Phượng Hòa nghe thấy âm thanh chén đũa vang lên bên tai, đột nhiên không còn hứng thú gì nữa, lặng lẽ cúi đầu ăn, thử từng món trên bàn.
Lăng Kiến Triệt ăn rất nhanh, chỉ vài miếng đã thấy đáy bát mì, hắn uống một ngụm canh, ngẩng đầu thấy Phượng Hòa vẫn đang ăn mì, động tác chậm rãi, như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
“Mì phải ăn miếng to mới ngon, không phải mấy người ở Đàm Âm đều ăn thịt miếng to và uống rượu ngụm to sao? Ngươi thử ăn miếng to như ta xem.”
Phượng Hòa nhìn hắn với vẻ châm biếm, đẩy bát đũa ra, dùng khăn lau miệng: “Ta đã no rồi.”
Nàng thật sự đã no rồi, tối nay ăn không ít, gần như là bữa ăn nhiều nhất trong nửa năm qua.
Lăng Kiến Triệt thấy nàng không ăn được mấy miếng, kéo bát mì về, chỉ hai miếng đã ăn sạch nửa bát mì còn lại.
Phượng Hòa ngạc nhiên, không phải nói người Đại Úc rất coi trọng lễ nghi sao, sao người này còn không câu nệ như người Đàm Âm là nàng vậy?
“Ngươi…” Không hiểu sao nàng lại cảm thấy hai tai nóng bừng, không thoải mái di chuyển ánh mắt: “Nếu không đủ ăn thì gọi thêm một bát nữa.”
“Không muốn đợi.” Lăng Kiến Triệt uống một ngụm trà, vẻ mặt hào sảng nói: “Cũng không phải ngươi ăn, ta còn không chê ngươi, ngươi có gì mà chê chứ?”
Phượng Hòa như bị hắn thuyết phục, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lăng Kiến Triệt quét sạch thức ăn còn lại trên bàn, ném vài đồng tiền xuống bàn rồi dẫn Phượng Hòa rời đi.
Phượng Hòa chợt nhận ra mình không có tiền, sau trận hỏa hoạn đó, cả người nàng chỉ còn lại một viên ngọc bích đã đeo từ nhỏ, không còn thứ gì có giá trị.
Viên ngọc bích này là mẫu thân để lại cho nàng, tuyệt đối không thể bán.
Gò má nàng ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Đợi ta có tiền, sẽ trả lại cho ngươi.”
Lăng Kiến Triệt dắt ngựa đến, vuốt vuốt bờm ngựa, nói với giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn: “Vậy bây giờ ta chẳng phải là chủ nợ của ngươi sao? Lần sau nói chuyện với ta thì phải cung kín chút, đừng có lén lút trừng ta.”
Phượng Hòa không để ý đến hắn, bước nhanh đi về phía trước.
Chưa đi được mấy bước Lăng Kiến Triệt đã đuổi kịp: “Không cưỡi ngựa nữa à?”
Phượng Hòa lắc đầu, nàng ăn no quá rồi, muốn tiêu hóa một chút.
Lăng Kiến Triệt cũng không cưỡi ngựa, chậm rãi đi bộ theo sau nàng.
Hai người chậm rãi đi qua khu chợ náo nhiệt, cuối ngõ có một bà lão tóc bạc đang bán kẹo hồ lô, trong lòng ôm một cô bé, cô bé xinh xắn như ngọc, dựa vào bà lão ngủ gà ngủ gật, bên cạnh có một cái giá chỉ còn lại một cây kẹo hồ lô cuối cùng.
Phượng Hòa dừng bước, mím môi nhìn về phía Lăng Kiến Triệt.
Lăng Kiến Triệt cười, lấy một đồng bạc vụn, đi tới đưa cho bà lão rồi lấy cây kẹo hồ lô cuối cùng đi.
Bà lão vui mừng nhìn bạc vụn trong tay, cảm ơn hắn hết lời rồi ôm cô bé về nhà.
Phượng Hòa nhìn bóng dáng họ đi ngày xa, nhận lấy kẹo hồ lô từ tay Lăng Kiến Triệt, tò mò nhìn một cái: “Đây là cái gì?”
“Kẹo hồ lô.”
Phượng Hòa nhìn lớp đường bên ngoài quả sơn trà, thử liếm một cái, mắt sáng lên: “Ngọt quá!”
Lăng Kiến Triệt nở một nụ cười xấu xa: “Bên trong còn ngọt hơn.”
Phượng Hòa không nghi ngờ gì, không chút do dự cắn một miếng, kết quả vừa cắn xuống đã suýt nữa bị chua tới rụng răng.
Nàng hít một hơi thật sâu, trong mắt mờ đi một lớp sương, không nhịn được cơn tức mà trừng mắt nhìn Lăng Kiến Triệt.
Cái gì mà Lăng tam công tử, từ hôm nay nàng phải gọi hắn là Lăng tam cẩu! Lăng tam cẩu đúng là một kẻ lừa đảo!
Thấy nàng suýt nữa thì rớt nước mắt vì chua, Lăng Kiến Triệt cười gập cả người.
Phượng Hòa hồi phục lại từ cái vị chua đó, vị chua ngọt lan tỏa trong khoang miệng, nàng cẩn thận nếm thử, vị chua lẫn với một chút ngọt ngào, hóa ra lại có chút ngon miệng.
Nàng nhìn nụ cười tươi sáng của Lăng Kiến Triệt, cũng lộ ra chút ý cười, cầm que kẹo hồ lô nhai từ từ, ăn lâu thấy vị cũng khá ngon.
Phượng Hòa đi mệt liền ngồi trên lưng ngựa, trong lòng ôm một đống đồ ăn, có hạt dẻ nóng hổi, lê khô, mận gừng, mứt hoa mai, hồng khô… đều là đồ ăn nhìn thấy dọc đường, Lăng Kiến Triệt mỗi thứ đều mua cho nàng một ít.
Phượng Hòa ăn đồ của hắn nên cũng mềm mỏng hơn, nhìn Lăng Kiến Triệt đang dắt ngựa đi chậm rãi, ngón tay co lại, không biết nói gì đành hỏi: “Con ngựa này tên gì vậy?”
“Viêm Hà.” Lăng Kiến Triệt quay đầu nhìn nàng một cái: “Nhũ danh là 'A Hà'.”
*Trong tiếng Trung, chữ Hà này đồng âm với chữ Hòa trong tên Phượng Hòa.
Phượng Hòa dừng động tác vuốt ngựa lại.
Lăng Kiến Triệt phớt lờ vẻ mặt ngây ngốc của nàng, giọng điệu rất đáng ghét chêm thêm một câu: “Hôm nay ta mới nghĩ ra cái tên này.”
Phượng Hòa: “…” Đại Úc đánh người có phạm pháp không?
Lăng Kiến Triệt tiếp tục lảm nhảm: “Thực ra gọi là 'Tiểu Hà' cũng được, chữ 'Hà' này đọc lên…”
Phượng Hòa giật lấy dây cương từ tay hắn, đá vào bụng ngựa, cưỡi ngựa phóng đi như bay.
Lăng Kiến Triệt không kịp chuẩn bị, chạy theo hai bước, ngẩng cổ hô: “Ngươi có nhớ đường không?”
Trong đêm tối tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng vó ngựa lộp cộp, Phượng Hòa cưỡi ngựa thuần thục, để hắn lại phía xa.
Lăng Kiến Triệt đứng ở giữa đường phố trống trải, tự dưng ngẩn ra một chút, rồi bật cười.