Khóe môi của hiệu trưởng cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười, hòa ái nói: “Được rồi, không muốn tham dự thì không tham dự, em ra ngoài trước đi.” Sắc mặt không vui nhìn sang cô giáo dạy nhạc, sao lại không nói sớm cho bà biết?
“Hi, Lăng Hiên.” Giọng nói rất thấp, đầu cúi càng thấp hơn, ánh mắt vụng trộm ngắm khuôn mặt cậu, bạn nhỏ kia không biết cái gì là đẹp trai hay không, chỉ cảm thấy cậu ấy rất xinh, mỗi ngày bạn học nữ trong lớp sau khi tan học đều bàn luận về cậu ấy, tíu tít kể lại hôm qua cậu ấy mặc quần áo gì, làm sao chỉ mặc đồng phuc mà cũng cảm thấy cậu ấy đẹp như vậy, còn có hôm này chiếc xe nào đưa cậu ấy đi học.
“Hi, Tiểu Lạc.” Lăng Hiên lễ phép cười cười với cô bé, lập tức làm cho mặt Tiểu Lạc đỏ bừng đến tận mang tai, phong thư màu hồng phấn bị cô bé nắm chặt trong tay đến nhăn nhúm.
“Cài này…cái này…” Cô bé nói hơi lắp bắp, đưa thẳng phong thư kia ra, “Cuối tuần sau là sinh nhật tớ, có một bữa tiệc nhỏ, hy vọng cậu có thể đến.” Giọng nói của cô bé càng lúc càng nhỏ, vài chữ cuối còn không thể nghe thấy.
“Tiểu Lạc, thật là ngại quá. Tuần sau tớ cùng với ba mẹ và cả em gái đi New York, cho nên…” vẻ mặt cậu bé tỏ ra nuối tiếc, ánh mắt tràn ngập áy náy, dường như bởi vì không thể đến dự bữa tiệc sinh nhật của cô bé là tiếc nuối cả đời.
“Được rồi, tuần sau nhà chúng tôi cũng mở một party vậy nên có thể mời cậu đến.” Lăng Hiên cười cười nói lời tạm biệt với cô bé, lúc chuẩn bị quay người đi về phòng học thì lại nhìn thấy Hàn Ngọc hai tay đặt phía sau lưng đi về phía mình, thở dài, thầm nghĩ phen này thật sự không tránh khỏi rồi. Hàn Ngọc là lớp trưởng lớp bên cạnh, cũng là hoa hậu trong trường của cậu bé, tất cả các buổi tiệc tối lớn nhỏ đều có mặt cô nàng.
“Lăng Hiên, đây là chocolate do chính tay tớ làm, cậu có muốn nếm thử không?” Hàn Ngọc cười tươi như hoa đưa thanh chocolate phía sau lưng ra.
Lăng Hiên cười sáng lạn, “Cảm ơn, tớ sẽ đem về nhấm nháp từ từ.” Một câu nói như vậy đã làm cho lòng Hàn Ngọc nở hoa nha.
Sau khi về nhà, Lăng Hiên rất chân thành gõ cửa thư phòng của ba, sau khi mở cửa phòng ra, đi thẳng đến trước bàn của ba, nhìn ba đang vùi đầu vào đống hồ sơ, thở dài, nghiêm túc nói: “Ba, con có việc muốn thương lượng với ba.”
Vũ Chính ngẩng đầu lên, mình đầy nghi hoặc, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì hỏi: “Nói thử xem.”
“Con muốn chuyển trường.”
“Vì sao?”
“Không chịu nổi nữ sinh trong trường.”
“Năm đó ba của con cũng chẳng chuyển trường, vì sao con lại phải chuyển trường?”
“Đó là vì ba không đẹp trai như con.”
“…”
“Từ nay về sau ít gần với chú con đi, ở chung với lão Lý con lại bị cậu ta dạy hư….” Vũ Chính tiếp tục nhìn vào máy tính.
Cuối cùng, bạn nhỏ Giang Lăng Hiên làm ầm lên đòi chuyển trường mất một thời gian. Cuối cùng nữa, Lý Tử Ngôn bị cảnh cáo nghiêm khắc trong vòng một tháng không cho phép gần gũi với Giang Lăng Hiên. Nhưng mà, cuối cùng sau cuối cùng, bạn nhỏ Giang Lăng Hiên ở trong trường phóng điện lung tung vẫn không thể ngăn chặn được, còn lan tràn sang cả trường học kế bên.
