Phượng Hòa cùng Lăng Kiến Triệt mua đủ đồ cần tới, lúc trở về Lăng phủ đã gần trưa.
Ninh Chỉ Diêu đã đi chùa về từ sớm, ngồi trong đại sảnh uống trà, nét mặt thư thái, thấy họ liền nở nụ cười, tâm trạng rất tốt, mặc dù tính cách nàng ấy có phần kiêu ngạo nhưng là người thẳng thắn, có chuyện gì cũng viết trên mặt.
Lăng Kiến Triệt nghênh ngang tìm một chiếc ghế ngồi xuống, rót một chén trà hỏi: “Nhị tẩu sao lại vui thế?”
Ninh Chỉ Diêu cười tươi nói: “Ta rút được một xăm tốt.”
“Tẩu xin gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Ninh Chỉ Diêu nhạt đi, giọng nói nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Xin con.”
Không khí lắng xuống, Phượng Hòa ngẩng mắt nhìn Ninh Chỉ Diêu, hai gò má Ninh Chỉ Diêu hồng nhuận phơn phớt, khi nói chuyện cũng đầy sức sống, gương mặt tròn trịa phúc hậu, trông rất khỏe mạnh, không biết vì sao lại nhiều năm không có con.
Ninh Chỉ Diêu cẩn thận gấp lại tờ xăm trong tay, bỏ vào túi thơm bên mình, cười nói: “Không sợ các ngươi cười chê, ta và lang quân đã thành hôn năm năm rồi, ta luôn muốn có một đứa con.”
“Kim thành sở chí, kim thạch vi khai.” Giọng Lăng Kiến Triệt trầm thấp: “Nhị tẩu nhất định sẽ được toại nguyện.”
Phượng Hòa ngẩng mắt nhìn Lăng Kiến Triệt, hắn đúng là hiếm khi nghiêm túc được một lần.
“Ừ.” Ninh Chỉ Diêu nắm chặt tờ xăm trong tay, đầy hy vọng gật đầu, mãi một hồi lâu sau mới buông túi thơm xuống.
Nàng ấy cầm tấm thiệp để bên cạnh trên bàn lên, nói với Phượng Hòa: “Vương nữ, Thái tử và Lệ Vương hẹn đấu mã cầu vào ngày mai, Tam công chúa mời chúng ta tham gia, còn có đại tẩu, ngày mai ngươi đi cùng với bọn ta nhé.”
Ánh mắt Phượng Hòa hơi trầm xuống, nàng hiểu nếu là thiệp của Lý Nhụy thì nàng không thể từ chối, liền gật đầu.
Ninh Chỉ Diêu mỉm cười nhìn về phía Lăng Kiến Triệt: “Tam đệ ngày mai cũng ra sân thi đấu chứ?”
“Lệ Vương đã tìm đệ.” Giọng điệu Lăng Kiến Triệt thờ ơ: “Nếu không đủ người, đệ và Thất hoàng tử sẽ tới góp vui.”
Phượng Hòa: “…” Làm dự bị mà nói thẳng thắn như vậy, cũng không thấy hắn xấu hổ chút nào.
Ninh Chỉ Diêu cúi đầu, chú ý thấy trên đôi giày thêu của Lăng Kiến Triệt có in một dấu giày rõ ràng, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Đệ bị ai dẫm lên vậy?”
Lăng Kiến Triệt ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Phượng Hòa một cái.
Phượng Hòa mặt hơi đỏ, giả vờ cúi đầu uống trà.
Sao người này còn để lại dấu giày, cũng không biết lau đi!
Khóe miệng Lăng Kiến Triệt nhếch lên một nụ cười, giọng điệu lười biếng: “Trên đường về không cẩn thận chọc giận một cô nương, bị nàng ấy dẫm một cái, không biết bây giờ nàng ấy đã hết giận hay chưa.”
Ninh Chỉ Diêu khuyên: “Cô nương kia làm như vậy rõ ràng là rất tức giận, đệ có thời gian thì nhớ phải xin lỗi người ta đàng hoàng.”
“Vâng.” Ý cười trong Lăng Kiến Triệt càng đậm: “Đợi đệ nói xin lỗi với nàng ấy, hy vọng nàng ấy sẽ khoan dung, đừng so đo với đệ.”
Phượng Hòa xấu hổ tới đỏ tai, né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Ngày hôm sau, Phượng Hòa cùng Thẩm Vận Nhu và Ninh Chỉ Diêu ngồi xe ngựa đến sân mã cầu ở ngoại ô.
Nơi này chính là cung Dung Linh mà Lăng Kiến Triệt từng nhắc đến, dựa núi mà xây, khí thế hùng vĩ, đâu đâu cũng là tường chạm cột chạm, trang trí bằng châu ngọc ngọc ngà, phồn hoa tột đỉnh. Ngay cả một chiếc đỉnh đồng trước cửa cũng được khảm vàng, đủ để thấy năm xưa khi xây dựng nơi này đã tốn biết bao nhiêu tiền bạc.
Hành cung biệt viện được xây phía trước núi, còn bãi cưỡi ngựa thì nằm ở một khoảng đất bằng sau núi cung Dung Linh, là một bãi cỏ xanh mướt một màu.
Mọi người nghe tin đều chạy đến xem náo nhiệt, xung quanh bãi cưỡi ngựa đã ngồi đầy người, trong đó các công tử và tiểu thư trẻ tuổi vô cùng nhiều.
Thẩm Vận Nhu và Ninh Chỉ Diêu đi thăm hỏi vài vị công chúa, Lý Nhụy và Lý Nhàn đều đã đến, Phượng Hòa không cần bái kiến, đi đến hàng rào nhìn về phía sân mã cầu.
Trên sân chia thành hai đội, lần lượt do Thái tử và Lệ Vương dẫn đầu. Cả hai đều mặc trang phục gọn nhẹ, buộc dây buộc tóc màu đỏ và xanh để phân biệt, cưỡi trên những con tuấn mã cao lớn. Nói là chơi đùa thôi, nhưng sắc mặt hai bên đều vô cùng nghiêm túc, rõ ràng là ai cũng muốn dốc toàn lực để giành phần thắng.
Hạ Văn Diễn cũng ở trong đó, được phân vào đội của Thái tử, nơm nớp lo sợ cầm gậy đánh mã cầu, vết thương trên mặt vẫn chưa khỏi.
Lăng Kiến Triệt và Hi Hành Chỉ đều đã đến, một người ở đội Lệ Vương, một người ở đội Thái tử.