So với quan hệ vợ chồng , thì hắn càng muốn đem cô trở thành sủng vật mà thuần dưỡng hơn.
Tạ Viễn Lâm thực thích bộ dáng học sinh thanh thuần của cô , ngay cả lúc trước coi trọng cô cũng bởi vì lúc ở trường liếc nhìn cô nhiều hơn một ánh mắt so với người khác ,cô mặc váy dài màu trắng, áo thủy thủ xanh lam nhạt, một khắc hắn bắt gặp dáng vẻ cô lúc đó đã không dễ dàng quên được.
Từ tư liệu của mấy ngàn học sinh mà tìm ra cho bằng được cô.
Cho nên cô hiểu rất rõ, hắn chỉ là coi trọng mặt cùng thân thể của cô mà thôi, đối với cái khác cũng không có gì hứng thú, nhưng cô không nghĩ tới, người đàn ông này có du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ đến nổi cô khó có thể chấp nhận hết được.
Sau khi kết hôn một tháng , bởi vì có tiếp xúc với nam sinh khác, mà số lần bị hắn đánh so với sai lầm trong những năm trước khi kết hôn của cô, quả thực còn nhiều hơn.
Mới vừa tan học chuẩn bị đi ăn cơm, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, đeo cặp trên lưng chuẩn bị ra cổng trường.
“Miêu Vãn!”
Quay đầu nhìn lại, là học trưởng cùng phòng thí nghiệm , mang mắt kính văn nhã, gương mặt nhìn ai cũng lộ ra tươi cười, mặc áo sơmi ô vuông chạy tới, đưa tư liệu cầm trong tay cho cô.
“Em quên cầm cái này, cái này là muốn nộp cho giảng viên đúng không? vừa lúc tôi cũng đi đến đó, tiện đường có thể đi cùng nhau.”
Nhìn phần tư liệu kia, cô không nói gì mà nhướng mày, không lên tiếng đồng ý mà tiến đến tiếp nhận sau đó nói cảm ơn.
“Học trưởng, buổi chiều tôi mới đi tìm giảng viên.”
“A? Vậy em muốn đi ăn cơm trước sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy vừa lúc, cũng có thể đi cùng nhau, em tiện không? Không tiện nói cũng không có việc gì.”
Cô cười, “Tôi chưa bao giờ ăn cơm ở nhà ăn trường học , xin lỗi học trưởng, cái tư liệu này không phải cái tôi cần đưa cho giảng viên, anh lấy sai rồi.”
Hắn xấu hổ tươi cười không biết làm sao, muốn đem tư liệu lấy lại.
“Thực xin lỗi a, là anh làm điều thừa, anh giúp em bỏ lại chỗ cũ.”
“Không cần.” Cô nhấc cao tay đang cầm tư liệu lên, “Đi trước, lần sau nếu có loại sự tình này xảy ra, anh có thể không cần phiền toái chính mình, tôi có thể tự mình quay lại lấy sau, tạm biệt.”
“Xin lỗi .” Hắn áy náy cắn môi dưới, phất phất tay, “Tạm biệt.”
Thường thì 12 giờ 40 phút, xe hắn sẽ đúng giờ xuất hiện ở cửa trường ,hôm nay cư nhiên đến sớm hơn, bay giờ mới 12 giờ 20 phút, sao có thể trùng hợp như vậy o.
Cô nhìn chiếc Maybach ngừng ở ven đường chọc người chú ý kia , cắn cắn môi dưới, phát hiện động tác của mình cùng với học trưởng giống nhau như đúc, vội vàng thu thập cảm xúc hoà nhã lại, chuẩn bị mở sau của xe ngồi vào.
Cửa kính của ghế điều khiển bỗng nhiên hạ xuống, Tạ Viễn Lâm híp hai mắt hẹp dài trừng cô, “Ghế phụ.”
Tay đang định mở cửa xe dừng lại.
“Hôm nay… sao tài xế không đến, anh lái xe?”
Chuẩn bị cài đai an toàn, cánh tay đột nhiên bị hắn nắm qua , đoạt đi tư liệu trong tay, hướng lên trên mặt cô mà ném thẳng đến.
---Bang--- một tiếng thanh thúy.
Góc cạnh giấy A4 xoẹt qua gương mặt, làn da kiều nộn xuất hiện một vết cắt, máu chậm rãi thấm ra, khuôn mặ mới tốt đẹp không bao lâu, lại lần nữa tiếp nhận vết thương mới.
