“Nhưng thật không dễ dàng đúng lúc gặp Hoài Sinh, ta... ta muốn chào hỏi với hắn…” - Gãi đầu, Tề Nghiên cười đến hồn nhiên ngại ngùng. Trước đây khi đến trường học, Hoài Sinh là người duy nhất đối xử tốt với anh, sẽ không cười anh. Tuy rằng chỉ đến vài ngày rồi anh không đến nữa nhưng mãi cho đến hiện tại, bọn họ vẫn là bằng hữu.
Hi! Hoài Sinh là bằng hữu duy nhất của anh! Hôm nay gặp Hoài Sinh thật là cao hứng!
Chào hỏi? Mắt nhìn mấy tên thư sinh đang bàn luận, Tiểu Cửu không tự chủ được liếc mắt xem thường... Vẫn là đừng đi! Thiếu gia đừng đi tự rước lấy nhục thì tốt rồi.
Vì thiếu gia nhà mình ngây thơ mà âm thầm lắc đầu, đang nghĩ tới nên như thế nào gạt anh đi thì đột nhiên, trong mấy tên thư sinh có người phát hiện anh, không khỏi cười hô lên tiếng.
“Hắc! Này không phải là công tử Tề gia nhà giàu nhất Lạc Dương - Tề Nghiên của chúng ta sao? Sao lại đờ ra đứng bên ngoài vậy? Vào cùng nhau dùng cơm a!” - Giống như nhiệt tình vẫy tay nhưng khuôn mặt tươi cười lại ẩn chứa vẻ kì lạ.
Mọi người ngồi cùng bàn nghe vậy lập tức đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên thấy anh đần độn đứng ở cạnh cửa, nhất thời không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười giả tạo, liên tục vẫy tay muốn anh tiến vào.
Trương Hoài Sinh ngồi cùng bàn thấy thế thần sắc lộ ra mấy phần khó xử, môi ngập ngừng vài cái, cuối cùng vẫn im lặng không lên tiếng, tùy ý bạn bè ngồi cùng bàn kêu cười gọi người.
“A! Bọn họ mời ta đi vào kìa!” - Được người mời làm cho Tề Nghiên vui sướng hai mắt sáng ngời, rất vui vẻ nói với Tiểu Cửu, đồng thời bay nhanh chạy vội vào.
Đáng giận! Đám người kia ăn cơm nói chuyện phiếm cứ việc đi, làm gì ánh mắt lợi hại như vậy, lập tức liền lướt đến thiếu gia! Như thế rất tốt, thiếu gia sẽ lại bị người ta trêu cợt lấy làm trò chơi!
Tiểu Cửu tức giận đến mức giậm chân, mắt thấy thiếu gia nhà mình từng bước vui vẻ đi như “thiêu thân lao đầu vào lửa”, lập tức cũng vội vàng đuổi theo đi vào, chuẩn bị tùy thời bảo vệ chủ tử.
Trong chớp mắt, một chủ một tớ tiến vào tửu lâu, một vui vẻ, một thối mặt đi tới trước mặt nhóm thư sinh.
“Hoài Sinh...” - Tươi cười thật thà đứng bên cạnh Hoài Sinh có ngũ quan xem như nhã nhặn đẹp mắt, nhưng vì nhà nghèo mà ba bữa không có, sắc mặt nhợt nhạt như sáp. Tề Nghiên lòng đầy vui mừng nhìn thấy hắn, lại không biết nên hình dung như thế nào, đành phải tiếp tục ngây ngô cười.
“Tề Nghiên, cậu sao lại ra ngoài?” - Kéo một chút ý cười, Trương Hoài Sinh quan tâm hỏi. Anh từ trước đến nay vô ưu vô lự bị từ trên xuống dưới Tề gia bảo vệ trong Tề phủ, ngoại trừ thỉnh thoảng tìm đến mình thì rất ít ra ngoài.
“Ta, ta muốn đi ăn tàu hũ của Vương bà bà.” - Khuôn mặt vì vui vẻ mà có chút hồng, Tề Nghiên thành thật trả lời.
