Tước Điểu Quy Lang

Chương 63

Trước Sau

break

Không khí đột nhiên đông cứng lại, không một ai dám gánh lấy cơn thịnh nộ của thiên tử.

Phượng Hòa quét mắt đảo qua đám người, khẽ nâng cằm: “Ta chẳng qua cũng chỉ là một cái mạng hèn, dám đem sinh tử ra đặt cược! Còn các ngươi, những công tử tiểu thư kim chi ngọc thực, có mấy người dám chết? Nếu còn kẻ nào giở trò bẩn thỉu, ta chỉ có thể đồng quy vu tận với các ngươi, cùng lắm thì đừng hòng có ai mong được sống!”

Tất cả mọi người đều câm như hến.

Lệ Vương tái xanh mặt, trầm mặc hồi lâu rồi lạnh giọng: “Đưa Lương Thăng về Lương phủ chữa trị. Chuyện hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được truyền ra ngoài. Nhớ kỹ, là do hắn ta uống rượu say, lỡ tay tự làm mình bị thương.”

Dứt lời, hắn ta vung tay áo bỏ đi, tức giận ngùn ngụt.

Đám người không ai dám lên tiếng, vội vàng lũ lượt theo sau. Lý Nhụy trước khi rời đi còn liếc nhìn Phượng Hòa thật sâu, hiếm khi chẳng nói thêm lời nào.

Chốn hí lâu vừa náo nhiệt vui vẻ, thoáng chốc đã trở nên tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại vết máu loang lổ và mùi tanh thoang thoảng trong không khí.

“Buông tay, đã không sao rồi.”

Giọng nói trong trẻo mà trầm ổn của Lăng Kiến Triệt vang lên. Phượng Hòa lúc này mới buông lỏng thân thể, nhận ra ngón tay nắm dao găm đã sớm cứng ngắc.

Nàng từ từ buông tay, con dao rơi xuống đất. Hàng mi dài rũ xuống, che đi sóng gió nơi đáy mắt. Bình ổn lại một lát, khi nàng ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt u tối sâu thẳm.

Hạ Văn Diễn đứng trong góc, ánh mắt u ám nhìn nàng, thân thể gầy gò tựa cây trúc lay động trước gió.

Phượng Hòa thậm chí còn không nhận ra hắn ta đến từ khi nào, có lẽ hắn ta luôn ở đó, chỉ là hắn ta đã quá quen với việc giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, khiến nàng không hề chú ý tới hắn ta.

Bọn họ cùng là thân phận con tin, nhưng rốt cuộc chẳng cùng đường đi.

Người người lần lượt rời đi, Hạ Văn Diễn cũng lặng lẽ lui đi.

Trong hí lâu vắng lặng, chỉ còn lại Phượng Hòa và Lăng Kiến Triệt.

Lăng Kiến Triệt nhìn vết máu còn đọng trên đầu dao, vẻ mặt phiền muộn nói: “Ngươi gọi đây là ngu xuẩn hay là nhát gan?”

Phượng Hòa nghiêng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng cười một cái: “Còn ngươi chẳng phải là công tử lụa là phong lưu ngang ngạnh?”

“Phong lưu ngang ngạnh là thật.”

“Nhát gan cũng là thật.”

Ánh mắt Lăng Kiến Triệt sâu như vực: “Ồ? Ta lại không nhìn ra ngươi nhát gan chỗ nào đấy.”

Phượng Hòa hơi cong khóe môi: “Gặp phải mũi tên của Lăng công tử, chẳng phải là ta rất sợ đó sao?”

“Yên tâm, dung nhan như hoa như nguyệt của Vương nữ, ta đây không nỡ làm tổn thương. Mũi tên của ta là tên đa tình.”

“Tiếc thay, tên hữu tình, người lại vô tình. Vậy phải làm sao?”

Lăng Kiến Triệt khựng lại, nhìn nàng thật lâu, ánh mắt sâu thẳm: “Nếu Vương nữ là nam tử, với miệng lưỡi này, nhất định có thể đi làm một biện thần.”

Phượng Hòa mỉm cười, tâm tình cũng dần dịu lại.

Lăng Kiến Triệt nhặt dao găm lên, búng nhẹ lưỡi dao một cái: “Cái con dao găm được mỗi cái mã này của ngươi không ngờ lại thực sự có ích.”

Phượng Hòa cười giễu cợt: “Bọn họ xem ta là món đồ chơi. Mà món đồ chơi bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn trả.”

Lăng Kiến Triệt nghiêm túc nói: “Sau này, bất kể ai nhân danh người nhà ta tới mời đều không cần đi. Nếu nhà ta thật sự muốn mời, ta sẽ đích thân tới rước.”

Phượng Hòa khẽ gật đầu: “Chuyện hôm nay, ngươi trở về định giải thích thế nào? Trước mặt Lệ Vương mà dám đánh cữu cữu hắn ta, e rằng hắn ta không dễ nuốt trôi cơn tức này.”

Lăng Kiến Triệt cười khẩy, giọng trầm mà lạnh: “Muốn đá thì đá. Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, chẳng lẽ phải thực sự làm cháu cho lũ hèn hạ đấy.”

Ánh mắt Phượng Hòa khẽ lay động.

Nàng và hắn, tính tình thực ra cũng có vài phần giống nhau.

Đều là loại người nếu bị ép đến đường cùng, sẽ chọn cách liều chết phản kháng, chẳng thà ngọc nát còn hơn ngói lành, càng có thể hiểu được tâm trạng của nhau.

Ánh mắt Lăng Kiến Triệt sâu thẳm như mực nước mà trông qua, môi nhếch lên mang theo chút tà khí: “Thế gian này, không có chiếc lồng nào có thể nhốt được ta.”

Phượng Hòa ngẩn ra, rồi khẽ cười, lau sạch máu trên lưỡi dao, cất dao vào vỏ: “Lòng người kiên định, ắt phá muôn ngàn xiềng xích.”

Giống như lời nàng từng nói với Tôn Ngọc Diên, rào chắn là phải tự mình bước ra, vậy thì lồng giam cũng phải tự mình phá bỏ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc