Hiển nhiên, người chỗ kia cũng nghe thấy các cô đáp lại, lập tức thanh âm vang lên từ xa đến gần, chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Tinh chỉ thấy trong khói dày đặc đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, đột nhiên xuất hiện trước mặt các cô.
“A Tinh!” - Vừa thấy người Tề Nghiên kích động hô to, nhanh chóng ôm cổ hắn. “Ngươi không có việc gì, thật tốt quá! Thật tốt quá! Ta thật là cao hứng...”
Thình lình bị ôm lấy Mộ Dung Tinh không khỏi ngây cả người, cảm thấy nảy sinh một cảm giác kì lạ nhưng người còn đang trong cảnh nguy hiểm, lập tức không suy nghĩ nhiều, vội vàng cắt ngang anh. “Muốn cao hứng chờ một chút lại cao hứng, hiện tại chạy thoát quan trọng hơn a!”
“Mộ Dung thiếu gia nói đúng! Thiếu gia, chúng ta đi nhanh đi!” - Tìm được người, Tiểu Cửu vừa thấy lập tức đã biết Tiểu Đậu Tử bị thương chân liền cõng lên lưng, miệng lo lắng thúc giục, một chút cũng không muốn chết trong này.
“Các ngươi từ chỗ nào vào thì chúng ta y theo đường cũ ra ngoài, mau!” - Rất sợ thế lửa sẽ nhanh chóng cắt đứt đường thoát của bọn họ, Mộ Dung Tinh kéo Tề Nghiên, muốn anh chạy nhanh dẫn đường.
Tay nắm chặt lấy tay Mộ Dung Tinh, Tề Nghiên gật đầu, dẫn đầu chạy phía trước, còn Tiểu Cửu cõng Hồng Đậu theo sát phía sau, đoàn người chật vật trong đám cháy chạy như điên, còn phải thỉnh thoảng né tránh vật bị cháy không ngừng rơi xuống.
Bỗng dưng một cây xà ngang đang cháy rơi xuống, bay thẳng về hướng Mộ Dung Tinh……
“A Tinh!” - Tề Nghiên mắt tinh nhanh chóng đẩy cô ra, mình lại bị đánh một cái, đầu vai một trận đau, ngay cả đuôi tóc cũng bị dính lửa bốc cháy lên.
“Tề Nghiên!” - Mộ Dung Tinh thét chói tai nhào tới, không để ý nóng rực cùng đau đớn mà vội vàng lấy hai tay chụp tắt đuôi tóc đang bốc cháy của anh, sắc mặt tái nhợt hoảng hốt: “Ngươi không sao chứ? Có sao không...” - Mới vừa rồi nhìn thấy anh bị xà ngang đang cháy đánh trúng, cả người trong nháy mắt cứng ngắc, cảm thấy ngực nhói đau không chịu nổi, cơ hồ khó có thể chấp nhận.
“Ta, ta không sao.” - Đầu vai có chút đau anh vẫn lắc đầu, vội vàng hỏi lại: “A Tinh, ngươi sao? Ngươi có bị bỏng không?”
“Không có việc gì!” - Lắc đầu theo, không biết là bị cay mắt hay như thế nào, Mộ Dung Tinh lại xúc động muốn khóc.
Anh, anh thế nhưng so với quan tâm mình còn quan tâm cô hơn! Tên ngốc này... tên ngốc…
“Vậy là tốt rồi!” - An tâm, anh cười ngây ngô.
“Ân.” - Đáp nhẹ một tiếng, trong lòng biết lúc này không phải lúc cảm động, Mộ Dung Tinh đè xuống xúc động rơi lệ, muốn anh tiếp tục nhanh chóng dẫn đường chạy trốn.
Giống như chạy cả đời vậy, đang lúc Mộ Dung Tinh cơ hồ cảm thấy mình hết sức rốt cuộc không thể chạy nữa thì trong chớp mắt, cô chợt thấy trước mắt một mảnh hỗn loạn, không còn khói dày đặc cùng lửa to nữa, không khí mặc dù vẫn cực nóng nhưng cũng không giống như nóng khiến người ta bị bỏng, bên tai còn bất chợt truyền đến thanh âm mọi người thét to dập lửa.