Cô bụm mặt cúi đầu.
“Nam sinh vừa rồi là ai?”
“Là một học trường cùng phòng thí nghiệm, tới đưa tư liệu giúp em, anh ta cho rằng em quên mang theo.”
“Hả? Sau đó đâu.”
Ngữ khí không nhanh không chậm làm lòng cô thực không có tự tin, như là hắn biết rõ nhưng xem cô biểu diễn như thế nào.
“Em không nói dối, anh tin tưởng em được không.”
Bang!
Lần này không phải giấy, mà chính là dùng tay,kịp thời thu lại lực, nhưng vẫn làm cô đau đến chảy nước mắt.
“Thực xin lỗi, em sẽ cự tuyệt bất cứ người đàn ông nào đến gần.”
“Vấn đề này cũng không phải lần đầu tôi nhắc nhở em! Ở trước mặt những người phụ nữ khác có thể nâng tay để họ thấy nhẫn kim cương kết hôn sáng lấp lánh , sao đi học lại không biết mang lên, hả?”
Tạ Viễn Lâm vươn tay bóp chặt cổ cô, lấy dây chuyền bạc bị che giấu trong cổ áo ra, trên dây có một chiếc nhẫncùng chiếc nhẫn đeo trên tay hắn là một cặp, cổ bị bóp rất đau, đôi tay nắm lấy cổ tay của hắn, thanh âm nói chuyện run rẩy.
“Làm thí nghiệm…… Không tiện, thực xin lỗi, em lần sau sẽ mang lên.”
Hắn nâng mí mắt đơn bạc lên , môi mỏng mím thành một đường thẳng,tròng mắt thâm trầm , phảng phất như là vực sâu vô tận .
Thông thường những lúc thế này, là lúc hắn muốn đánh người.
Giây tiếp theo, quả nhiên.
Đầu cô bị tát đến lệch ra một bên, tóc đẹp hỗn độn rối tung che khuất nửa khuôn mặt .
“Ai nha nha nha, mặt sao lại bị đánh thành như vậy a, thật đáng thương a ~”
Tô Nhạc cợt nhả ngồi ở đối diện trên sô pha, chống đầu cười nhạo.
Cô liếʍ hàm răng , kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến gương mặt sưng đỏ, đau đến phải nhắm hai mắt lại.
“Ông chủ Tô, anh tìm tôi tới, cũng không phải là muốn cho tôi nghe những lời trào phúng như tôi là một đứa ngốc hay đại loại vậy đi?.”
“Sao có thể! Tôi hôm nay là tới tìm Lâm Viễn, ai ngờ cậu ta không ở nhà a, vừa lúc liền gặp được cô, hắc hắc.”
Tôi đánh giá chung quanh ,cách đó không xa đang có một người làm đang quét dọn, cảnh cáo trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
“Ai nha cô yên tâm cô yên tâm.”hai chân hắn bắt chéo, nghiêng đầu nói chuyện ấp ấp mở mở lấp lứng cười như hồ ly, “ Viễn Lâm ở nhà ,tôi cũng sẽ không nói lung tung.”
Nửa người trên mặc sơ mi trắng, xiêu xiêu vẹo vẹo chỉ cài mấy cái cúc áo, bên ngoài mang áo khoác màu đen, toàn thân phong cách thân sĩ lịch lãm, nhưng vẫn là miệng chó không mọc được ngà voi.
“Vậy nếu Viễn Lâm không có ở nhà, tôi cũng không tiện ở lại lâu, vạn nhất thanh danh hư hỏng truyền ra sẽ không dễ nghe a.”
Hắn chống eo đứng dậy, làm bộ làm tịch ai u một tiếng, từ túi quần sau móc ra một tấm card, ném vào trên sô pha, liền lung lay hướng đến cổng lớn rời đi.
Cô nhìn tấm card kia, nhịn xuống khóe miệng sắp muốn nở ra độ cung tươi cười, quay đầu lại nói.
“Ông chủ Tô, đi thong thả không tiễn, nhớ ăn nhiều rau hẹ một chút.”
“Này, trong miệng phun được hạt ngọc gì cho cam, không cần tiễn!”
Hắn đi rồi, cô lặng yên như vô ý cầm lấy tấm card kia đi lên lầu, đi vào trong phòng ngủ, mở một mặt khác của tấm card màu trắng ra.
