Đặng Bác San cúi đầu, không dám nhìn Trần Tuấn Long, còn Trần Tuấn Long cũng chuyên tâm lái xe, rất nhanh đã đưa cô đến cổng ký túc xá nữ.
- Đến rồi.
Trần Tuấn Long dừng xe mỉm cười nói với Đặng Bác San.
- A. . ., Đến rồi à?
Đặng Bác San đang nghĩ ngợi lung tung lúc này mới giật mình tỉnh lại. “Nhanh như vậy ư?” Cô thầm nhủ trong lòng.
Trần Tuấn Long mỉm cười, đi xuống xe qua mở cửa cho cô, đỡ Đặng Bác San xuống. Chỉ thấy hắn ta quan tâm hỏi:
- Chân của cô không có chuyện gì chứ?
Đặng Bắc San chuyển động vài cái, tuy còn chút đau nhưng đã không có gì. Vì vậy “ừm” một tiếng. Trong tay cô cầm lấy cái túi bị cắt đứt dây của mình, chuẩn bị rời đi. Tối nay, về sự giúp đỡ của Trần Tuấn Long cô rất cảm kích, chỉ có điều bây giờ không biết nói cảm ơn hắn như thế nào nữa.
Trần Tuấn Long quan tâm nói:
- Lần sau đừng đi ra ngoài trễ như vậy, biết không? Muốn đi cũng tìm vài người bạn đi cùng, bây giờ cướp giật, đầu trọc rất nhiều, cô lại xinh đẹp như vậy, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
- Ừm!
Nghe được lời dặn dò ân cần của Trần Tuấn Long, trái tim của Đặng Bác San ấm áp. Nếu anh ta là bạn trai mình thì thật là tốt. Cô nhìn Trần Tuấn Long, trong lòng thật rối loạn.
Trần Tuấn Long đương nhiên không biết vị mỹ nữ mình giúp đỡ đang nghĩ ngợi lung tung, hắn ta bây giờ chỉ nghĩ nên làm gì để đối phó với sự tức giận của hai cô em Dương Hân và Quách Uyển Tây. Hai cô em xinh đẹp này mà đồng thời tức giận, tối nay sợ rằng mình có thể “tinh tẫn nhân vong’’ đây.
Lập tức Trần Tuấn Long và Đặng Bác San khua tay nói từ biệt rồi vội vàng chạy xe đi, chỉ để lại cám giác mất mát của Đặng Bác San. Cô đưa mắt nhìn theo cho đến khi Trần Tuấn Long rời đi xa hẳn mới xoay người trở về ký túc xá.
Trần Tuấn Long nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười hai rưỡi đêm, Dương Hân các cô muốn ăn khuya, nên đi đâu mua đây? Đúng, có rồi. Trần Tuấn Long bỗng nhiên nhớ tới một chỗ, thế là quay xe đi tới.
Tiệm mì tương trộn của dì Chu, Trầm Chỉ Tình đã làm việc hơn nửa tháng rồi, thật ra thì đến bây giờ cô kiêm nhiệm rất nhiều công việc, làm việc ở siêu thị Dương Quang mỗi tháng mười lăm ngày, mỗi ngày bốn tiếng, cô làm việc ở đó chỉ là tạm thời, nhưng mà thu nhập cũng tạm ổn, một tháng cũng có được tám chín trăm đồng. Cô cũng đồng thời kiêm việc dạy kèm cho hai gia đình, mỗi đêm dạy hai tiếng, thời gian dajy xen kẽ nhau, như vậy mỗi tháng cũng kiếm được sáu trăm đồng, thời gian còn lại đi làm ở chỗ của dì Chu.
Tiệm mì tương trộn của dì Chu gần đây làm ăn rất phát đạt, họ lấy món thịt bò luộc trộn lẫn với tương để đặt tên cho bảng hiệu. Lịch làm việc cơ bản một ngày của Trầm Chỉ Tình đều đã kín, thời gian ăn cơm giữa trưa thời chỉ có mười lăm phút, sau đó cô sẽ phải chạy tới siêu thị đi làm. Xế chiều sau khi tan học từ năm rưỡi đến tám giờ tối cũng là thời gian làm việc của cô ở siêu thị. Đương nhiên giờ làm việc như vậy là do cô cố gắng tranh thủ xin quản lý, tất cả mọi người đều học hành kiêm làm thêm, nếu nói về điều kiện thì quả thực siêu thị bên này đã rất thoải mái rồi. Kế tiếp cô phải chạy đi làm gia sư, sau khi trở về mới ăn cơm tối ở chỗ dì Chu, sau đó bận liên tục đến sáng sớm.
Trầm Chỉ Tình làm việc vô cùng vất vả, cũng rất mệt mỏi. Thứ bảy, chủ nhật cũng nghỉ ngơi rất ít, nhưng cô thật sự rất vui, vì tự bản thân cô chẳng những kiếm đủ học phí, còn có thể gửi tiền về nhà cho mẹ.