Nghe vậy, vì ở đây có vài tên thư sinh đều là bạn cùng học đường, Tề Nghiên khi còn nhỏ từng tới học đường học vài ngày, bọn họ cũng cùng anh làm bạn cùng trường qua mấy ngày ngắn ngủn đó tự nhiên biết anh ngu si, thích trêu cợt, thoáng chốc ánh mắt mang ý nghĩ xấu xa đồng thời nhìn nhau, ăn ý không cần nói rõ liền hình thành.
“Tề Nghiên, ngươi chỉ biết ăn, thế có biết tàu hũ làm bằng gì không?” - Trong đó một gã thư sinh mắt tam giác có ác ý nở nụ cười.
“A? Tàu hũ... Tàu hũ...” - Tề Nghiên từ trước đến nay chỉ biết món này ăn ngon nhất thời bị hỏi, mắt đẹp mở to, không nghĩ ra được trắng nộn, mềm nhũn, trơn trượt kia được làm từ gì?
“Không biết sao?” - Một tên thư sinh béo khác trong lòng cười thầm, trên mặt thì giả bộ ngạc nhiên. “Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết tàu hũ được làm từ não khỉ con, ngươi sao có thể không biết? Chẳng lẽ ngươi so với trẻ con ba tuổi còn ngốc hơn sao?”
“A? Khỉ, não khỉ con làm thành?” - Không biết hoài nghi, cũng không nghe ra ý cười nhạo trong lời đối phương, nghĩ đến trước kia ăn mềm nhũn đều là ăn não của khỉ con, Tề Nghiên sắc mặt liền xanh, lập tức một trận buồn nôn.
“Cũng không hẳn! Thừa dịp khỉ con còn sống, đột ngột gõ mạnh vào não lấy não khỉ con ra mới có thể làm ra tàu hũ ăn ngon như vậy! Ngươi cũng không biết, hậu viện nhà Vương bà bà nuôi rất nhiều khỉ con, mỗi ngày đều bắt mấy con ra mà gõ vào đầu đấy! Lúc trước ta đúng lúc đi qua nhìn thấy, thiếu chút nữa bị hình ảnh khủng bố kia dọa đến phát bệnh...” - Một tên thư sinh cao gầy khác miêu tả rất sống động, Tề Nghiên sợ tới mức sắc mặt càng thêm trắng bệch, chuyện đột nhiên lại chuyển, âm hiểm cười đe dọa, “Tề Nghiên, ngươi thích ăn tàu hũ như vậy, không biết có bao nhiêu khỉ con chết thảm ở trong miệng vì ham muốn của ngươi, cẩn thận ngươi buổi tối ngủ những khỉ con chết thảm này hướng ngươi lấy mạng!”
Nghe hắn càng nói càng khủng bố, Tề Nghiên tâm tư đơn thuần không khỏi “Oa” một tiếng, thế nhưng không sợ mất mặt, dung mạo hai mươi tuổi gào khóc lên.
“Oa. Khỉ con thật đáng yêu, ta không phải cố ý muốn ăn tàu hũ hại chết chúng nó...” - Nghĩ đến mình bởi vì vô tình tham ăn giết hại nhiều khỉ con đáng yêu như vậy, anh khóc càng đau lòng khổ sở.
Một người đàn ông tuấn mĩ lại ở nơi công cộng khóc như trẻ con ba tuổi, nửa điểm cũng không biết e lệ nhất thời đưa tới cái nhìn chăm chú của mọi người trong tửu lâu, nhưng sau khi nhìn rõ tướng mạo của anh, nhận ra anh là con ngốc của Tề gia nổi danh thành Lạc Dương liền thấy không thể trách, thậm chí còn có thú vị cười trộm không thôi, đối với anh chỉ trỏ, nghị luận đàm tiếu sôi nổi.
Một bên, Tiểu Cửu lòng trung thành bảo vệ chủ những tên này chỉ biết đọc sách thánh hiền lại không biết làm chuyện thánh hiền, thư sinh không có chút thông cảm lại ác ý lừa gạt thiếu gia, khiến anh tin là thật mà oa oa khóc lớn, lập tức tức giận đến mức kéo anh.