Nhìn mặt trên viết một địa chỉ: 【Số 54 đường Tề Nhạc , em trai cô ở chỗ này 】
Cô hưng phấn mở to hai mắt, chạy tới đầu giường lấy di động tra địa điểm này.
Quả thực có! Cách nơi này chỉ có 30 km mà thôi, lái xe nửa giờ là có thể đến.
Đang lúc ta gấp không chờ nổi chuẩn bị đi ra ngoài , dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng xe quen thuộc, tâm tức khắc lạnh một nửa, chạy tới cửa sổ nhìn xem, quả nhiên Tạ Viễn Lâm đã trở về.
Chẳng biết qua được bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hắn thậm chí ngay cả giày cũng chưa kịp đổi, mở cửa phòng ngủ ra , liền chất vấn.
“Vừa rồi Tô Nhạc tới?”
Cô dựa vào đầu giường, tay cầm sách ừ một tiếng, “Không gặp được anh liền đi rồi, không biết có chuyện gì.”
Hắnđi tới bên cạnh cô, nắm chặt bìa sách, trái tim thực khẩn trương mà đập nhanh , ngón tay siết chặt trở nên trắng bệch, sợ tấm card bị kẹp trong sách đã bị hắn phát hiện.
Nhưng Tạ Viễn Lâm không kiểm tra sách mà rút sách trong tay cô ném xuống đất.
Ngón tay bóp chặt cằm để cô ngẩng đầu lên, mắt cô không nhịn được liếc mắt đến quyển sách tren sàn, còn tốt đồ giấu ở bên trong chưa bị rớt ra.
“Gương mặt này còn đau không?”
Ngón tay ấn lên chỗ sưng đỏ , ánh mắt người đàn ông tối lại không rõ đang ngẫm nghĩ điều gì.
“Không…… Không đau,đã bôi thuốc rồi, tốt hơn rất nhiều.”
“Phải không? Ngày hôm qua miệng vết thương còn rỉ máu, mới đảo mắt sao miệng vết thương lại dễ dàng tốt lên nhanh như vậy được?.”
Cô khẩn trương nhấp môi, “Không quan trọng, không có việc gì, quá mấy ngày liền sẽ tốt.”
“Ánh mắt của em nói cho tôi biết, em không thích hợp, có phải có chuyện gì ở gạt tôi hay không, bảo bối?”
Trái tim đột nhiên giống như bị đạn bay nhanh bắn-- phập--- vào, “Cái gì?”
Hắn căng chặt mặt, tươi cười vừa rồi cũng biến mất hầu như không còn sót lại chút gì, “Em nói đi?”
Giày da màu đen đột nhiên hướng trên mặt đất đa vào quyển sách kia , trái tim như bị bóp chặt ,ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn, chỉ thấy hắn buông cằm cô ra, cong lưng nhặt quyển sách trên mặt đất kia lên .
Chuẩn bị hướng lên mặt cô ném qua, cô sợ tới mức vội vàng cong lưng ôm đầu, “Ô không cần! Không cần đánh em, ô ô.”
“A.”
Thanh âm cười lạnh làm cả người cô run lên, hắn mở quyển sách ra, dưới ánh mắt bất an của cô, lật từng tờ từng tờ ra kiểm tra, nhưng mà ngoài dự đoán chính là, cư nhiên cái gì cũng không có.
Cái gì…… Cũng không có.
Cô cũng ngây ngẩn cả người, vội vàng đem cảm xúc chính mình thu thập thật tốt, làm bộ sợ hãi cong lưng, ghé vào trên giường.
Tạ Viễn Lâm chau mày, “Đồ đâu? Em mẹ nó cho rằng một động tác nhỏ này có thể tránh thoát khỏi đôi mắt tôi sao! Hả?”
Góc cạnh của sách dùng sức nện ở trên đầu cô.
“Lão công, đừng đánh em, anh đang nói cái gì, em không biết gì cả! Em vẫn luôn xem sách, em thật sự không biết anh đang nhắc đến cái gì.”
Hắn lại tỉ mỉ tìm một lần nữa, ánh mắt nhìn cô cũng càng ngày không kiên nhẫn, ngón tay bóp chặt bìa sách , đột nhiên hướng lên mặt đất quăng đi, “Em tìm chết phải không? Ở dưới mí mắt tôi còn dám làm những động tác thấp hèn đ!”