Bác sĩ đã nói rồi, bệnh của mẹ cô chủ yếu là điều trị, cố gắng không được làm lụng vất vả. Trước khi cô đến Bắc Kinh cũng nhiều lần dặn dò mẹ không được lo lắng về vấn đề tiền chữa trị. Bây giờ Trầm Chỉ Tình tính toán đâu ra đấy, siêu thị, dạy kèm tại nhà hơn nữa tiền lương làm thêm bên dì Chu, một tháng thu nhập cũng có trên dưới hai ngàn rưỡi tệ, vậy cũng đủ rồi, Trầm Chỉ Tình cũng không khỏi bội phục mình, bởi vì trước kia giúp người ta dán hộp, rồi đi mở quán bán trái cây. Một tháng thu vào cũng không quá một ngàn tệ, trừ đi tiền thuê nhà, nước điện và vân vân cũng chỉ đủ tiền sinh hoạt của cô và mẹ. Ngày ấy mẹ cô mang bệnh trong người kiên trì bày quán bán hoa quả, cô phải đi chợ thật sớm lấy hàng bán sỉ, dùng xe ba bánh kéo về bán, thật vất vả.
Trầm Chỉ Tình cảm thấy nỗi khổ này phải do bản thân cô, phận làm con phải đứng ra gánh vác cho nên đối với tình hình hiện tại cô vui vẻ chấp nhận. Cô không có ước mơ gì lớn lao, chỉ hy vọng mẹ cô có thể sớm khỏi bệnh.
Trong trường học bắt đầu có vài học sinh nam theo đuổi cô, nhưng bọn họ làm sao có thể biết được gánh nặng mà cô phải gánh vác. Nhiều cây đa cây si như vậy, Trầm Chỉ Tình không phải không muốn nhưng mỗi phút hiện tại cô đều muốn đạt được hiệu quả nhất định, đều phải có thu nhập có như thế buổi tối cô mới có thể ngủ ngon được.
Trầm Chỉ Tình không nhớ rõ đã từ chồi bao nhiêu lời mời của các học sinh nam, ngoại trừ lý do không có thời gian ra, Trầm Chỉ Tình vẫn cảm thấy mình không thể phân tâm, nhiệm vụ chủ yếu của cô bây giờ là kiếm tiền, là học tập. Sau khi tốt nghiệp còn phải kiếm nhiều tiền hơn nữa, đợi sau khi kiếm được nhiều tiền rồi có thể trở về quê có thể mua được một ngôi nhà xinh đẹp và cùng mẹ sống hạnh phúc. Như vậy cô đã thỏa mãn rồi.
Đương nhiên, đó không phải là điều duy nhất cô nghĩ, ở trong lòng, cô có cảm tình với một nam sinh, người này chính là Trần Tuấn Long.
Cho nên khi cô nhìn thấy Trần Tuấn Long dừng xa thì mỉm cười duyên dáng đi tới, khuôn mặt của Trầm Chỉ Tình không khỏi đỏ bừng. Lần trước khi cô đến giao hàng cho hắn, không nghĩ tới bắt gặp cảnh hắn lỏa thể nửa người, ừ, điều này đối với cô mà nói quả thực là một loại kích thích thị giác, thân thể của Trần Tuấn Long cường tráng đầy sức sống vậy, cho cô một cảm giác kỳ quái. Sao hắn lại ở đây? Sống với cô gái khác ở đây sao? Nhưng những vấn đề này chỉ chợt lóe lên trong đầu Trầm Chỉ Tình, cô thầm mắng mình nhiều chuyện. Trần Tuấn Long, người ta chẳng liên quan gì đến mình, hắn cũng không phải là người nào của mình.
- Trễ thế này cô vẫn còn làm à?
Trần Tuấn Long mỉm cười như tắm gió xuân, ngay tức khắc làm Trầm Chỉ Tình ấm áp trong lòng, một ngày bận rộn khổ sở rồi, không nghĩ còn có thể nghe được lời thăm hỏi của hắn.
Trầm Chỉ Tình gật đầu nói:
- Vâng, không phải vẫn có những người khách ăn khuya như anh sao? Hahaha, nếu anh không tới sớm chúng tôi đã sắp phải đóng cửa rồi.
Trầm Chỉ Tình cũng không biết vì sao mình lại trêu Trần Tuấn Long như thế.
- Hahaha… tôi phải chạy nhanh rồi, làm phiền cô cho hai bát mì bò là được rồi. Cảm ơn trước nhé, tôi cho vào túi mang về.
Trần Tuấn Long gật đầu mỉm cười nói.
- Tốt, anh ngồi bên kia chờ, lập tức sẽ tới.
Trần Chỉ Tình mời Trần Tuấn Long đi ra bên ngoài ngồi xuống, cô vôi vàng đi vào nhà bếp nói đầu bếp nấu. Không được bao lâu, Trầm Chỉ Tình đem ra hai bát mì trộn tương đã được đóng gói rồi, còn bỏ vào hai đôi đũa trúc, sau đó đến trước mặt Trần Tuấn Long, đưa tới
- Tổng cộng mười tệ, cảm ơn!
