Tước Điểu Quy Lang

Chương 36

Trước Sau

break

Lăng Kiến Triệt cầm bánh bột vào, kéo rèm cửa hỏi: "Mua xong chưa?”

Ánh mắt Hàn Tuyết Kiều sáng lên, khí thế kiêu ngạo trên người lập tức tan biến, hưng phấn quay lại: "Lăng thiếu tướng quân! Trùng hợp quá…”

Lăng Kiến Triệt khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Hòa, Phượng Hòa hơi quay lưng lại, chỉ coi như không quen biết hắn.

Hàn Tuyết Kiều tiến lên hai bước, chắn trước tầm nhìn của hắn, nhẹ nhàng nói: “Thiếu tướng quân, hôm qua ta đã tự tay làm điểm tâm gửi đến Kim Ngô Vệ cho đồng liêu của huynh trưởng, sao huynh không ăn?”

Lăng Kiến Triệt nhìn về phía bóng lưng tránh né của Phượng Hòa với vẻ hứng thú, không chú ý nói: “Ta không ăn đồ ngọt.”

Hàn Tuyết Kiều nhìn cái bánh trong tay hắn, khóe miệng giật giật, cố gắng kiềm chế nỗi thất vọng trong lòng nói: “... Vậy lần sau ta sẽ làm đồ mặn.”

Lăng Kiến Triệt nâng mí mắt, vẻ mặt không chút cảm xúc nói: “Ta cũng không ăn đồ mặn.”

Phượng Hòa: “…” Người này đúng là không hiểu phong tình.

Nàng giả vờ cúi đầu xem son phấn, bất động thanh sắc nhìn họ một cái, hóa ra Hàn Tuyết Kiều thích Lăng Kiến Triệt.

Nàng thở dài tiếc nuối trong lòng, khá đồng cảm với Hàn Tuyết Kiều.

Có tiền thì có ích gì, mắt nhìn quá kém, thật đáng thương.

Sắc mặt Hàn Tuyết Kiều trông rất khó coi, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Vậy huynh thích ăn gì? Mặn, ngọt, chua, cay, thơm đều được, ta có thể tự tay làm cho huynh ăn.”

Ánh mắt Hàn Tuyết Kiều dịu dàng, mong chờ nhìn Lăng Kiến Triệt.

Lăng Kiến Triệt bình tĩnh dựa vào kệ hàng, dáng vẻ dầu muối không ăn, thẳng thắn nói: “Ta không kén ăn, mặn, ngọt, chua, cay, thơm đều thích, nhưng đồ ngươi làm ta đều không thích.”

Phượng Hòa: “…” Lăng Kiến Triệt thật sự là có thiên phú dị bẩm trong chuyện chọc tức người khác.

Gương mặt Hàn Tuyết Kiều đỏ bừng, trừng hắn một lúc, hung hăng giậm chân rời đi.

Nha hoàn thân cận của nàng ta cầm hộp phấn vừa mới gói xong vội đuổi theo, hộp phấn va chạm vào nhau phát ra tiếng lách cách.

Tiểu nhị tiễn họ đi, quay lại xin lỗi nói: “Vị tiểu thư này, thật xin lỗi, phấn mà người muốn chọn đã bán hết rồi.”

Phượng Hòa lắc đầu: "Không sao.”

“Không mua được thứ mình muốn?” Lăng Kiến Triệt lười biếng nâng mí mắt, đưa cái bánh cho nàng: "Qua tiệm bên cạnh xem thử?”

Phượng Hòa nhận lấy cái bánh, nâng váy bước ra khỏi cửa: "Không cần, vừa nãy chỉ là ta thấy hộp phấn đẹp thôi, phấn không cần mua, ta tự làm được.”

Lăng Kiến Triệt ý vị thâm trường nhìn nàng hai lần, lộ ra vẻ mặt khéo hiểu lòng người: "Nếu thực sự không có tiền thì cứ nói, không cần phải tiết kiệm cả tiền phấn.”

Phượng Hòa: “…”

Lăng Kiến Triệt ho khan một tiếng: “Không giấu gì ngươi, ngươi là công chúa nghèo nhất mà ta từng thấy.”

Phượng Hòa đút bánh vào miệng hắn: "Im miệng đi.” Hai người ra khỏi cửa hàng phấn son, trên con phố đông đúc người qua lại, quan binh đang dẫn giải nghi phạm đi qua, dân chúng tụ tập hai bên đường.

Phượng Hòa và Lăng Kiến Triệt bị chặn ở bên đường, xe tù đi qua trước mặt họ, một nữ tử trong xe tù đột nhiên kích động nắm chặt lan can gỗ, mắt đỏ ngầu, không nhúc nhích nhìn Lăng Kiến Triệt, trong mắt lấp lánh ánh nước, trên cổ tay đeo gông, tiếng xích kêu lách cách theo động tác của nàng ấy.

Vẻ mặt Phượng Hòa khẽ động, đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên: "Lại là nợ hoa đào của ngươi à?”

“Không phải.” Lăng Kiến Triệt bình tĩnh nhìn nữ tử ấy, nhẹ nhàng nói: “Muội ấy là thiên kim nhà Triệu các lão, Triệu Hoàn Nhi.”

Phượng Hòa trong lòng chùng xuống.

Hóa ra những quan binh này đang áp giải người nhà của Triệu các lão.

Xe tù đi xa, Lăng Kiến Triệt thu hồi tầm mắt, sắc mặt trở nên u ám: "Năm nhi tử của Triệu các lão đều đã bị giết sạch, chỉ còn lại một tôn nữ, nam tử nhà họ Triệu bị xử lưu đày, nữ tử bị biếm làm nô.”

Phượng Hòa nhìn dân chúng hai bên: "Triệu các lão rất được lòng dân.”

Không khí trên phố nặng nề, một phần dân chúng tự động đi theo xe tù, thỉnh thoảng cúi đầu lau nước mắt.

Ánh mắt Lăng Kiến Triệt thoáng qua một tia u ám: "Chỉ được lòng dân nhưng không được lòng vua, đây không phải là đạo của bề tôi, tất nhiên vua sẽ không dung thứ.”

Phượng Hòa quay đầu nhìn hắn: "Bề tôi, trước tiên phải hiểu được thế nào là phục tùng, vậy Lăng tam công tử ngươi có phải là người hiểu đạo bề tôi không?”

Lăng Kiến Triệt không trả lời, chỉ híp mắt lại: "Minh quân ắt có hiền thần.”

Phượng Hòa đã hiểu, nếu không có minh quân thì tất nhiên sẽ không có hiền thần.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc