Sau giờ ngọ, trong quán cà phê trong khách sạn New York, Hinh Ý nhìn bên ngoài hàng rào gỗ mọc lên một cây cọ già, từng phiến lá cây hơi rung rinh dưới ánh mặt trời, như những tia sáng trôi nổi trên không trung.
Ánh mặt trời tà tà hắt trên cửa sổ thủy tinh sát đất, cho dù thời tiết vào mùa nào thì bầu trời thành phố này cũng không có may xanh quang đãng.
Bàn thủy tinh trước mặt cô đặt một tách cà phê khói trắng lượn lờ, tiếng đàn violin du dương lẳng lặng chảy xuôi, mang đến cho căn phòng một vẻ yên tĩnh.
“Nếu đã quyết định rồi, vậy em còn do dự cái gì?” Phương Hiểu Văn ngồi đối diện cô chậm rãi lên tiếng. Thật ra đầu tuần nay cô đã tới Mĩ, định cư ở cùng với mẹ chồng làm cho cô không thể đi quen biết bạn bè thân hữu bên này, nhưng không ngờ lại nhận được email của Hinh Ý. Vận mệnh có đôi khi lại trêu đùa người ta như vậy, tự chúng ta rõ ràng đã nắm chắc tương lai của mình nhưng lại từng chút một bị nó đưa đẩy, nào có cho phép mình làm chủ?
“Tuy anh ấy đồng ý làm phẫu thuật, nhưng mà…cảm thấy rất kì lạ, anh ấy vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt im lặng, như là tuyệt đối không hề quan tâm. Bác sĩ nói thật ra phần lớn người bệnh đều có vấn đề về tâm lý, em sợ anh ấy…” Cô cầm chiếc muỗng nhỏ khuấy cà phê trong tách, giọng nói càng ngày càng nhỏ. Thật ra cô vô cùng sợ hãi, cô không biết mình buộc anh ra quyết định như vậy đến tột cùng là đúng hay sai, loại cảm giác mờ mịt này cũng thật quen thuộc. Dường như nhớ lại ba nắm về trước, ở Pháp cô kiên quyết không cho anh chết. Nhưng mà, lúc này đây, cô có thể lọt vào mắt xanh của vận mệnh một lần nữa hay sao?
“Mỗi người đều cần có thời gian của riêng mình để suy nghĩ, hơn nữa em cũng không muốn anh ấy cảm thấy em quá căng thẳng.” Hinh Ý nhẹ nói.
“Đó không phải là lí do. Cậu ta chỉ cần một chút không gian, mà em càng không cần phải quấn quýt lấy quá khứ, quá khứ thì cứ để cho nó là quá khứ đi. Quan trọng nhất là hiện tại và tương lai.” Phương Hiểu Văn tổng kết đơn giản việc này, tuy cô là người ngoài cuộc nhưng có rất nhiều chuyện còn tinh tường hơn so với hai người bọn họ. Giang Vũ Chính đang lo sợ cho tương lai không nắm chắc được của Hinh Ý cho nên lựa chọn trốn tránh, mà Hinh Ý trải qua chuyện của Lâm ba rõ ràng vẫn luông đau lòng. Hai người, đúng là chỉ xích thiên nhai. (gần nhau trong gang tấc biển trời cách mặt)
Từ khách sạn đi ra, sau khi Hinh Ý đi về phía người giữ cửa giúp cô mở cửa xe, Phương Hiểu Văn đứng sau lưng “A” một tiếng, Hinh Ý theo ánh mắt của cô ấy nhìn về phía chiếc xe đang ngừng phía đối diện khách sạn, mi tâm nhíu lại.
Chiếc Cadillac đen nhánh lẳng lặng đậu phía đối diện, trong các danh xe đậu đầy đường Mahattan, cái này thật sự không tính là nổi bật nhưng chỉ cần ánh mắt đầu tiên cô đã nhận ra. Cửa sổ xe bên ghế lái hạ xuống, người lái xe chính là Kelvin.
Một bóng hình thon dài đi vào phạm vi thị lực của Hinh Ý, lão Lý mặc bộ đồ vest tối màu đi về phía chiếc xe, mở cửa xe, nhanh chóng lên xe sau đó chạy đi thật nhanh.
Hinh Ý nghiêng đầu nhìn vào trong nháy mắt khi anh ta mở cửa xe ra, lại chỉ thấy chỗ ngồi phía sau một chiếc chăn lông đắp kín đôi chân.
Cô có hơi ngẩn người, từ khi xuất viện đến nay anh rất ít khi ra ngoài. Dù cho thỉnh thoảng có chuyện của công ty cần phải xử lý anh cũng để cho lão Lý cầm trực tiếp về nhà bàn bạc. Sáng nay lúc cô ra ngoài anh cũng không nói với cô sẽ ra ngoài. Vậy thì bây giờ anh đang đi đâu?
Đợi lúc cô lấy lại tinh thần thì chiếc xe đã biến mất cuối con đường.
Thở dài, thôi, càng tỏ ra khẩn trương với anh thì anh lại càng cảm thấy mất tự nhiên, làm gì có người đàn ông nào ra ngoài còn phải báo cáo với vợ chứ, Giang Vũ Chính lại càng không cần phải nói đến.
Trong phòng bếp nhỏ lịch sự mà tao nhã của căn biệt thự ven biển, Hinh Ý mặc tạp dề, vừa nghe điện thoại vừa đảo bột mì.