Hoảng hốt nhìn tất cả trước mắt mới phát hiện mình đã đứng ở giữa đường, cách nhà trọ đang cháy dữ dội mặc dù không xa nhưng vẫn có khoảng cách an toàn, thế này mới từ từ ý thức được bọn họ đã thoát khỏi vòng lửa, trốn thoát an toàn.
Hiển nhiên không chỉ là cô, ba người khác cũng vừa mới thoát, vừa mới mạo hiểm chưa lấy lại tinh thần, chỉ thấy bọn họ bị khói dày đặc hun đen cả bốn khuôn mặt, mờ mịt đưa mắt nhìn nhau, sau đó:
“Oa.” - Hồng Đậu trên lưng Tiểu Cửu dẫn đầu “Oa” một tiếng, vui mừng quá độ mà khóc lớn lên. “Không chết... Chúng ta trốn thoát rồi... Trốn thoát rồi...”
Ngay sau đó, Tiểu Cửu cõng người cũng toàn thân rã rời ngồi tê liệt trên mặt đất, kích động khóc theo: “Trốn thoát rồi! Trốn thoát rồi... Ta không chết, thiếu gia cũng không chết, mọi người cũng không chết... Chúng ta trốn thoát rồi...”
Chỉ một thoáng, chỉ thấy hai nô bộc chân mềm nhũng ngồi dưới đất cùng ôm đầu khóc rống, lấy nước mắt chúc mừng mình nhặt về được cái mạng nhỏ.
Lúc này Tề Nghiên cũng kích động hốc mắt hồng hồng, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Mộ Dung Tinh. “A Tinh, ngươi không có việc gì! Thật tốt quá, ta thật là vui...” - Ô... Làm sao bây giờ? Thật muốn khóc nha... Không được! Nhịn xuống! A Tinh nói không được hở một chút liền khóc.
Nói thực ra tìm được đường sống trong chỗ chết, Mộ Dung Tinh chính mình cũng kích động muốn khóc nhưng nhìn thấy anh nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, bộ dáng đáng yêu cố nén không dám khóc, không biết vì sao lại bật cười.
“Tề Nghiên, ngươi khóc đi!” - Giải phóng lệnh cấm, cho phép anh khóc lớn phát tiết ra.
“Thực, thực sự có thể chứ?” - Run môi, muốn khóc nhưng không khóc mà hỏi lại. “Nếu khóc, ngươi sẽ không để ý tới ta không?”
“Oa.” - Được cho phép, Tề Nghiên không khách khí lập tức nước mắt ngang dọc, lên tiếng khóc lớn, thậm chí còn nhào lên ôm người, miệng không ngừng nói, “A Tinh... A Tinh...” - Ô... A Tinh không chết, thật tốt, thật sự rất tốt…
Bị anh ôm Mộ Dung Tinh trong lòng lại có cảm giác kì lạ, nhất thời lại nói không được là cảm giác gì, nhưng không biết vì sao hốc mắt đã có chút nóng nóng, mũi ê ẩm.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Ta không sao...” - Không biết là người nào đốt lại biến thành Mộ Dung Tinh đang an ủi anh, nhưng cô cảm thấy loại cảm giác này tốt lắm... Thực sự tốt lắm…
Sau khi khóc một hồi lâu Tề Nghiên dần dần nín khóc, buông người ra mới trẻ con lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, hơi giật mình nhìn Mộ Dung Tinh.
“A Tinh, mặt ngươi đen thui.” - Chỉ chỉ người nào đó trên mặt bị hun khói, Tề Nghiên rưng rưng nở nụ cười. Hi... A Tinh mặt đen bộ dáng thật mắc cười nha!
“Ngươi cũng vậy.” - Hơn nữa anh lại vừa mới khóc lớn một trận, trên mặt vừa đen vừa trắng, quả thực giống người mặt mèo. Mộ Dung Tinh nở nụ cười trêu, kìm lòng không được đưa tay muốn lau sạch vết bẩn trên mặt anh, mà ngón tay mới chạm vào hai má của anh lập tức in lại một dấu đen thui, thế này mới nghĩ đến tay mình cũng vô cùng bẩn.
