Đàm Âm nằm ở phía bắc Đại Úc, núi non trùng điệp, ngàn dặm băng giá, tuyết tích tụ quanh năm không tan.
Vương đình Đàm Âm có diện tích rất lớn, trướng này nối tiếp trướng kia, trướng của A Đằng Vương ở chính giữa, xung quanh được bảo vệ nghiêm ngặt, lính canh tuần tra khắp nơi, gió lạnh thổi làm cờ bay phần phật.
Ở một góc khuất của vương đình có một trướng nhỏ không nổi bật, xám xịt, cũ kỹ và chật chội, gió lạnh thổi qua, bên trong bỗng vang lên tiếng khóc đầy kìm nén, hòa lẫn với gió lạnh vang lên từng đợt.
Phượng Hòa quỳ bên giường, nắm chặt tay mẫu thân đã lạnh, nước mắt như mưa rơi: “Mẹ ơi…”
Đóa Lan Tháp ôm vai nàng, mắt đỏ hoe nhẹ nhàng an ủi: “A Đề Nhã, cơ thể của Khắc Đôn vẫn luôn không tốt, giờ ra đi cũng là một sự giải thoát, muội đừng quá buồn.”
Phượng Hòa nắm tay mẫu thân khóc không thành tiếng, trong cổ họng nghẹn ngào không thể kiềm chế, lý do nàng đều hiểu, nhưng mẫu thân ra đi quá đột ngột, ngay cả một câu cũng không để lại, nàng thật sự không thể che giấu nỗi đau trong lòng, khóc muốn ngất xỉu.
Mành trướng bỗng bị vén lên, sương tuyết thổi vào, mang theo một làn gió lạnh lẽo, Nghệ Tinh sải bước đi vào, nhìn qua tình hình trong trướng, không nói nhiều mà kéo Phượng Hòa dậy, giọng nói gấp gáp mà ngắn gọn: “Phụ Hãn muốn gửi muội đến Đại Úc làm con tin, muội mau đi theo ta đi.”
Phượng Hòa ngẩn ra một lúc, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt tuyệt sắc khiến bất kỳ ai cũng phải kinh ngạc, hai má ướt đẫm nước mắt, dung mạo xinh đẹp.
… Làm con tin?
Gần đây mẫu thân nàng bệnh nặng, nàng vẫn luôn ở bên giường chăm sóc, không biết nhiều về những gì xảy ra bên ngoài, chỉ biết gần đây biên giới luôn xảy ra chiến tranh, A Đằng Vương còn từng tự mình dẫn quân ra trận.
Trong những năm qua, Đàm Âm luôn có thói quen gửi con tin đến Đại Úc, chỉ là A Đằng Vương có nhiều con nuôi, từ trước đến nay vẫn luôn gửi con nuôi đi, sao lần này lại đến lượt nàng làm con tin?
Trên mặt Phượng Hòa còn vết nước mắt chưa khô, chưa thoát khỏi nỗi đau lớn đã bị Nghệ Tinh kéo ra khỏi trướng.
Đóa Lan Tháp hoảng hốt chạy theo, chỉ thấy Nghệ Tinh dẫn Phượng Hòa chạy về phía bắc, gió tuyết mịt mù, chẳng mấy chốc nàng ấy đã không còn nhìn thấy bóng dáng họ nữa.
Gió lạnh hiu hắt, A Đằng Vương bị thương nặng, trong vương đình hỗn loạn, tạm thời không ai chú ý đến họ.
Nghệ Tinh buộc lạc đà vào cây cổ thụ bên ngoài vương đình, y tháo dây, đỡ Phượng Hòa lên lạc đà, kéo lạc đà chạy về hướng biên giới, thở hổn hển nói: “Chỉ cần rời khỏi Đàm Âm, chúng ta sẽ an toàn.”
Phượng Hòa tâm trí hỗn loạn, cúi đầu suy nghĩ, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
Nàng là nữ nhi duy nhất của A Đằng Vương, là vương nữ duy nhất của Đàm Âm, nếu gửi một nữ con tin đến Đại Úc, nàng đúng là lựa chọn duy nhất.
Sương tuyết gào thét thổi qua, đường đi trơn trượt, lạc đà đi từng bước khó khăn, hai người đi được một đoạn, tuyết càng rơi càng lớn, lạc đà bắt đầu không thể di chuyển, Nghệ Tinh chỉ có thể đỡ Phượng Hòa xuống, khó nhọc đưa nàng đi tiếp.
Gió tuyết đánh vào mặt, lạnh buốt, đau đớn.
Phượng Hòa ngẩng đầu nhìn, vùng tuyết cao nguyên, tuyết rơi lả tả, dãy núi tuyết liên tiếp không dứt, bốn bề trắng xóa.
Ngoại trừ mùa hè, Đàm Âm quanh năm như vậy, núi băng vùng tuyết, muốn chạy ra bằng hai chân thật sự khó như lên trời.
Nước mắt trên mặt đã bị gió thổi khô, mắt đau rát, đầu óc mơ hồ của Phượng Hòa tỉnh táo hơn một chút, nàng thở ra một làn khói trắng, dừng bước.
Nghệ Tinh thở hổn hển quay lại nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, không khỏi lo lắng: “Mệt rồi sao?”
Phượng Hòa mím môi không nói, trong mắt mang theo vẻ quyết đoán.
Nghệ Tinh nhìn quanh, thấy gần đó có một hang động kín đáo, lập tức dẫn Phượng Hòa trốn vào trong, tìm một ít cành cây xung quanh, nhóm lửa để nàng sưởi ấm.
