Phượng Hòa khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng kiều mỵ, cặp mắt đen láy không còn nét hoảng hốt run sợ mà trong khoảnh khắc hắn ta áp sát, ánh mắt nàng bỗng sắc như dao, sát ý cuồn cuộn.
Cổ tay nàng lật nhanh, con dao nhỏ giấu trong tay áo chuẩn xác đâm vào bụng dưới Lương Thăng, xuyên qua da thịt, máu tươi phụt ra bắn lên mặt nàng, như giọt lệ máu rơi dưới mắt, dung nhan diễm lệ tuyệt trần.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của tất cả mọi người đều đông cứng, như từng chiếc mặt nạ bất động đeo trên gương mặt bọn họ.
Lương Thăng khẽ rên một tiếng, bình rượu rơi xuống đất vỡ tan, hắn ta cúi đầu nhìn vết máu thấm đỏ áo, cả người chấn động không tin nổi, cơ thể dần dần lạnh đi.
Tiếng la hét kinh hoàng vang lên bốn phía, mọi người hoảng hốt kêu to, đại sảnh lập tức trở nên hỗn loạn.
Phượng Hòa nhìn thẳng vào mắt Lương Thăng, ánh mắt lạnh buốt như băng, gằn từng chữ từng chữ rõ ràng: “Đáng tiếc thay, thế gia quyền quý giả nhân giả nghĩa cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Không ai ngờ lại có biến cố như vậy. Người hát hí trên đài đã sớm bỏ chạy không còn bóng dáng, các tiểu thư vốn yểu điệu nay sợ đến tái mặt, ngay cả Lý Nhụy cũng ngẩn người, đứng bật dậy.
Những công tử vừa nãy còn bị sắc dục che mờ mắt lúc này da đầu tê rần, chỉ cảm thấy nhát dao đó như đâm vào chính thân thể mình, ai nấy đều sợ hãi tái mặt, hứng thú phong hoa tuyết nguyệt tan biến sạch.
Hàn Tuyết Kiều lùi mấy bước, trốn sau cột, kinh hãi đến không thốt nên lời.
Phượng Hòa lại dám đâm người ngay trước bao nhiêu ánh mắt như thế? Nàng ta ăn gan hùm mật báo chắc? Đúng là điên rồi! Một kẻ điên không hơn không kém!
Lăng Kiến Triệt trông thấy con dao quen thuộc kia, khóe miệng khẽ co rút.
Lương Thăng hai mắt trợn trắng, suýt nữa ngất lịm.
“Yên tâm, không chết được đâu. Ta ra tay rất khéo, cho dù đâm thêm mười nhát tám nhát cũng đảm bảo giữ mạng cho ngươi.” Khóe môi Phượng Hòa cong nhẹ, cứ như đang nói chút chuyện nhỏ chẳng đáng để tâm, mắt liếc qua vết đâm: “Chỗ này không có tim gan phèo phổi, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”
Đám người nghe xong đều lạnh toát sống lưng. Phượng Hòa giờ đây điên cuồng quái gở, khác hẳn dáng vẻ hiền lành ngốc nghếch lúc trước, khiến tất cả đều rợn tóc gáy.
Lương Thăng trợn mắt kinh hoàng, cố sức lùi về sau, nếu lúc nãy Phượng Hòa là thiên tiên quyến rũ lòng người, thì giờ chính là yêu tinh khát máu, vừa mỹ lệ vừa tà ác, có thể khiến người ta mê đắm, cũng có thể giết người vô hình.
“Nếu ngươi không tin, ta rút dao ra để ngươi cảm thụ thêm lần nữa nhé?” Phượng Hòa nở nụ cười dịu dàng, tay vươn ra.
Nụ cười trên mặt Phượng Hòa chợt tắt, tay cầm dao lại ấn sâu vào thêm vài phần: “Mắng thêm một câu thử xem.”
Đám người đều trố mắt há hốc mồm, bất giác rùng mình, rồi tán loạn lùi về bốn phía.
Lưu Cảnh Tường và Thất hoàng tử đứng gần đó, rúc lại một chỗ run như cầy sấy, nuốt nước bọt ừng ực.
Mặt Lương Thăng mặt bệch, đau đến muốn chết đi sống lại, muốn lùi cũng không lùi nổi, chỉ còn biết quay đầu hét lớn: “Còn không mau lại đây giết chết con độc phụ này!”
Cuối cùng cũng có người phản ứng, thị vệ lập tức xông tới vây kín lấy Phượng Hòa, tiền tới gần nàng.
Lăng Kiến Triệt lặng lẽ bước đến che chắn bên cạnh nàng, vẻ mặt cảnh giác.
Phượng Hòa nhìn quanh một vòng, vẻ mặt sợ hãi đưa tay vỗ nhẹ lên ngực: “Các vị đừng dọa ta, nhỡ tay ta run một cái, đâm chết hắn thì sao?”