“Trước tiên em phải tăng nhiệt độ trong lò lên 375 độ F/ 190 độ C, sau đó bỏ bột vo viên vào nướng.” Stenven người bạn làm đầu bếp người Pháp của Hinh Ý đã lặp lại đến lần thứ ba, cầm điện thoại mà anh ta lại cảm thấy như mình chưa hề nói gì.
Hinh Ý đeo tai nghe điện thoại, vừa chăm chú nhìn sách dạy nấu ăn vừa đảo mấy thứ trong nồi, trên mặt và trên tóc đều dính bột mì.
Cô mở to mắt nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Ăn được không?” Thật ra không hề tin tưởng chút nào, bởi vì anh không có chút cảm xúc gì, động tác nhai chậm chạp vừa rồi đã chứng minh hết thảy, cô cúi thấp thấp đầu, nhìn cái nỉa trong tay mình.
Tay phải của anh chậm rãi đưa tới nắm lấy bàn tay đang cầm chiếc dĩa của cô nói: “Thật sự…” cố ý kéo dài câu nói, “ăn rất ngon.” Tay trái nhanh nhẹn cướp lấy dĩa bánh trong tay cô, tấn công món bánh cực phẩm trong đĩa.
Hinh Ý vẫn chưa kịp phản ứng, lúc nhìn anh đưa bánh vào miệng mới nói: “Anh xấu lắm.” trong lòng cực kì vui sướng. Gần đây anh ăn ngon miệng hơn, ngay cả quản gia cũng nói với cô dạo này cũng cảm thấy tiên sinh không kén ăn như trước nữa. Tuy vẫn rất gầy, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng mà tình trạng đã tốt lên rồi không phải sao?
Đầu của anh sáp đến gần mặt cô, miệng đối miệng truyền nửa miếng bánh kia vào miệng cô, Hinh Ý lại ngậm lấy đầu lưỡi của anh, vội vã mà khát vọng mút vào tất cả của anh. Vũ Chính ngửi thấy trên người cô có mùi phấn thơm nhàn nhạt, tay trái đang cầm dĩa cũng vứt xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, như muốn dùng hết tất cả không khí trong phổi, không thể chờ đợi được mà tự do dạo bước trong miệng cô.
Hinh Ý cảm giác được thân thể anh khẽ run lên, nhẹ nhàng nắm hai cánh tay anh muốn đẩy anh ra nhưng anh dường như vẫn chưa tỉnh, vẫn một mực cắn chặt lấy môi cô, không ngừng quấn lấy đầu lưỡi cô, cuối cùng đến khi cô cảm thấy sắp thở không được nữa, thân thể của anh cũng ngày càng run rẩy mới dùng sức đẩy anh ra.
Hai người thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một, nhìn dáng vẻ chật vật của đối phương, đều không thể kìm chế mà cười vang. Hinh Ý nhìn anh ngày càng vui vẻ, nhưng đôi mắt sáng như sao Bắc Cực trong đêm đông tại sao phải mang một nỗi đau thương nhàn nhạt?
Cô đỡ lấy anh nằm trên ghế sofa đôi thật to, lấy chăn lông tỉ mỉ đắp lên chân anh rồi mới nằm xuống bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt thon gầy của anh, khuôn mặt góc cạnh khắc sâu, ngón tay run rẩy nhẹ nhàng nghịch mấy vết sẹo nhàn nhạt bên cạnh, đó là vết sẹo lần trước anh lăn xuống cầu thang đâm vào thềm đá để lại. Ánh mắt tràn ngập vẻ áy náy cùng yêu thương, có còn đau không đây? Vết thương trên trán đã sớm đóng vảy, nhưng còn vết thương trong lòng? Vết thương đau đớn vô hình khắc cốt ghi tâm, có phải cũng đã khép lại rồi không?
Anh cảm giác được thân thể của cô cứng ngắc, ôm lấy cô càng chặt hơn, cằm nhẹ nhàng cọ cọ trên đỉnh đầu cô, nói: “Thật sự…ăn rất ngon…” Anh chưa bao giờ biết rõ thì ra món Tarte anx Pommes lại có hương vị ngọt ngào như vậy.
Cô nghe thấy giọng nói của anh truyền đến từ trên đỉnh đầu, cằm của anh khẽ đập vào đỉnh đầu cô đau nhói, hốc mắt nong nóng, “Tốt quá, sau này mỗi ngày em đều sẽ làm cho anh ăn.”
“Còn nữa nha, em quyết định nhận Steven làm sư phụ, trở thành một người vợ hiền có thể ra ngoài làm việc đồng thời cũng có thể bước chân vào phòng bếp, nuôi cho anh ăn không ngồi rồi thật mập mạp.” Cô vừa nói vừa vuốt cái bụng nhỏ của anh, có thể chỗ đó là nơi duy nhất trên người anh còn có thể cảm nhận được chút da thịt.
“Lần trước Steven mới nói với anh là rất sợ em…” Anh cố nén cười, Steven là quản lý của nhà hàng Lâm Tam Tinh, có một lần sau khi anh vô tình dẫn Hinh Ý đến nhà hàng của Steven thì cô đã mê mệt người ta, nói ngày nào đó sẽ nhận ông ấy làm sư phụ. Nhưng mà sau khi Steven thưởng thức qua món ăn Pháp do cô nấu xong thì lại nhìn Vũ Chính nháy mắt cầu xin tha thứ.
“Lần trước ông ấy còn khen em có tiến bộ mà…”