Buổi tối 8 giờ, ánh đèn chói sáng trong quán bar, bên trong truyền đến tiếng ồn ào hoan hô.
Đèn nê ông sắc thái diễm lệ, người ra ra vào vào không ít, từ bên người gặp thoáng qua những phụ nữ ăn mặc lộ trên hở dưới , ra vẻ quyến rũ ma xát lên tây trang nam nhân .
Cô bình tĩnh cũng không hé răng, trên người mang giày vải màu trắng, dây giày cột lỏng lẻo, một thân áo sơ mi quần jean thanh thuần, cùng nơi này một chút cũng không phù hợp.
Có người thét to, “Viễn Lâm! Bên này !”
Khi hắn ngẩng đầu nhìn lại, thì bằng hữu của hắn đang ngồi ở lầu hai nói vọng xuống, hướng hắn vẫy tay hưng phấn kêu.
Tạ Viễn Lâm bỗng nhiên bắt lấy cánh tay làm cô để dừng lại, đầu gối ngồi xổm xuống, cột lại dây giày rời rạc lại cho cô.
Cúi đầu nhìn một đầu tóc đen rậm rạp của người đàn ông, đỉnh đầu xoáy tóc như xoáy nước, rất ít có cơ hội nhìn được với góc nhìn này, rốt cuộc hắn so với mình cao hơn rất nhiều.
Cột xong dây giày, hắn mới đứng dậy bắt nắm tay của cô, “Đi thôi.”
Người trên lầu nhìn đến sửng sốt.
Khóe miệng cô nhếch lên tia cười đạm nhiên.
“Sao cậu lại chọn cái nơi ồn ào như vậy?” Hắn bắt lấy tay của cô đi qua , kéo ghế ra ấn bả vai bảo cô ngồi xuống.
Đối diện là một người đàn ông ăn mặc phong cách Hawaii áo sơ mi hoa lá tràn đầy sức sông, trong miệng ngậm tăm xỉa răng, cà lơ phất phơ chống đầu.
“Đây chính là nhà hàng tôi mới mở, cho chút mặt mũi đi, cố ý mời vợ cậu đến ăn cơm, hôm nay đừng khách khí a, hóa đơn đều tính cho tôi !”
Co chống cằm cười, “Ông chủ Tô thật là hào phóng , chúng ta mới gặp nhau ba lần, gấp không chờ nổi mà mời tôi ăn cơm?”
Tô Nhạc vội vàng phun rớt tăm xỉa răng trong miệng xua tay, “Không đúng không đúng, ŧıểυ thư à cô đừng nghĩ nhiều,ánh mắt lão công của cô mà là dao thì sắp đem tôi đấm thanh nhím rồi, tôi không phải hôm nay nhàn rỗi, nên mới mời các người đi ăn cơm sao!”
“Nga ~ nguyên lai là ông chủ Tô chỉ là nhàn rỗi , còn tưởng rằng là thành tâm thành ý đâu.”
Tô Nhạc vỗ đầu một cái, “Ai nha thật là giải thích không rõ,Tạ tổng thật xin lỗi, thật sự không phải có ý tứ muốn cướp lão bà của cậu đâu.”
Cô vô tâm vô phế nở nụ cười, bị nam nhân gõ lên trán, quay đầu lại nhìn đến sắc mặt không vui của hắn, hì hì thè lưỡi.
“Đúng rồi, hôm nay còn có người tới!” Tô Nhạc hướng về cửa lớn phía lầu hai thét to, “Này này!”
Quay đầu lại nhìn lại, một cái ăn mặc màu đen váy da, tán tóc quăn nữ nhân hoảng mông vểnh, trong tay cầm chanel mới nhất đi tú bao, môi đỏ gợi lên khoa trương cười, một đường chạy chậm lại đây, lay động trước ngực màu mỡ bộ ngực, bế lên Tô Nhạc cổ.
“Ai nha nhân gia tìm ngươi nửa ngày sao, như thế nào ở lầu hai, chán ghét cũng không nói cho ta!”
Hắn hiển nhiên bị mỹ ngực hồ vẻ mặt, say mê ha hả cười rộ lên, túm chặt cô cánh tay ở một bên ngồi xuống.
“Khụ! Cái kia giới thiệu một chút, này ta bạn mới bạn gái, jael.”
“Hải, các ngươi hảo nha!”
cô hưng phấn giơ lên tay tới chào hỏi, làn điệu biệt nữu, cố ý tễ mật ngực, nhìn về phía ở châm trà thủy Tạ Viễn Lâm, chút nào không tính toán xem cô ý tứ.
“Ngươi hảo.” Vì không cho cô xấu hổ, ta lễ phép phun ra hai chữ.
Tô Nhạc lôi kéo cô cánh tay, “Nam nhân kia liền không cho ngươi giới thiệu, tới ta cho ngươi giới thiệu một chút mầm ŧıểυ thư, tây lâm đại học nghiên nhị học sinh, nam nhân kia lão bà, thỏa thỏa mỹ nữ học bá a!”
Ta vươn tay phải, cố ý lộ ra tinh tế ngón tay thượng lóe sáng nhẫn cưới, “Miêu Vãn.”
“A, ŧıểυ thư xin chào.”
Cô không còn nắm lấy tay của hắn, bỗng nhiên bị Tạ Viễn Lâm bắt lấy cánh tay cô túm trở về, trong lòng bàn tay rộng mở , đặt ly nước trái cây hắn vừa mới rót ra, ngữ khí không thể cự tuyệt , “Uống.”
Cô thuận thế nhấp một ngụm, đôi mắt nháy mắt hơi kinh ngạc , gật đầu thật mạnh, “Uống ngon!”
