Tước Điểu Quy Lang

Chương 59

Trước Sau

break

Tỳ nữ nhanh chóng mang một bình rượu đặt cạnh Phượng Hòa.

Lệ Vương nâng chén, hướng về phía nàng: “Vương nữ, mời!”

Phượng Hòa do dự, cầm bình rượu lên, định uống một ngụm cho có lệ.

Nàng đưa rượu lên môi, cánh mũi khẽ động, nhìn chén rượu trong tay, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, trong rượu có xuân dược!

Phượng Hòa siết chặt chén rượu, đầu mũi thấm một tầng mồ hôi lạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ chán ghét đến cực điểm.

Đám người này đúng là vô pháp vô thiên, đến cả thủ đoạn hạ lưu cũng dùng đến. Xem ra là quyết tâm khiến nàng mất mặt!

Lệ Vương thấy nàng không uống, liền âm trầm giục: “Vương nữ không uống, là không nể mặt bổn vương sao?”

Phượng Hòa cong môi cười lạnh, không nhanh không chậm đưa chén rượu lên môi.

Ánh mắt mọi người đều dồn vào nàng, lóe lên vẻ hưng phấn.

Lệ Vương nhếch môi đắc ý, cười lạnh như thể nắm chắc phần thắng.

Phượng Hòa nhìn Lệ vương, khóe môi nhếch lên một độ cong lạnh lẽo, chậm rãi nâng tay, từng chút một đổ hết chén rượu trong tay. Rượu chảy xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo lạnh lẽo.

Nàng nhìn Lệ vương, gằn từng chữ rõ ràng: “Mặt mũi của Vương gia, nếu ta không muốn cho, thì sao?”

Yến tiệc lặng ngắt như tờ, chỉ có Lý Nhụy phát ra một tiếng cười khẽ chế nhạo, ánh mắt nhìn Lệ Vương đầy giễu cợt.

“… Ngươi!” Lệ Vương không ngờ nàng dám công khai chống đối, tức đến á khẩu không nói nên lời.

Tên chó săn bên cạnh hắn ta thấy thế, đập bàn giận dữ: “Vương gia ban rượu là vinh hạnh của người, đừng có mà không biết điều!”

Phượng Hòa ngẩng đầu, ánh mắt điềm tĩnh, giọng chậm rãi: “Trong rượu có xuân dược, cũng là ban cho ta sao?”

Mọi người nhất thời sững sờ.

Lệ vương biến sắc, trong lòng kinh nghi bất định, Vương nữ cỏn con này còn chưa uống, sao lại biết trong rượu có xuân dược?

Lăng Kiến Triệt biến sắc, liếc nhìn rượu trên đất, gõ đũa lên mặt bàn, vẻ mặt hờ hững tan biến, tay phải lặng lẽ đặt lên chuôi kiếm bên hông.

Tên chó săn kia phản ứng lại trước, quát lớn: “Ngươi dám vu cáo Vương gia, tội đáng muôn chết!”

Lệ Vương đảo mắt, phẩy tay ra hiệu, lập tức có kẻ tiến lên lau sạch rượu trên đất, giật lấy chén rượu trong tay Phượng Hòa.

Những người khác thấy cũng hùa theo chỉ trích Phượng Hòa.

“Ngươi có chứng cứ không? Ngươi nói trong rượu có xuân dược là có xuân dược à?”

“Nói miệng không có bằng chứng, ta thấy ngươi là muốn hãm hại Vương gia!”

“Vương gia thành tâm mời ngươi uống rượu nghe khúc, vậy mà còn không biết ơn! Không hổ là đám man hoang.”

Miệng thế đè người.

Phượng Hòa lòng lạnh như băng, nhìn đám công tử tiểu thư thế gia trước mặt, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh. So với bọn họ, cái tên Lăng Kiến Triệt quần là áo lụa này lại không đáng ghét như vậy, ít ra ác ý của hắn luôn bày hết ra, không âm hiểm như những kẻ này.

Lệ Vương tựa lưng lên ghế, đắc ý nói: “Vương nữ còn trẻ không hiểu chuyện, chỉ cần đến đây uống với bổn vương một chén, bổn vương sẽ không trách phạt.”

Phượng Hòa hờ hững đáp: “Vương gia thật đúng là độ lượng.”

Lệ Vương nghe ra ý châm biếm trong lời nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Tên chó săn kia liếc nhìn vẻ mặt Lệ vương, lập tức quát lớn: “Ngươi thật đúng là không biết điều! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Còn không qua đây, đừng trách ta không khách khí!”

“Ngươi là ai?” Phượng Hòa lười nhác ngẩng đầu, liếc nhìn nam tử vẫn luôn ồn ào kia.

“…” Tên đó cứng họng, rồi kéo lại y bào, ngẩng cao đầu nói: “Ta là Lương gia Đại công tử Lương Thăng, phụ thân là Đô sát viện Đô ngự sử Lương Bình, mẫu thân là đích nữ Vệ gia, Lương gia ta là danh gia vọng tộc, gia thế hùng hậu, nếu Vương nữ chưa từng nghe qua thì đúng là kiến thức nông cạn!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc