Sau khi đánh tan Xi Vưu, Hoàng Đế cuối cùng cũng bước lên đỉnh Thần Nông sơn, thống nhất Trung nguyên.
Tuy còn tàn dư Thần Nông như bọn Cộng Công, Hình Thiên, cương quyết không chịu đầu hàng, vẫn giương cao lá cờ của Thần Nông, suất lĩnh đám tàn binh tàn tướng phản kháng Hoang Đế, nhưng đại thể đã thành, những phản kháng yếu ớt ấy chẳng thể vực dậy được Thần Nông quốc.
Thời gian thấm thoắt, năm tháng thoi đưa, chớp mắt đã mấy trăm năm. Vô số máu tươi của nam tử cùng nước mắt của nữ nhi đều tan biến theo cát bụi thời gian, dù oanh liệt hào hùng, khẳng khái bi tráng tới đâu chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ còn lại vỏn vẹn mấy dòng trong sách sử, tất cả bị người đời quên lãng.
Có điều, ngọn gió giữa hoang mạc mênh mông ngàn dặm phía Bắc Xích thủy năm này qua năm khác vẫn rít gào quét qua đất liền. Nghe đồn, ở giữa hoang mạc, nơi không ai có thể đến được, mọc lên một cánh rừng đào rậm rì xanh ngắt, mỗi khi màn đêm buông xuống, lại thấy một bóng áo xanh thơ thẩn đi giữa rừng đào, ê a những lời không ai hiểu nổi.
Thường ngày nơi này cát yên gió lặng, thương khách qua lại rất an toàn. Có điều, mỗi độ xuân về, hoa đào nở rộ, tiết trời lại thay đổi, cát vàng vần vũ, cuồng phong gào thét như than như khóc, nhưng hễ khách lữ hành lựa theo tiết tấu trái tim mình mà đánh trống, thì có thể thuận lợi đi qua.
Vì vậy, hàng năm cứ đến mùa xuân, khi cuồng phong vần vũ, cát bụi mịt mù, trong tiếng gió gào như than như khóc, lại văng vẳng nghe thấy tiếng trống thì thùng thì thùng, mạnh mẽ như nhịp đập trái tim nam tử.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Cát vàng vần vũ, quạnh quẽ hoang lương.
Thời gian đằng đẵng, lạnh lẽo vô tình.
Nỗi nhớ ngày lại thêm tăng, đau khổ dai dẳng chẳng biết bao giờ mới dứt.
Vô vàn ngày dài đêm thâu, chỉ có hồi tưởng về chàng hết lần này sang lần khác mới có thể giúp ta kiên cường mà sống tiếp, nhưng ký ức càng rõ rệt thì nỗi nhớ càng hằn sâu vào trong xương tủy, đau đớn càng dày xéo con tim, hóa ra, bấy nhiêu lần ôm ấp triền miên, cuối cùng lại chỉ có thể sống chết đôi đàng ngóng vọng về nhau.
Từng muốn cùng chàng hân thưởng mọi âm thanh mỹ diệu nhất trên đời, nhưng khi chàng đi rồi, ta mới hiểu rằng, âm thanh mỹ diệu nhất trên đời này, chính là tiếng chàng dịu dàng gọi “A Hành”. Vậy mà giờ đây, bất kể ta khóc thương tới chừng nào, cũng chẳng thể nghe chàng dịu dàng gọi ta một tiếng “A Hành” nũa.
Từng muốn cùng chàng ngao du thiên hạ, nhưng khi chỉ còn lại một mình ta trơ trọi giữa đời, ta mới hiểu, chàng chính là thiên hạ của ta, cảnh đẹp nhất trên đời này chính là nụ cười của chàng. Tiếc rằng giờ đây, dù ta khản giọng gọi chàng, cũng chẳng cách nào thấy lại nụ cười của chàng nữa.
Chàng hay quen thói kéo ta ngã vào lòng, áp sát ngực chàng để nghe tiếng trái tim chàng sôi nổi đập trong lồng ngực. Nhưng hiện giờ, trái tim vốn thuộc về chàng, lại đang đập trong ngực ta. Rõ ràng gần trong gang tấc, sớm chiều bên nhau, vậy mà lại sống chết đôi đàng, không sao chạm tới, ta cũng chẳng thể nào nghe được tiếng trái tim chàng nữa.
Nỗi nhớ như độc thảo, ngày ngày giày vò ta, đau đớn như dao nhọn, đêm đêm đục khoét ta.
Mỗi độ hoa đào nở rộ, nỗi nhớ nhung và đau dớn của ta không sao nguôi được, thế nên…
Ta lại dấy cuồng phong vần vũ, cát bụi mịt mù, chỉ mong được nghe thấy tiếng trái tim chàng lần nữa.