Tô Nhạc đột nhiên vỗ tay, “Đúng không! Đây chính là thầy pha chế tôi mời từ Nhật Bản về , tự mình pha chế trà, giá tiền còn rất cao , không hổ là Mầm ŧıểυ thư, có phẩm vị!”
“Chẳng qua chỉ nói một câu uống ngon mà thôi, ông chủ Tô không cần khen tôi như vậy.”
“Hắc hắc, lão bà của Tạ tổng , khẳng định là có phẩm vị!” Hắn ôm bả vai mỹ nhân bên cạnh , ngón tay nhân cơ hội ở trước ngực cô nầng kia xoa xoa bóp bóp, nữ nhân giữ chặt tay hắn, trực tiếp ấn tay hắn để đúng trước vào trước ngực cho hắn thoải mái xoa.
“Há mồm ngậm miệng đều khen lão bà củatôi, nói đi,cậu hôm nay mời tôi ăn cơm, là muốn tôi giúp cậu cái gì?”
“Không hổ là Tạ tổng a, chúng ta lời nói không cần phải nói như vậy trắng ra như vậy chứ, đều là lão bằng hữu quen biết hơn mười năm , tới tới ăn cơm trước, ta hôm nay cũng không bàn chuyện ngoài lề nhiều, chính là muốn thành tâm mời hai người một bữa tiệc lớn!”
Tô Nhạc cười nói, “thời điểm hai người kết hôn , không phải tôi còn ở Châu Phi bận việc không trở về được sao, hôm nay bữa cơm này coi như là lễ vật tặng cho lễ kết hôn một tháng trước !”
Cô bĩu môi bất mãn, “Ông chủ Tô cũng thật keo kiệt a, anh nói đúng không lão công.”
Hắn đồng ý ôm bả vai cô gật đầu, “Chính xác.”
“Ai, mặt mũi đều mất sạch rồi, hôm nay có bạn gái tôi ở đây, cho tôi chút mặt mũi không được sao.”
Jael dựa vào trong lòng ngực hắn cười, “Bộ dáng này của anh em còn chưa thây qua bao giờ.”
Nói, dùng sức đem ngực đăth vào trong lòng bàn tay hắn, hắn còn bóp rất là hăng say.
Trong lòng cô có chút tà ác, kéo tay để trên vai xuống , Tạ Viễn Lâm ở cánh tay cô nhéo một cái, lực đạocó chút mạnh, đau đến mày cũng nhăn lại.
“Mầm ŧıểυ thư, sao khuôn mặt cô lại hồng như thế nào như vậy a? Vừa mới đầu tôi còn tưởng rằng là má hồng , hiện tại phát hiện còn có tơ máu a, như thế nào, bị Viễn Lâm bạo hành gia đình?” ngữ khí chỉ như nói giỡn, “Viễn Lâm, khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà cậu cũng hạ thủ được! Kia nếu là cho tôi, tôi nhất định sẽ cung phụng!”
Jael hừ hừ đấm hắn ngực, “Anh cho rằngai cũng đều như anh sao? Tạ tổng soái như vậy, kia đương nhiên lão bà sẽ được sủng ái .”
Cô chống cằm, không cho là đúng mà nhướng mày.
“Anh đoán đúng rồi, tôi này thật là bị đánh, từ kết hôn đến bây giờ, một tháng đánh tôi 10 ngày, mỗi một lần đều hướng trên mặt tôi mà tát, nói cái gì mà lão bà chính là muốn được dạy dỗ, không dạy dỗ liền không nghe lời, tôi nói muốn ly hôn, anh ấy liền càng dùng sức mà tát hơn.”
Trên bàn cơm không khí đột nhiên ngưng đọng lại tới cực điểm, đối diện với hai người đang ngây ngẩn cả người, ánh mắt Tô Nhạc kinh hồn táng đảm, nhìn thoáng qua người nam nhân bên cạnh cô.
Tạ Viễn Lâm đột nhiên nắm khuôn mặt sưng đỏ của cô, quay đầu, nhìn thấy hắn đè thấp mí mắt, con ngươi nổi lên nhàn nhạt tàn nhẫn, ngũ quan cường ngạnh tràn đầy hung thần, cắn răng thấp giọng, “Em tìm chết sao!”
Cô ủy khuất dẩu cái miệng nhỏ,ánh mắt hắn càng ngày càng mãnh liệt hung dọa, giây tiếp theo, cô liền nhịn không được mà cười ha hả.
“Ai nha tôi nói giỡn thôi! Lão công anh sao cũng tưởng là thật như thế ?”
Từ yết hầu của hắn tràn ra một tiếng cười lạnh lùng , bỏ cằm cô ra , “Phối hợ với emimột chút mà thôi.”
Tô Nhạc buông bả vai nữ nhân bên canh ra, kinh hồn vỗ vỗ ngực, “Ai u, chai vợ chồng ác người muốn đem tôi hù chết sao, tôi mẹ nó còn tưởng rằng thật sự bị bạo hành gia đình đấy, đúng không Jael.”
Jael cũng cười ha hả, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Vâng, đúng vậy.”
Hắn vội vàng hòa hoãn lại không khí, “ tôm hùm Boston tới a, tới tới đều nếm thử,đây đều là tôi dùng giá cao từ Bắc đại Tây Dương Canada bên kia chuyển về đây, nói ăn không ngon chính là không cho tôi mặt mũi! Đương nhiên a,là mặt mũi của tôi cũng không đáng giá mấy đồng tiền.”
“Ông chủ Tô cũng thật biết nói giỡn.” Cô nghiêng người né tránh để phục vụ để đồ ăn lên bàn, ra vẻ dựa vào trong lòng ngực nam nhân, lại để cho hắn một lần nữa ôm bả vai cô.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~