Cô mỉm cười, vẫn là câu nói quen thuộc, giống hệt lần trước gặp cảnh Trần Tuấn Long khỏa thân, mặt của cô không kiềm nổi lại đỏ bừng.
Trần Tuấn Long nhìn thấy bộ dạng này của cô thì mỉm cười hiểu ý, hắn nhớ lại tình cảnh xấu hổ lần trước khi hai người gặp nhau. Trần Tuấn Long vội vàng đứng dậy sau khi nhận lấy túi đồ đặt lên bàn, móc ví tiền ra đưa cho Trầm Chỉ Tình:
- Cảm ơn nhiều, tôi đi trước, bái bai
Trần Tuấn Long cuối cùng cầm lấy túi đồ ăn, mỉm cười và nói lời chào tạm biệt với Trầm Chỉ Tình sau khi rời đi.
Ấn tượng của Trần Tuấn Long đối với Trầm Chỉ Tình gần đây không tồi, Trầm Chỉ Tình cho hắn một cảm giác mộc mạc giản dị, người lại vừa xinh đẹp, còn giỏi giang như vậy nữa, một cô gái tốt giống như cô trong đại học Bắc Kinh này tìm không ra lấy một người.
“Ừm, ít nhất hiện tại hai người trong nhà mình đều thua kém Trầm Chỉ Tình”, Trần Tuấn Long vừa nghĩ vừa lái xe trở về Hải Đào Hiên.
Mới mở cửa đi vào, Trần Tuấn Long liền phát hiện ra bầu không khí bất thường trong phòng, đã trễ thế này mà Dương Hân và QuáchQuách Uyển Tây cũng mặc áo ngủ, ngồi trên ghế sofa, một người ôm đầu gối, người còn lại đang xem ti vi, thấy Trần Tuấn Long trở về đều không thèm để ý tới. Trần Tuấn Long mỉm cười đặt hộp đồ ăn lên trên bàn, tiện tay cất chìa khóa, sau đó lớn tiếng nói:
- Anh đã về rồi!
Đương nhiên là không có sự hoan nghên nào, bây giờ mục đích duy nhất của Trần Tuấn Long là làm thế nào khiến cho hai cô em mặt lạnh tanh này có thể chuyển tâm ý, tha lỗi cho mình.
Trần Tuấn Long đi tới ghế sofa, cố ý đứng trước mặt hai người bọn họ, chặn không cho các cô xem ti vi, nhưng họ một người nghiêng đầu một người dời đi ngồi bên cạnh, ngay cả mắt cũng đều không nhìn hắn, họ tiếp tục xem ti vi, ngay cả chào hỏi cũng không nói, dường như so với Trần Tuấn Long thì ti vi có sức hấp dẫn hơn. Trần Tuấn Long cảm thấy rất khó chịu, đây rõ ràng là Dương Hân và Quách Uyển Tây làm khó dễ hắn, xem ra tối nay phải làm cho các cô bớt giận mới được.
Trần Tuấn Long chiễm chệ ngồi xuống giữa hai người các cô, mở rộng vòng tay ôm hai cô vào lòng, nhìn trái rồi nhìn phải, sau đó nói:
- Con heo nhỏ, tiểu túy túy, để cho anh hôn một cái nào!
Vươn người hôn một cái, đầu hắn vừa mới ghé sang bên Dương Hân liền bị Dương Hân đưa tay đẩy ra, hắn thuận thế tựa vào người Quách Uyển Tây. Quách Uyển Tây hừ một tiếng quay đầu sang phía khác, để lại cho Trần Tuấn Long là khoảng không.Trần Tuấn Long cười xấu hổ, thử giải thích:
- À, này, tối nay, anh.. việc ấy, hahaha..
Hắn nói việc ấy cả buổi mà không đưa ra được lý do gì, kỳ thực Trần Tuấn Long biết rõ, chính mình dù nói gì đi nữa cũng không có tác dụng, hai cô em mặt lạnh trước mắt này nhất định muốn hắn đẹp mặt.
Cuối cùng Trần Tuấn Long vươn người đứng dậy, duỗi lưng một cái, trước tiên vẫn cứ tránh gió bão đi đã, Trần Tuấn Long cố ý nói:
- Ài…cả người toàn mồ hôi, anh đi tắm rửa trước, mang đồ ăn khuya cho hai người đến đây, để lại ở trên bàn, muốn ăn thì tự ăn.
Sau đó lui về phòng ngủ, thay quần áo đi tắm rửa.
Bên ngoài hai người Dương Hân và Quách Uyển Tây cùng nhìn nhau một chút, hai người này xem ra da mặt Trần Tuấn Long dày thật, chữa trị hắn như thế nào đây, hai người hiểu ý gật đầu. “Ừ, cứ quyết định như vậy đi.”