Chậm rãi thu hồi tay, cô nhịn không được lại cười, mà Tề Nghiên thấy thế cũng ngốc nghếch cười theo.
Chỉ thấy hai người nhìn nhau không nói gì nở nụ cười một hồi, Mộ Dung Tinh thế này mới nhẹ giọng hỏi: “Tề Nghiên, ngươi sao có thể tới nơi này? Lại sao có thể chạy vào đám cháy?” - Rất nguy hiểm, chẳng lẽ anh không biết?
“Nổi lửa to, tới tìm ngươi, tìm không thấy, không muốn ngươi chết, cứu ngươi.” - Anh vẻ mặt nghiêm túc, câu chữ mặc dù đơn giản nhưng cũng có thể làm cho người ta vừa nghe liền sáng tỏ.
Đúng vậy! Người ở tại nhà trọ Duyệt Lai này anh cũng chỉ quen cô, ngoại trừ tìm cô thì anh sao có thể đến? Sớm nên biết đến, chính là…
Anh vì sao phải làm như vậy? Tên ngốc này có suy nghĩ gì? Cuối cùng là có suy nghĩ gì a…
Tâm tình có chút kích động, có chút cảm động, còn có càng nhiều, càng nhiều cảm xúc nói không nên lời toàn bộ kìm nén trong ngực, khiến cô cảm thấy cả trái tim rất vui… rất vui…
“Ngươi thật ngốc...” - Chỉ một câu, ngực nóng lên, hốc mắt chua xót đột nhiên không hề báo động trước mà rơi nước mắt, cô đã nói không nên lời kích động cùng cảm động trong lòng.
Anh rất ngốc, thực sự rất ngốc a! Có ai sẽ vì bằng hữu quen biết chưa lâu mà dũng cảm quên mình chạy vào đám cháy đang bùng cháy dữ dội cứu người hay không? Nhưng anh vì cô mà làm như vậy! Thật là khờ, không phải sao?
Thật sự là một tên ngốc nhưng là người tính tình hồn nhiên, khắp thiên hạ cũng không có người nam nhân nào giống anh đối xử với cô như vậy…
Nghĩ đến đây Mộ Dung Tinh ngực ẩn ẩn rung động, chỉ cảm thấy có dòng nước ấm áp lại ngọt ngào lặng lẽ chảy trong lòng, cô nhịn không được hai mắt đẫm lệ nhìn anh, tim đập mạnh loạn nhịp, con sóng trong lòng vô cùng mãnh liệt…
Cô vốn đã hạ quyết tâm cả đời này cũng không lập gia đình, thậm chí dự định sáng sớm ngày mai đưa ra yêu cầu thứ hai với anh, sau đó liền trở về Tô Châu, bắt đầu cuộc sống tự do tự tại. Nhưng tối nay, tên ngốc này dùng cả mạng mình bảo vệ cô thật sự làm cho lòng của cô dao động!
Đáng giận! Bị tên ngốc này hủy kế hoạch dự định của cô nhưng cô lại cảm thấy rất vui... Thực sự rất vui…
“Đừng khóc! A Tinh, đừng khóc! Cứu ngươi, không ngốc! Đừng khóc...” - Tề Nghiên lắc đầu thật mạnh, kiên trì mình cứu Mộ Dung Tinh là quyết định rất chính xác.
Nghe vậy cô rưng rưng bật cười, sau khi dò xét anh thật lâu, rốt cục sâu kín hỏi: “Vì sao mạo hiểm tính mạng tới cứu ta? Ngươi có thể sẽ bị lửa to thiêu chết, biết không?”
“A Tinh rất tốt với ta, không muốn ngươi chết... Không muốn ngươi chết...” - Anh nhếch miệng cười ngây ngô, chỉ biết lặp lại câu “Không muốn ngươi chết.”