“Thiếu gia, người đừng nghe bọn họ nói bậy! Tàu hũ không phải làm từ não khỉ con, người... Người đừng khóc a! Mọi người đều đang cười người đó!” - Thật là muốn chết mà! Dân chúng thành Lạc Dương này lại thêm một chuyện có thể lấy ra làm trò cười chế giễu thoải mái rồi.
“Nhưng mà... Nhưng mà...” - Khóc đến mặt nhem nhuốc, Tề Nghiên khóc thút thít, không biết đến rốt cuộc ai nói mới là thật, nước mắt lăn lăn trong đôi mắt hồn nhiên không khỏi nhìn về phía Trương Hoài Sinh sẽ không cười anh, lừa anh.
“Tề Nghiên, bọn họ là nói đùa với cậu thôi.” - Trương Hoài Sinh cười an ủi, muốn anh đừng coi là thật.
“Thật, thật vậy sao?” - Trên mặt vẫn còn nước mắt, Tề Nghiên lại lập tức nở nụ cười. Hoài Sinh sẽ không gạt người, cho nên hắn nói khẳng định là thật.
“Đương nhiên!” - Cười an ủi, Trương Hoài Sinh quay đầu lại hướng vài tên bạn cùng trường khuyên bảo. “Các cậu đừng đùa Tề Nghiên, hắn rất dễ tin là thật.”
Khư! Đã biết thiếu gia dễ bị lừa, làm gì không sớm ngăn những người đó trêu đùa ác ý, mãi đến khi thiếu gia bị đùa giỡn đến khóc mới giả lòng tốt, nói chút lời dễ nghe sao? Tiểu Cửu cảm thấy vô cùng bất mãn, nhịn không được lại bĩu môi.
Mà những người khác thấy Tề Nghiên giống như đứa trẻ, nói khóc liền khóc, nói cười liền cười, không chút nào biết xấu hổ, lập tức lại một trận cười mỉa.
“Tề Nghiên, ngươi mấy tuổi? Tùy tiện vài câu liền lừa ngươi vừa khóc vừa cười, ngay cả trẻ con ba tuổi còn không bằng, xấu hổ không xấu hổ a? Quả thật là tên đại ngốc!” - Thư sinh mắt tam giác cười châm biếm, vì anh cảm thấy mất mặt.
Hừ! Tề Nghiên này nếu không có trời sinh tốt số, ra đời trong Tề gia có nghiệp lớn, trở thành con duy nhất của Tề gia thì với bộ dáng ngu si đần này của anh, nếu sinh trong một gia đình nghèo khổ khác, chỉ sợ từ nhỏ đã bị vứt bỏ ở đồng hoang để cho chó hoang tha đi rồi.
Mà Tề Nghiên chỉ lo vui mừng tàu hũ không phải não khỉ con làm thành, đối với cười nhạo ác ý của người bên ngoài không có nghe vào, chỉ nhếch mép tươi cười vui vẻ.
Nhưng thật ra Tiểu Cửu nghe xong vừa tức vừa giận, đang muốn nói lại để bảo vệ thiếu gia nhà mình thì Trương Hoài Sinh đã mở miệng nói trước:
“Trần huynh, trăm ngàn lần đừng nói như vậy! Tề Nghiên hắn là có lòng ngây thơ, tình cảm biểu hiện tương đối hồn nhiên, này cũng là chỗ đáng yêu của hắn a!” - Giống như từ nhỏ đến lớn, nhẹ lời nói tốt vì anh.
“Ai nha! Trương huynh, ngươi vẫn là như trước kia giúp hắn nói chuyện.” - Trên mặt thư sinh hơi béo hơi có chút bội phục. “Tên ngốc giống như hắn cũng chỉ có ngươi nguyện ý là bằng hữu với hắn, còn nói loại ngu đần này là lòng ngây thơ! Ai... Tại hạ chính là kính nể ngươi điểm ấy.”