Đợi Trần Tuấn Long sau khi tắm rửa xong, khoác áo ngủ, dùng khăn bông lớn lau khô tóc đi ra phòng khách, Dương Hân và Quách Uyển Tây đang ăn thức ăn khuya hắn mua về trên bàn ăn, thần sắc hai người như cũ, Trần Tuấn Long khẽ mỉm cười, xem ra hai người này chẳng phải tức giận, đây là chuyện tốt à, Trần Tuấn Long ngồi ở ghế sofa, tìm xem kênh tin tức, sau đó lau tóc, đợi tóc khô chuẩn bị đi ngủ một giấc cho ngon.
Lúc này Dương Hân và Quách Uyển Tây ăn xong rồi, chỉ thấy họ một trước một sau đi tới phòng ngủ. Họ cũng cùng chào Trần Tuấn Long nhưng Trần Tuấn Long nghĩ có hy vọng, họ đều trở về phòng nghỉ ngơi, mình mau nhanh đuổi kịp. Trần Tuấn Long cảm thấy có chút vấn đề giải quyết trên giường là tốt nhất, chỉ cần làm cho họ sảng khoái, còn có cái gì không thể giải quyết.
Trần Tuấn Long nhanh chóng làm khô tóc, vẫy vẫy đầu, sau đó vui mừng đi về phòng ngủ. Lạ lung, cửa phòng ngủ khóa trái rồi, Trần Tuấn Long cố sức kéo tay nắm, xem ra tối nay họ nhất định không để cho mình đi vào phòng rồi, Trần Tuấn Long ruốt cuộc biết bản thân mình sai rồi, còn cực kỳ sai, hắn còn nghĩ sức hấp dẫn lần này sẽ được việc chứ. Hắn đảo mắt nghĩ nhanh, các cô gái đều thích mềm không ưa cứng, vì thế liền khẽ đi về phía cửa nói:
- Tiểu túy túy, con heo nhỏ, anh biết sai rồi, tha thứ cho anh được không? Có thể mở cửa trước để anh vào không? Anh bây giờ ở bên ngoài một mình thật đáng thương.
Đáng tiếc, cho dù Trần Tuấn Long có giả vờ đáng thương như thế nào, miệng lưỡi ngọt tới cỡ nào, bên trong hai cô đều không có chút phản ứng gì. Trần Tuấn Long lại gõ cửa, lại năn nỉ, cũng không thể làm hai cô hồi tâm chuyển ý, cuối cùng Dương Hân lên tiếng:
- Đừng ồn ào nữa, đêm nay hai chúng tôi quyết định rồi, phạt anh ngủ ở phòng khách, tự kiểm điểm lỗi của mình đi, hừ!
Xem ra là không bàn bạc gì được nữa rồi. Trần Tuấn Long không có cách nào, đành phải trở lại ghế sofa, tối nay thật bi thảm, cô đơn, còn phải ngủ trên ghế sofa. Nhưng một hồi, chỉ nghe thấy cửa phòng ngủ “cạch” một tiếng mở ra, Trần Tuấn Long sinh lực lập tức được phục hồi, vội vàng đứng dậy nhìn.
Chỉ thấy Dương Hân nghiêm mặt, cửa phòng ngủ hé ra một khe nhỏ, không đợi Trần Tuấn Long đi tới phía sau cánh cửa liền ném ra một cái gối và một chăn mỏng, sau đó đóng cửa đánh “sầm” một tiếng. Trần Tuấn Long lại chịu cảnh “không cho khách vào nhà”.
Không có biện pháp, Trần Tuấn Long đành cười khổ nhặt gối và chăn ném ở trên ghế sofa, “Xem ra đêm nay hai cô ấy giận thật sự rồi. Cũng may, ít nhất họ cũng trả lại cho mình một cái chăn, chung quy không đến mức bi thảm như vậy”.
Trần Tuấn Long thở dài một tiếng, đêm dài đằng đẵng, một mình khó ngủ!
Ngủ đến nửa đêm, Trần Tuấn Long nhạy cảm phát hiện cửa phòng mở ra “cạch” một tiếng một thân ảnh vọt ra. Ha ha ha, Trần Tuấn Long cười gian trong bụng, xem ra vẫn có người không nhịn được, ruốt cuộc là ai đây, xem tình hình rồi mới tính tiếp.
Chỉ thấy người nọ đi tới bên cạnh Trần Tuấn Long, mặc dù hắn còn đang giả bộ ngủ, bất quá cái lỗ mũi của hắn phản ứng nhanh đã ngửi được một mùi thơm lạ lùng, thầm vui trong bụng, giữa đêm giữa hôm không cần phải nói người đang đến chính là cô gái nhỏ Quách Uyển Tây.