“Nếu chết thì sao? An toàn của mình quan trọng hơn, ngươi hiểu không?” - Hơi giận anh không lo đến an toàn của mình, Mộ Dung Tinh cố ý trừng mắt giả vờ giận chất vấn.
“Không hiểu!” - Lắc đầu, không hiểu hắn vì sao lại tức giận, Tề Nghiên vẻ mặt đau khổ, ủy khuất lấy ngón tay chỉ ngực mình. “Không muốn ngươi chết... Nơi này sẽ rất đau, thật là khó chịu, không muốn ngươi chết...”
Nghe anh dùng từ ngữ đơn giản thẳng thắn hình dung cảm giác của mình, Mộ Dung Tinh không khỏi cả người chấn động, muốn cười nhưng lại rơi lệ, không e dè đưa tay dán lên ngực anh, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của anh.
“Hiện tại, nơi này còn đau không?” - Cô nhẹ giọng hỏi.
“Không đau! Ngươi không có việc gì, không đau, không khó chịu.” - Ngốc ngốc cười.
Chỉ cảm thấy nội tâm nơi nào đó vì lời anh nói mà như nhũn ra, Mộ Dung Tinh vẻ mặt phức tạp nhìn anh, trong lòng suy nghĩ…
Anh thật thà hồn nhiên, cô khôn khéo quyết đoán. Anh yếu thế nghe lời, cô cường thế ra lệnh. Anh trong sáng như chim bồ câu trắng, cô mạnh mẽ như chim ưng, mọi thứ giữa bọn họ thật sự bổ sung rất phù hợp!
Nếu gả cho anh, thứ nhất, không chỉ cha có thể đối với Tề gia giữ đúng lời hẹn. Thứ hai, lấy anh hồn nhiên khờ ngốc, không có nam tử thói đời “Nữ tử không tài đó là đức” đợi người khác dè bỉu, khẳng định tương lai cũng sẽ không ra điều quy tắc hạn chế với cô, có thể để cho cô như ngày trước tùy hứng mình, phát huy tài năng, phải không?
Nói sau, Tề gia gia nghiệp to như vậy, theo tính anh là không có khả năng tiếp nhận nên Tề bá bá hẳn là rất hi vọng có thể có “người một nhà” có thể tiếp tục gia nghiệp đi!
Cho nên gả cho anh tựa như một viên đá ném trúng nhiều con điểu! Quan trọng nhất là... cô động lòng với anh!
Thương nhân vốn tính toán ra toàn bộ lợi và hại, phát hiện mình nếu gả cho anh thật sự một vốn bốn lời, chiếm rất nhiều tiện nghi, lập tức không khỏi nở nụ cười, trong lòng liền có quyết định. “Tề Nghiên, ngươi muốn lấy vợ không?”
“Vợ, lấy vợ?” - Không hiểu vì sao đề tài này đột nhiên xuất hiện, Tề Nghiên gương mặt đỏ lên. “Ta... Ta không biết...”
“Nếu người vợ kia giống ta, ngươi có thích không?” - Tuy rằng cảm thấy anh mặt đỏ thật sự khiến người ta trìu mến nhưng vẫn cứng rắn ép hỏi.
“Giống, giống A Tinh?” - Ánh mắt sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc. “A Tinh rất tốt với ta, ta thích A Tinh, vợ giống A Tinh rất tốt...”
Nghe vậy Mộ Dung Tinh mỉm cười. “Tề Nghiên, ngươi đã cứu ta, hiện nay, ta cho ngươi một hứa hẹn, mặc kệ là gì chỉ cần ngươi nói, ta đều đáp ứng.” A... Cược đi! Nếu anh đưa ra lời cô muốn nghe, vậy chứng tỏ bọn họ... thật sự có duyên phận!
“Hứa hẹn?” - Anh ngẩn ngơ, suy nghĩ không xoay chuyển.
“Đúng! Hứa hẹn.” - Nhẹ giọng cười, “Ngươi trong lòng có hi vọng gì không?”