Phiên ngoại 3 - Mười năm
Trong không gian tinh khiết, một màu xanh và trắng thuần làm cho cả căn phòng tràn ngập sức sống, ánh nắng xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh rọi vào, làm cho buổi sáng đầu hạ vô cùng sinh động. Nhưng mà, có người lại không được vui vẻ nha. Lăng Tĩnh ngồi bên cửa sổ yên lặng nhìn Lăng Hiên vừa thắng trò chơi game đang dương dương đắc ý, môi bĩu ra dày như hai cái chai. Càng nghĩ càng không cam lòng, cầm điện thoại lên, dùng sức nhấn phím gọi.
“Daddy, khi nào thì ba trở về? Anh trai bắt nạt con, mỗi lần đều làm con thua.” Tiểu Lăng Tĩnh bốn tuổi bĩu môi, khuôn mặt hồng hào tỏ vẻ không phục. Anh trai thật sự rất đáng ghét, mỗi lần đều bắn rơi máy bay của bé.
“Nhưng mà hiện tại ba đang ở New York.” Vũ Chính nhẹ nhàng dỗ dành bé.
“Vậy khi nào ba về? Rõ ràng ba đã nói cuối tuần nhất định sẽ về mà…” Đôi mắt đáng thương rưng rưng, thật ra cô bé rất giống Vũ Chính, đặc biệt là đôi mắt kia, thâm thúy mà sâu thẳm. Còn thần thái của Lăng Hiên thì giống anh, bất kể là tính cách hay là vẻ mờ ám đều học được mười phần bộ dạng trầm ổn kia của Vũ Chính, nhưng mà càng có vẻ sắc bén hơn. Tuy chỉ là một cậu bé vài tuổi, nhưng lúc chỉ huy thì thật sự không thể nhìn ra vẻ ngây thơ của lứa tuổi ấy.
“Vậy thì con nhắm mắt lại đếm đến mười đi…”
Tiểu Lăng Tĩnh nhắm mắt lại, rất chân thành đếm, bé chỉ cần làm theo lời của ba ba thì tất cả giấc mơ đều trở thành sự thật. Trong lòng bé, không có gì ba ba không làm được, giống hệt như thần đèn Aladin vậy, luôn có thể thực hiện tất cả các nguyện vọng.
“1…2…3…4…” Bé đếm chậm rãi, lại đột nhiên có người ôm mình vào ngực, cô bé không kịp mở mắt ra thì cũng đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, “Con biết là ba ba sẽ không gạt con mà…”
Trên người ba ba có một mùi hương rất đặc biệt, làm cho bé cảm thấy thoải mái, khi còn bé mỗi đêm Vũ Chính phải ôm bé vào lòng thì bé mới chịu ngủ. Mặt của bé dùng sức cọ cọ vào cổ Vũ Chính, lại hôn lên gương mặt của anh. Anh chỉ đang cười, tùy ý để cho bé ngồi trên đùi mình không an phận nghịch phá.
Kelvin nhìn hai cha con, thở dài, ở New York thì như ngựa không dừng vó dự họp xong thì lập tức bay về, năm tiếng trong cuộc họp, mười ba tiếng trên máy bay, hôm nay dường như đã làm việc liên tục. Vốn cũng hơi lo lắng cho cơ thể của anh sẽ không chịu nổi, nhưng mà bây giờ nhìn thấy anh ôm con gái vui vẻ như vậy, mình cũng không thể nói gì hơn, lặng lẽ đi ra ngoài.
Lăng Tĩnh quay đầu lại, lông mày nhướng lên nhìn lên trò chơi Lăng Hiên đang chơi trên màn hình LCV nở nụ cười, anh trai, em có thua cũng không phải lo, còn có một đối thủ nặng kí ở phía sau.
Bé tựa vào bờ vai Vũ Chính, như là đang rất tức giận, khẽ cắn môi nói, “Ba ba, hôm nay bất kể thế nào cũng không thể để cho anh trai thắng…”
Vũ Chính chỉ cười, cười đến mức làm cho Lăng Hiên cảm thấy khó hiểu. Nhưng mà cậu bé cũng không sợ ba, căn cứ vào khả năng quan sát của cậu, lần gần nhất ba ba chơi trò này với Lăng Tĩnh đã là ba tháng trước, trình độ của Giang Lăng Tĩnh cũng không thể thắng cậu, không có lí do gì cậu lại thất bại trong trò này. Vậy nên cũng đáp trả lại ba một nụ cười ra vẻ để xem ai sợ ai.
Nhưng mà, nửa tiếng sau, tiếng hoan hô của bạn nhỏ Giang Lăng Tĩnh vang vọng cả phòng khách, “Thắng rồi, thắng rồi…” rồi ôm Vũ Chính hôn lên mặt anh mấy lần. Bạn nhỏ Giang Lăng Hiên thì trợn mắt há mồm mà nhìn vào chiếc máy bay cuối cùng trên màn hình bị bắn rơi, lúc chữ Game over hiện lên màn hình LCD, mặt cậu đỏ lên, không thể nào như thế được... “Ba, ba chơi xấu, lần này không tính, chơi thêm một lần nữa đi.”