Quách Uyển Tây đi tới bên cạnh Trần Tuấn Long, gọi vài tiếng
- Anh Long, anh Long
Nhưng mà Trần Tuấn Long chưa trả lời cô, xem cô phản ứng như thế nào trước đã. Quách Uyển Tây thở dài một tiếng, giúp Trần Tuấn Long kéo chăn, đêm dài đằng đẵng, gối đầu một mình cũng không chỉ một mình Trần Tuấn Long khó ngủ. Quách Uyển Tây mới nếm thử mùi vị tình yêu, khi đang cùng Trần Tuấn Long có thời gian bên nhau, làm sao có thể bỏ qua hạnh phúc tình yêu với Trần Tuấn Long chứ. Giận thì giận, nhưng không thể không làm, có thể Trần Tuấn Long bây giờ đã ngủ, còn có thể làm gì được nữa.
Quách Uyển Tây đang muốn đứng dậy rời khỏi, đột nhiên Trần Tuấn Long liền từ phía sau ôm lấy cô.
- Nữ cướp thật to gan, không ngờ xông vào nhà anh trộm đồ, xem anh trừng phạt em như thế nào đây!
Trần Tuấn Long thấp giọng quát nói
Quách Uyển Tây đang chuẩn bị rời đi, đầu tiên là bị dọa cho sợ, nhưng thấy Trần Tuấn Long ôm, lập tức đổi sợ thành vui, cô vừa quay đầu lại liền bắt gặp ngay nụ cười xấu xa kia của Trần Tuấn Long, thân thể Quách Uyển Tây lập tức nóng lên.
Trần Tuấn Long ôm Quách Uyển Tây đặt lên ghế sofa, nằm lên trên người cô. Bộ ngực của cô liên tục nhấp nhô, Trần Tuấn Long thì cười ha hả không ngừng:
- Nói đi, nữ cướp, muốn anh trừng phạt em như thế nào đây? Hắc hắc…Đưa em đến đồn công an nhé, thế nào?
Quách Uyển Tây không biết làm sao, liền muốn cùng Trần Tuấn Long chơi trò bắt kẻ trộm, cô cố tình giả vờ như rất sợ hãi
- Đừng mà, đừng đưa em đến đồn công an.
Sau đó ánh mắt chớp chớp, bộ dạng đáng yêu
- Chỉ cần .. ừ .. Chỉ cần anh không đưa em đến đồn công an, em .. Tùy anh muốn làm gì em như thế nào cũng được… cầu xin anh… cầu xin anh..
Không nghĩ tới Quách Uyển Tây xinh đẹp động lòng người như thế, Trần Tuấn Long nhìn qua cơ thể trưởng thành kia của cô. Nghe cô duyên dáng cầu xin tha thứ, lập tức dục vọng mãnh liệt. Xem ra kiểu này sẽ làm cô rất hưởng thụ, vậy là Trần Tuấn Long tiếp tục “vặn hỏi” nói:
- Có thật không? Anh thích làm gì em thì cũng tùy anh sao?
- Ừm..
Quách Uyển Tây dùng giọng mũi hừ ra một câu như vậy, hấp dẫn chết người rồi. Trần Tuấn Long đã có thể nhìn thấy áo ngủ của cô lệch sang một bên, hai đùi tuyết trắng lại càng hiện ra, Quách Uyển Tây có thói quen ma sát đùi nhẹ nhàng chỗ đó. Hiểu rõ thân thể Quách Uyển Tây, Trần Tuấn Long biết rõ cô đã bắt đầu động tình rồi.
Trần Tuấn Long ngồi ở ghế sofa bên cạnh, một bàn tay bắt đầu mò lên bộ ngực của Quách Uyển Tây, cái tay còn lại thì từ bắp đùi của cô sờ lên chỗ đó.
- Thật là một nữ tướng cướp xinh đẹp mà! Xem ra tối nay diễm phúc của anh không cạn đâu. Ừ… Chơi đùa với em như thế nào đây…. Anh phải nghĩ kỹ mới được.
Trần Tuấn Long trêu ghẹo thân thể Quách Uyển Tây. Hắn không còn gấp gáp, nghĩ tới việc hai cô lạnh nhạt, bây giờ có cơ hội trừng trị họ rồi, có thể nào không vui đùa một chút chứ.
Lúc hai tay của Trần Tuấn Long sờ tới, bộ ngực nhô lên của Quách Uyển Tây đã sớm phối hợp, bàn tay to của Trần Tuấn Long tùy ý vỗ về chơi đùa bất cứ ở nơi nào, đầu núm vú của cô lập tức cứng ngắt, kiêu ngạo nhô lên.
- Em… đêm nay em là của anh. Anh tha hồ... anh tha hồ muốn làm em như thế nào cũng được… a..
Thân thể của cô đã phản ứng theo Trần Tuấn Long, bắt đầu nhẹ giọng rên rỉ lên. Phải biết rằng cô đã mong chờ cả buổi tối, bây giờ ruốt cuộc những gì cô chờ đã đến, cô muốn hưởng thụ sự âu yếm của Trần Tuấn Long với mình.