“Cũng không phải! Ta nói Trương huynh, ngươi ngoài trừ xuất thân so ra kém hơn Tề Nghiên thì bất luận thông minh tài trí, mạch văn tài nghệ sao cũng hơn hắn ngàn lần, vạn lần không phải sao? Nếu ngươi có một nửa gia thế của hắn đã sớm có chí lớn, có thành tựu xuất sắc rồi.” - Thư sinh cao gầy lắc đầu thở dài thở ngắn, mặt ngoài là đang nói Trương Hoài Sinh nhưng kì thật lúc đó cũng là đang cảm thán chính mình.
“Chỗ nào đâu? Là mọi người khen nhầm rồi.” - Mơ hồ hiện lên một ý cười thỏa mãn không dễ làm cho người ta phát hiện, Trương Hoài Sinh ngoài miệng vẫn như cũ khiêm tốn, tiếp tục giúp người nói chuyện. “Tề Nghiên không ngốc như mọi người nghĩ đâu.”
“Tên ngốc chính là tên ngốc, Trương huynh làm người quá mức chính trực, ngay cả hai chữ “tên ngốc” cũng không nhẫn tâm nói ra khỏi miệng làm người ta bị tổn thương...” - Những người khác lại luân phiên “Ca tụng công đức”.
“Không phải! Tề Nghiên hắn thực sự không ngốc...”
Nghe bọn hắn “tên ngốc” đến “tên ngốc tử” trực tiếp làm người nào đó tựa như không tồn tại cao giọng bình luận. Nhưng cái người bị làm nhục kia hẳn là phải tức giận khi bị người thảo luận lại như vẻ mặt ngốc cười như cũ……
Hi! Hoài Sinh vẫn giống như trước đây, khi người khác cười anh ngốc vẫn vì anh nói chuyện, không cho rằng anh ngốc! Có chút vui vẻ, đối người bên ngoài làm nhục cười mỉa mai không biết phản bác, Tề Nghiên cảm động ngây ngô cười nhìn Trương Hoài Sinh, cảm thấy hắn thật sự là bằng hữu tốt nhất cả đời.
Nhưng một bên Tiểu Cửu lại càng nghe càng tức giận, đối với Trương Hoài Sinh vì thiếu gia giải thích không những không cảm kích, ngược lại lửa đầy bụng.
Hừ! Tên nghèo hèn này, động chút liền: “Hắn không phải tên ngốc, hắn thực sự không ngốc”. Nói linh tinh, muốn làm gì a? Thật sự là đang cố ý nhắc nhở người bên ngoài - Đúng! Hắn chính là tên ngốc!
Khư! Cảm giác thực kém!
Thật sự nghe không nổi nữa, thân phận vốn là hạ nhân, càng không muốn mắng chửi người, Tiểu Cửu rầu rĩ đang muốn lôi kéo cậu chủ mau mau đi, ai ngờ mới quay đầu lại thấy thiếu gia nhà mình vẻ mặt cảm động ngây ngô cười, khiến cho hắn thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
“Thiếu gia, chúng ta đi nhanh đi! Trễ chút nữa Vương bà bà sẽ dọn quán.” - Hậm hực thúc giục, vì cậu chủ nhà mình “hồn nhiên” mà khóc thầm.
“Nga!” - Nghĩ đến món tàu hũ yêu nhất, Tề Nghiên rất vui vẻ, khuôn mặt tuấn mĩ trắng sáng hướng Trương Hoài Sinh cười đến sáng lạn. “Hoài Sinh, ta phải đi ăn tàu hũ, ngươi muốn đi không?”
“Ta...” - Trương Hoài Sinh muốn mở miệng, lập tức bị người ta cắt ngang.
“Trương huynh, ta nhớ ra hôm nay có rất nhiều người trí thức ở Trừng Tâm Đình tổ chức hội ngâm thơ, chúng ta mau đi đi! Nghe nói Lục vương gia từ trước đến nay rất thức tài, ái tài trùng hợp tới Lạc Dương du thưởng cũng định tham gia hội này! Nếu ở trong hội biểu hiện tốt, để Lục vương gia có mắt nhìn người khen ngợi, tên tuổi khẳng định nâng cao, từ nay về sau nổi danh thiên hạ!” - Thư sinh mắt tam giác cố ý cao giọng, kéo hắn nhanh chóng ra ngoài tửu lâu, tựa như thật sợ đã muộn, sẽ không được Lục vương gia khen ngợi.
