyết định từ hôm nay trở đi “dẫn dắt” người nào đó, “Tề Nghiên, chàng hôm nay vẽ rất nhiều tranh đẹp, ta quyết định thưởng cho chàng nha!”
“Thật vậy sao? Có phải muốn dẫn ta đi chơi hay không?” - Anh vẻ mặt hưng phấn.
Lắc đầu, tay ngọc đột nhiên duỗi ra, đem khuôn mặt tuấn tú kéo gần về phía mình, nhìn đôi mắt hồn nhiên mờ mịt khó hiểu, chu môi đỏ tươi nhẹ nhàng áp lên môi anh, cái lưỡi đinh hương đưa ra chủ động công kích.
Thật lâu, thật lâu lâu sau, nhà gái áp dụng thế tấn công má phấn đỏ tươi, thở gấp lui về sau. Nhà trai tim đập mất nhịp, bị người ta công kích thật sự thoải mái, cuối cùng cũng hoàn hồn chớp chớp mắt to, mặt đỏ thẹn thùng nói:
“A Tinh, ta, ta còn có thể vẽ thêm rất nhiều tranh...”