Vừa nãy khi Trần Tuấn long nghe được Quách Uyển Tây nói mình có thể tha hồ muốn làm gì cô cũng được, hắn cũng không nhịn được, lập tức dùng hành động trừng phạt “nữ tướng cướp” đáng yêu này.
Theo sự tiến vào của Trần Tuấn Long, Quách Uyển Tây rên rỉ nghênh đón sự “trừng phạt nghiêm khắc” của hắn. Đối với Quách Uyển Tây mà nói, “trừng phạt nghiêm khắc” như vậy cho dù một ngày tám lần mười lần cô cũng không chê ít.
Trần Tuấn Long thỏa mãn nhìn Quách Uyển Tây đã hoàn toàn mê man ở phía dưới, sau đợt cao trào cô đang hưởng thụ sự vuốt ve của Trần Tuấn Long.
Theo động tác ôn nhu của Trần Tuấn Long, cô cũng chầm chập bước vào giấc mộng. Trần Tuấn Long đợi Quách Uyển Tây ngủ say rồi mới nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó đi tới phòng ngủ, cánh cửa đã mở một nửa, đẩy mở cửa, Trần Tuấn Long thấy Dương Hân ôm một tấm chăn ngủ.
Trần Tuấn Long trở tay đóng cửa, đi tới bên giường, nhìn Dương Hân bộ dạng thoải mái ngủ say, Trần Tuấn Long trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa, vừa rồi là ai làm cho mình vào phòng ấy nhỉ, Trần Tuấn Long quyết định trừng phạt cô em xinh đẹp không nghe lời này.
Còn chờ gì chứ, Trần Tuấn Long lập tức kéo chăn, nhào tới Dương Hân. Trong lúc ngủ say bị đánh lén bất ngờ Dương Hân lập tức bị đánh thức, kéo chăn hoảng sợ kêu lên:
- A, là ai?
- Còn có thể là ai, haha. Anh đây, Tiểu túy túy!
- Ư ư..
Dương Hân muốn la lên nhưng đã bị bịt miệng rồi, cô chỉ còn quẩy người một cái liền buông lỏng thân thể, tùy ý Trần Tuấn Long, đêm nay xem ra chiến đấu của hai cô chấm dứt thất bại rồi.
Còn Trần Tuấn Long đang thoải mái trên người Dương Hân, đó là một cảm giác toàn thắng, theo tiếng ngâm yêu kiều của Dương Hân, Trần Tuấn Long cuối cùng cũng tìm lại được cái thuộc về mình, xem các cô về sau còn dám phản kháng mình hay không, hắn một mặt hành động, mặt khác đắc chí suy nghĩ.
Tiểu Vũ và Tiểu Mẫn đang thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh, hôm nay Lan tỷ sẽ xuất viện. Lần trước bị thương, Lan tỷ phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng lâu như vậy, dù sao lớn tuổi rồi bình phục cũng chậm. Tiểu Vũ có chút trông mong, cô đã gọi điện thoại thông báo cho Trần Tuấn Long rồi nói cho hắn biết chuyện Lan tỷ ra khỏi viện, Trần Tuấn Long nói xử lý xong một ít chuyện rồi sẽ qua.
Mặc dù mấy ngày qua Tiểu Vũ đều đợi ở Tinh Long Cư, nhưng không có nghĩa là tin tức của cô không linh thông. Từ đám chị em, cô biết được Ngũ Hổ Bang đã bị Phi Long bang của Trần Tuấn Long tiêu diệt, hiện giờ Phi Long bang đã trở thành một trong ba bang phái lớn ở thủ đô.
Qua chuyện này cũng một lần nữa làm Tiểu Vũ nghĩ đến thực lực của Trần Tuấn Long. Mấy ngày qua, hắn nhất định phải bề bộn với nhiều việc, cho nên việc đón Lan tỷ xuất viện, việc nhỏ này Tiểu Vũ không muốn làm phiền Trần Tuấn Long, chỉ muốn thông báo một tiếng cho hắn biết mà thôi.
Đương nhiên là Tiểu Vũ không hề hay biết “một vài việc cần phải xử lý” mà Trần Tuấn Long đã nói chính là thu phục hai cô em Hân - Tây. Tối hôm qua Quách Uyển Tây đột nhiên phản chiến khiến cho liên minh Hân Tây sụp đổ trước mặt Trần Tuấn Long cường đại, Dương Hân tự nhiên là oán trách Quách Uyển Tây rồi. Quách Uyển Tây cũng biết bản thân sai lầm cho nên chỉ cười không dám phản bác. Mặc dù bị chỉ trích nhưng Quách Uyển Tây lại vô cùng nhung nhớ loại cảm giác khi ở cùng với Trần Tuấn Long tối qua. Có đôi khi chơi trò tình ái như vậy cũng rất kích thích, sau này nếu có cơ hội nhất định phải cùng Trần Tuấn Long chơi lại trò này một lần nữa, Quách Uyển Tây ngốc nghếch nghĩ vậy.