Gãi đầu, hắn nghe hiểu nhưng lại có chút thẹn thùng. “Hi vọng gì cũng đều có thể?” - Hi... Anh chỉ hi vọng A Tinh một chuyện!
“Ân!”
“Vậy... Ta đây hi vọng... Hi vọng...” - Đỏ mặt, e lệ trộm dò xét Mộ Dung Tinh, cuối cùng rốt cuộc cố lấy dũng khí lớn tiếng nói: “Hi vọng A Tinh vĩnh viễn cùng ta một chỗ, mỗi ngày có thể thấy ngươi!” - Nói xong, anh thở mạnh, nhếch miệng cười hồn nhiên.
“A...” - Cười khẽ ra tiếng, Mộ Dung Tinh bí ẩn xem xét anh. “Tề Nghiên, ngươi một chút cũng không ngốc!” - Có thể đưa ra hi vọng này, nói một câu mà cô muốn nghe nhất, sao có thể ngốc đây?
“A?”
Không nhìn anh vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, Mộ Dung Tinh mím môi mỉm cười, ở trên người sờ sờ, phát hiện bởi vì thoát vội nên toàn bộ gia sản đều bị thiêu rụi trong đám cháy, chỉ còn sót lại búp bê gốm sứ trước khi đi vào giấc ngủ đã ôm vào lòng.
“Tề Nghiên, này cho ngươi.” - Không nói hai lời, đem búp bê gốm sứ đưa cho anh.
“Cho ta?” - Sau khi nhìn búp bê gốm sứ bộ dáng đáng yêu, Tề Nghiên rất vui vẻ nhận lấy. “Cám ơn!”
“Ngươi đâu?” - Hỏi lại.
“Ta?”
Thấy anh mê mẩn không hiểu, Mộ Dung Tinh đơn giản tự mình ra tay, trên người anh sờ sờ, cuối cùng lấy miếng khóa vàng có khắc “sống lâu trăm tuổi” trên cổ anh đoạt lấy, trực tiếp đeo trên cổ mình.
“A Tinh, kia, đó là của ta...” - Giọng đầy ủy khuất nhưng lại không dám ra tay cướp về. Ô... Làm sao bây giờ? Đó là vật từ nhỏ mang trên người, cha mẹ nói không thể lấy xuống!
“Ta đưa ngươi cái đó, ngươi không nên đáp lễ sao?” - Liếc ngang.
“Nên, nên mà!” - Bị trừng như vậy sao còn dám hai lời.
“Đứa ngốc!” - Vỗ vỗ hắn, Mộ Dung Tinh nở nụ cười. “Đây là tín vật của chúng ta a!”
“Tín vật?” - Không hiểu.
“Ân! Tín vật ta đáp ứng vĩnh viễn ở cùng ngươi.”
“Phải không?” - Tề Nghiên nghe xong cũng không ủy khuất, hai mắt phát sáng, khóe miệng lập tức cười đến mang tai. “Một cái có đủ không? Còn muốn thêm không?” - Vừa nói vừa lấy ra ngọc bội trên người, rồi từng vật nhỏ đáng giá trên người.
“Một cái là đủ rồi!” - Không biết nên khóc hay cười, cô vội vàng muốn anh đem cất lại những thứ kia. Mộ Dung Tinh nhìn trận lửa to vẫn còn kéo dài, không khỏi thở dài. “Tề Nghiên, ta có chuyện muốn ngươi giúp đỡ.”
“Được! Ta giúp ngươi!” - Cũng không hỏi là chuyện gì, miệng lập tức đáp ứng.
“Ngươi... Quên đi!” - Rất muốn giáo huấn anh mọi việc đều phải làm rõ rồi mới đáp ứng người khác nhưng sau khi nhìn gương mặt ngây thơ vô tâm của anh, lập tức nhụt chí, hết cách cười khổ, “Ngươi có bạc không? Cho ta mượn chút ngân lượng đi!”
Ai... Thực thảm! Tất cả tiền bạc đều bị trận lửa thiêu sạch, người không có đồng nào, cô không cách nào quay về Tô Châu thực hiện lời hứa vĩnh viễn ở cùng anh!