“Bề ngoài tấn công điểm yếu của đối phương, còn bên trong thì phải tấn công điểm mạnh của đối phương…đạo lí này đã nói rất nhiều lần mà con vẫn không nhớ, vậy thì không thể trách ba được.” Vũ Chính buông điều khiển từ xa xuống, lười biếng đặt lưng dựa vào ghế sofa mềm mại, bên miệng là nụ cười nhàn nhạt.
“Không tính, không tính…chơi một lần nữa…” dù sao cũng vẫn là con nít, dù có thông minh thế nào, trầm ổn so với những bạn cùng lứa thế nào thì ở trước mặt ba cũng không thể giấu được tính trẻ con, cậu bé vẫn đong đưa cánh tay Vũ Chính, miệng vẫn lầm bầm không chịu thua.
Người dẫn chương trình: “Vì sao lại nói cô là một vị khách quý quan trọng? Bởi vì cô thật là khó để mời đến, giới truyền thông nói đã bảy năm nay cô không xuất hiện trước công chúng, có phải như vậy không? Tại sao lại có sự thay đổi như vậy ạ?”
Lâm: “Tôi cảm thấy cuộc sống của mỗi người trong những giai đoạn khác nhau sẽ không có chung một mục tiêu, mười năm trước có thể mục tiêu lớn nhất của tôi chỉ là kiếm thật nhiều tiền cho công ty, làm sao để khuếch trương quy mô của công ty. Tôi hôm nay, trong mười năm nay đã học được cách để chuyển mục tiêu của mình từ xã hội sang gia đình, hiện nay, chồng của tôi, con của tôi, sự nghiệp làm từ thiện của tôi là tất cả của tôi.”
Người dẫn chương trình: “Chồng, con, gia đình, sự nghiệp…những thứ này được đặt song song hay là được sắp theo thứ tự?”
Lâm: “Đương nhiên là theo thứ tự (cười), chồng và các con tạo nên gia đình của tôi, bọn họ chính là Phú quý và danh vọng nguyên thủy nhất của tôi, không có gì quan trọng hơn họ được.”
Sau bữa cơm tối, Hinh Ý ngồi trên salon nhẹ nhàng mát xa cho Vũ Chính để giúp anh dễ tiêu hóa, hai đứa quỷ nhỏ kia đã được bảo mẫu dẫn đi tắm rửa.
“Bà xã, đã lâu rồi chúng ta không làm chuyện kia.” Vũ Chính nháy nháy mắt nhìn Hinh Ý đang mát xa cho mình.
Cô tức giận nói: “Không được, hôm nay mệt lắm rồi.” Vừa rồi lúc cô trở về anh vừa mới tỉnh lại, mặt vẫn còn rất mệt mỏi, làm cho có thể cho anh làm những chuyện này.
“Tinh thần của anh vô cùng tốt, thời tiết hôm nay cũng rất tốt, đã rất lâu chúng ta chưa ra ngoài…” Anh đong đưa cánh tay cô, thật ra ba người bọn họ có một điểm đồng nhất chính là làm nũng, trước sau như một kế thừa phong cách của Giang Vũ Chính, quấn chặt lấy, bộ dạng giả trư ăn thịt cọp không sai vào đâu được.
Cô nhịn không được kiểu làm nũng của anh, nhìn nhìn sắc mặt anh, khá tốt, không còn tái nhợt như sáng nay. Cuối cùng, nhẹ gật đầu, cùng anh lên lầu mặc giá đỡ.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, thỉnh thoảng khi sức khỏe của anh cho phép, vào buổi tối cô thường cùng anh “đi” dạo một chút, tuy không đi được xa nhưng mà bọn họ đều đặc biệt trân trọng quãng thời gian ấy, dù cho ngắn ngủi trôi qua trong nháy mắt.
Cô đứng trước mặt anh, vững vàng ôm lấy hai bên hông anh, giảm bớt gánh nặng cho đôi tay, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt tràn ngập vui sướng của anh, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô, vẻ dịu dàng thâm tình trên khuôn mặt làm mờ nhạt tất cả cảnh sắc xung quanh, giờ phút này hai người chỉ còn có nhau, chỉ có một mình đối phương.
Hai cái bóng một cao một thấp đứng trên lầu biệt thự nhà mình, xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn hai người đứng hôn nhau bên hồ, nhìn đến ngẩn người.
Thật lâu sau, Lặng Tĩnh mở miệng hỏi: “Anh à, vì sao ba mẹ có thể mi nhau lâu như vậy ạ?” Mỗi lần bé mi ba đều rất nhanh, không công bằng, vì sao mẹ có thể mi lâu như vậy chứ?