Cho nên khi Trần Tuấn Long chia tay hai cô, nói hôm nay có chuyện muốn đi ra ngoài hai cô dường như cũng không vui, nhưng không có biện pháp. Trần Tuấn Long quả thật rất thần bí, chắc chắn có rất nhiều chuyện ở bên ngoài chưa từng nói thật cho họ, xem ra chỉ có thể chầm chậm sau này “đề ra nghi vấn rồi”. Nhưng hai cô cũng hiểu được, cho dù hai cô hiệp lực, cũng không phải là đối thủ của Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long bây giờ cái gì cũng không sợ, thật đáng giận!
Lúc Trần Tuấn Long đi vào phòng bệnh của Lan tỷ, Tiểu Vũ đã sớm thu dọn rồi, nghe nói Trần Tuấn Long muốn đến đây, Tiểu Vũ tự nhiên phấn chấn. Trần Tuấn Long đi vào phòng bệnh an ủi Lan tỷ một chút, sau đó liền mang hành lý đưa họ về nhà.
Nhà của Lan tỷ thật ra cách Bách Nhạc Môn không xa, khu chung cư nhỏ, ba phòng, hai sảnh. Căn phòng gần trăm thước vuông. Trước đây chị cùng Tiểu Mẫn ở chỗ này. Hiện tại Lan tỷ đã không còn xử lý công việc của Phi Phượng bang nữa, giao cho Tiểu Vũ đi xử lý. Lần này trở về, chị dự định không tiếp tục đề cập về chuyện giang hồ nữa. Mới đây chuyện Trần Tuấn Long, chị cũng nghe Tiểu Vũ nói, xem ra chính mình không nhìn nhầm hắn, hiện giờ Lan tỷ có thể yên tâm giao phó rồi.
Về đến nhà, Lan tỷ lập tức có một cảm giác được làm người. Đêm đó cùng Nam Lang đàm phán, sau lại bị chém truy đuổi, may mắn là hộ vệ của chị đã liều mình cứu giúp, mới có thể may mắn thoát khỏi, mà bây giờ, nhóm Nam Lang cũng bị Trần Tuấn Long thu phục, Nam Lang tự mình đến bệnh viện nhận tội với Lan tỷ, đúng là “ba mươi năm nước chảy về đông, ba mươi năm nước chảy về tây”. Đó cũng là chuyện Lan tỷ không ngờ tới.
Lan tỷ lúc đó mới nhớ, mình có vài đồ vật quan trọng còn đặt ở tổng đàn Bách Nhạc Môn của Phi Phượng bang, liền muốn đi lấy. Tiểu Vũ sau khi biết đương nhiên không đồng ý, Lan tỷ mới vừa khỏi, không được cực nhọc. Trần Tuấn Long ở bên cạnh nhìn thấy, liền mỉm cười với Lan tỷ nói để hắn đi cho, dù sao cũng lái xe, lại đi gần như vậy, thật sự rất thuận lợi. Lan tỷ cũng đồng ý, Tiểu Mẫn đứng bên thấy vậy, cũng là nói xung phong muốn đi cùng Trần Tuấn Long.
Khi Trần Tuấn Long dẫn Tiểu Mẫn trở lại Bách Nhạc môn, bây giờ vẫn là buổi sáng, qua lại trước cửa Bách Nhạc môn cũng chỉ là người qua đường, chỉ có hai nhân viên của công ty Bạch Thiên phụ trách bảo vệ mà thôi.
Vì thế Trần Tuấn Long và Tiểu Mẫn đi vào nhà kho ở tầng hầm của Bách Nhạc môn, ở đó bọn họ tìm thấy vật Lan tỷ muốn tìm, Trần Tuân Long cầm lấy vật đó của Lan tỷ, cùng Tiểu Mẫn hai người cùng đi ra ngoài. Chưa tới cửa, Trần Tuấn Long chợt nhớ mình cũng có nhiều thứ đặt ở văn phòng làm việc phía sau hậu trường, vì thế nói Tiểu Mẫn:
- Anh cũng có mấy thứ muốn lấy, em đi ra xe trước chờ anh ở đó, anh lập tức quay lại liền.
- Vâng
Tiểu Mẫn đáp:
- Em đi ra ngoài trước, Long ca.
Khi Tiểu Mẫn đi ra nhìn thấy một người đàn ông mặt đầy râu, hai mắt đỏ lừ đang đứng cạnh cửa Bách Nhạc môn, Tiểu Mẫn chỉ liếc qua một cái, vì cảm thấy kỳ quái, cũng không dám nhìn hắn, đi thẳng tới bãi đỗ xe bên kia và chờ Trần Tuấn Long.
Đợi Trần Tuấn Long đi ra khỏi Bách Nhạc môn, lúc đi tới bãi đỗ xe, hắn thấy Tiểu Mẫn đứng bên cạnh xe, Tiểu Mẫn nhìn thấy hắn đi đến. Đột nhiên Tiểu Mẫn hoảng sợ nhìn chằm chằm phía sau Trần Tuấn Long, cô dường như nhìn thấy gì đó, chỉ nghe tiếng thét chói tai của cô:
- Long ca, cẩn thận!