Phượng Hòa ôm đầu gối ngồi trên đá, mắt vẫn sưng đỏ, thất thần nhìn vào đống lửa, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nghệ Tinh.
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt thiếu niên, Nghệ Tinh có làn da ngăm đen, đôi mắt to, lông mi cong vút, tóc tết bím, trên bím tóc đeo trang sức bạc, tóc hơi xoăn tự nhiên, mặt bị gió lạnh thổi đỏ, đôi khuyên tai hình răng sói trên tai nhẹ nhàng rung rinh theo động tác của y, toàn thân y tràn đầy sức sống, y giống như ánh sáng, là thiếu niên anh tuấn nhất Đàm Âm.
Một con đại bàng bay lượn trên trời, tiếng kêu xé tan vẻ tĩnh mịch.
Phượng Hòa nhìn nó lao xuống, đôi mắt đen láy chằm chằm vào nàng, ánh mắt mang theo ánh sáng sắc bén giống như chủ nhân của nó, rồi nó bay đi.
“Không hay! Là Hải Đông Thanh được Sử Nhĩ nuôi dưỡng, chúng ta bị hắn ta phát hiện rồi.” Nghệ Tinh đột nhiên đứng dậy, sắc mặt căng thẳng, nắm chặt cung tên trong tay, giọng nói mang theo chút tuyệt vọng: “Sao họ lại đuổi đến nhanh như vậy…”
Phượng Hòa ngồi im không động, ánh mắt chăm chú nhìn vào đống lửa dần tắt trước mặt, giọng trầm xuống: “Chúng ta không thể chạy thoát, ta cũng không muốn chạy.”
Xương cốt mẫu thân chưa lạnh, nàng không thể bỏ mẫu thân mà đi.
Nghệ Tinh mở miệng định khuyên nàng nhưng không còn cơ hội, tiếng vó ngựa hỗn loạn lập tức vang lên.
Nghệ Tinh nghiến chặt hàm răng, rút dao từ thắt lưng, bước ra ngoài với quyết tâm như đã cược tất cả.
Phượng Hòa đứng dậy, ngẩng đầu nhìn y: “Nghệ Tinh, cảm ơn huynh, nhưng không cần phải vì ta mà động thủ.”
Nghệ Tinh quay đầu nhìn lại, ánh mắt lóe lên, giọng nói khàn khàn: “A Đề Nhã, nếu chúng ta có thể rời đi, ta có điều muốn nói với muội.”
Y quay lại, nhét một khối ngọc bội vào tay Phượng Hòa, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng như thể muốn nhìn thấu vào trái tim nàng, chưa kịp để Phượng Hòa phản ứng đã cầm đao bước ra ngoài.
Ngoài hang động, tiếng chém giết của đao kiếm nhanh chóng vang lên.
Phượng Hòa cúi đầu nhìn khối ngọc bội hình đại bàng trong tay.
Tâm ý của thiếu niên đã được viết rõ trong đôi mắt, dù y không nói cũng đã rõ ràng.
Phượng Hòa dập tắt đống lửa, bước ra ngoài, bên ngoài gió tuyết vẫn còn, vừa ra khỏi cửa hang, nhiệt độ tích tụ trên người nàng lập tức tan biến, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo.
Sử Nhĩ cưỡi ngựa, nhìn họ từ trên cao, những người đàn ông vạm vỡ bao vây toàn bộ cửa hang, Nghệ Tinh một mình nâng đao khó khăn chống cự.
“Đóa Lan Tháp nói các người đã chạy theo hướng này, quả nhiên không sai.” Sử Nhĩ trên mặt mang nụ cười đắc ý, ánh mắt chằm chằm vào Phượng Hòa: “Hai người đúng là tỷ muội tốt.”
Phượng Hòa nhìn về phía Đóa Lan Tháp đứng bên cạnh hắn ta, người bạn thân nhất, tỷ muội tốt nhất của nàng từ nhỏ đến lớn.
Đóa Lan Tháp mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lam, đeo vòng cổ bạc, tết những bím tóc xinh đẹp, nàng ấy nhìn sâu vào Phượng Hòa, hếch cằm nói: “A Đề Nhã, mọi người đều nói muội là cô nương xinh đẹp nhất ở Đàm Âm, chỉ khi muội rời đi thì tỷ mới là cô nương xinh đẹp nhất, tỷ muốn gả cho Nghệ Tinh.”
Phượng Hòa cúi mắt, mỉm cười.
Hai nô lệ dưới trướng Sử Nhĩ tiến lại, giữ chặt vai Phượng Hòa.
Sử Nhĩ xuống ngựa, từng bước tiến gần, khóe môi mang nụ cười gian xảo: “A Đề Nhã, muội tự đi theo ta hay để ta trói muội?”
“A Đề Nhã!” Nghệ Tinh thấy vậy, một đao đánh lùi đối thủ, nhấc chân định chạy lại.
Phượng Hòa nhìn về phía sau y, sắc mặt lập tức thay đổi, kêu lên: “Nghệ Tinh!”
Một cây gậy đánh vào sau đầu Nghệ Tinh, đao của y đang nâng cao lập tức dừng lại, y chớp mắt, cơ thể mềm nhũn ngã xuống, đầu đập mạnh xuống đá, hoàn toàn ngất đi.
Phượng Hòa cố gắng vùng vẫy muốn lao tới, nhưng bị Sử Nhĩ kéo lên ngựa, giọng nói lạnh lẽo hơn cả băng tuyết.
“A Đề Nhã, muội không trốn thoát được đâu.”
Cái nhìn cuối cùng, Phượng Hòa chỉ thấy máu tươi nhuộm đỏ gương mặt Nghệ Tinh.