Tên tuổi nổi tiếng thiên hạ a... Này dụ dỗ thật sự quá lớn, Trương Hoài Sinh thuận thế để cho người ta kéo đi, cho dù khi ra đến tửu lâu nhìn thấy thư sinh mắt tam giác âm thầm ném cho đám bạn bên trong một ánh mắt quái dị, cũng vô tâm nghĩ nhiều.
Mắt thấy hắn bị người lôi đi, Tề Nghiên đôi mắt hồn nhiên có chút thất vọng, nhưng lập tức lại vui vẻ nở nụ cười. “Tiểu Cửu, chúng ta đi ăn tàu hũ.” - Trên mặt đầy cười, xoay người muốn đi.
“Tề Nghiên, chậm đã!” - Bỗng dưng hai gã thư sinh chưa đi tham gia hội ngâm thơ gì đó trăm miệng một lời gọi người lại, khóe miệng ngầm mưu tính mỉm cười.
“A?” - Quay đầu cười ngây ngô, tâm tư đơn thuần không suy nghĩ cái gì.
“Tề Nghiên, chúng ta coi như là bằng hữu cùng trường chứ?” - Tuy rằng trước đây chỉ có ngắn ngủn mấy ngày nhưng muốn lừa một tên ngốc cũng dư dả. Thư sinh hơi béo cười thầm, trên mặt giả dối tươi cười hiền lành.
Gật đầu, có người cười với anh, Tề Nghiên tự nhiên cũng cười đáp lại.
“Được lắm!” - Thư sinh cao gầy vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ bả vai anh, một bộ dáng ban ân. “Nếu là bằng hữu, mời mọi người ăn uống một chút cũng cần, bàn này để cho ngươi trả tiền.”
“Nga!” - Hơi giật mình gật đầu, chưa từng nghĩ so đo với ai.
“Điều này sao có thể!” - Tiểu Cửu tức giận, vội vàng lên tiếng ngăn cản cậu chủ coi tiền như rác.
“Cậu chủ nói chuyện, ngươi hạng người nào còn xen mồm nói vào?” - Thư sinh béo liếc ngang, căn bản không để hắn vào mắt, trực tiếp chuyển sang tấn công tên ngốc. “Tề Nghiên, ngươi nói sao?”
“Thiếu gia, không thể!” - Tiểu Cửu mới không để ý tới bọn họ mắt lạnh, vội vàng ngăn cản.
Những người này cười nhạo thiếu gia xong lại muốn lợi dụng thiếu gia giúp bọn hắn trả tiền, quả thực là được tiện nghi còn khoe mã, thật quá đáng!
“Tiểu Cửu, không, không sao!” - Ngốc ngốc cười, Tề Nghiên đối tiền tài luôn không có khái niệm gì, chỉ biết là đi ra mua này nọ Tiểu Cửu sẽ trả tiền, nếu trên người tiền không đủ chủ quán cũng sẽ cho hắn thiếu, trực tiếp phái người đến phủ lấy ngân lượng.
Nghe vậy, hai gã thư sinh cười đắc ý, ngay cả nói tiếng cám ơn cũng không, liếc Tiểu Cửu thở hổn hển một cái liền vui tươi hớn hở rời đi.
Mà Tiểu Cửu giận đến vô lực nhưng cũng chỉ có thể không thể nề hà ngoan ngoãn đến quầy thanh toán sổ sách với trưởng quầy. Chỉ chốc lát sau, sau khi đưa ngân lượng xong, hắn xem thường cậu chủ khờ ngốc chờ ở một bên mở hai tay ra: “Thiếu gia, trên người tôi không còn ngân lượng! Người hôm nay khỏi phải nghĩ đến đi ăn tàu hũ gì nữa.”
Đáng đời! Giúp người thích chê cười lại tự cho mình là thư sinh thanh cao làm người ta ghét trả tiền a? Như thế rất tốt! Quầy bà Vương vốn không cho người ta thiếu.