Tính cảnh giác của Trần Tuấn Long cũng lập tức cảm thấy tình hình không bình thường. Theo bản năng hắn ngả sang bên cạnh, chỉ nghe thấy thấy một tiếng súng vang lên “bịch”, một viên đạn bắn sang đây, cũng may không trúng Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long ngả xuống đất trong nháy mắt quay đầu lại thoáng nhìn, chỉ thấy một thân hình cao lớn, mặt mũi đầy râu mép dữ tợn cầm một súng lục, bắn về phía hắn. Thật ra vừa rồi lúc đi ra khỏi cửa Bách Nhạc môn chính hắn phát hiện ra người này đứng ở cửa, còn đưa lưng về phía sau, chỉ là vừa mới cố chạy tới bãi đỗ xe, cho nên không hề chú ý.
- Lưu Đức Vĩ!
Lúc này trong đầu Trần Tuấn Long lập tức hiện lên cái tên này. Hắn mặt dù không có gặp qua Lưu Đức Vĩ lão ngũ của nhóm Ngũ Hổ , nhưng theo tin tức thu thập được, vẻ bề ngoài của gã có đặc thù rõ ràng.
Lý Thế Bằng mấy ngày hôm trước đã nói gã chạy trốn, Trần Tuấn Long cũng hạ lệnh truy nã Lưu Đức Vĩ trong giới hắc đạo, không nghĩ tới người này cũng dám tới tận cửa để giết Trần Tuấn Long, xem ra gã cũng không đơn giản đâu.
Trần Tuấn Long mặc dù ứng chiến vội vã, nhưng không sợ chút nào, mưa bom bão đạn hắn trải qua nhiều lắm rồi. Ngay khi Lưu Đức Vĩ mở súng lần thứ nhất, Trần Tuấn Long đã vọt đến một chiếc xe phía sau rồi, kịp lúc tránh thoát hai phát bắn sau của Lưu Đức vĩ.
Lưu Đức Vĩ sau khi từ Cục Công an bỏ trốn ra đây, thì liên tục trốn đông trốn tây, kỳ lạ là Cục Công an bên kia không có phát lệnh truy nã gã. Ngược lại là các tổ chức xã hội đen lại ban bố lệnh truy nã gã. Gã đã phải chật vật vô cùng để tránh được sự truy đuổi của ba nhóm nhân mã. Lúc này gã mới hiểu rõ Phi Long bang đã hoàn toàn có thể thay thế vị trí Ngũ Hồ bang rồi, lệnh truy sát đối với mình chính là do Long ca, đại ca của Phi Long bang ban bố. Chứng kiến thuộc hạ cũ của mình không phải bị cảnh sát bắt thì cũng bị Trần Tuấn Long tiêu diệt có thể nào lại không làm Lưu Đức Vĩ căm tức chứ, hiện tại trong đầu Lưu Đức Vĩ chỉ có ý nghĩ trả thù.
Lưu Đức Vĩ liên tục trốn ở vùng lân cận Bách Nhạc môn canh chừng, bởi vì lần trước gã giết chết một nhóm người truy sát. Từ trong đó ép hỏi một người trong Phi Long bang tình hình của Trần Tuấn Long. Khi gã biết được Trần Tuấn Long thường xuyên ra vào Bách Nhạc môn, gã lại bắt đầu ngồi ở nơi này canh chừng, chuẩn bị tìm cơ hội xử lý Trần Tuấn Long. Lưu Đức Vĩ rất tin tưởng vào khẩu súng K54 trong tay mình, gã đã dùng rất nhiều tiền mua nó để phòng thân trên đường chạy trốn.
Không biết có phải là vận may của Lưu Đức Vĩ thật tốt hay không, hôm nay gã vừa mới đến Bách Nhạc môn thì nhìn thấy Trần Tuấn Long cùng Tiểu Mẫn đi vào từ xa. Gã vội vàng chạy tới đây, trốn và quan sát. Quả nhiên khi Trần Tuấn Long đi vào Bách Nhạc môn, nhân viên cửa ra vào cung kính gọi hắn là Long ca, Trần Tuấn Long quả thật có một khí chất lãnh đạo, ung dung mà bình tĩnh. Lưu Đức Vĩ nhanh chóng phán đoán đó chính là tên Trần Tuấn Long mà mình muốn tìm.
.
Gặp mặt kẻ thù con mắt Lưu Đức Vĩ đều đỏ, gã đầu tiên là trách sang một bên đợi Trần Tuấn Long đi ra, sau đó móc súng lục lên đạn rồi đi theo, gã muốn đánh một đòn bất ngờ, xử lý tốt Trần Tuấn Long.
Chứng kiến ngay cả ba phát súng cũng không đánh được Trần Tuấn Long, Lưu Đức Vĩ lo lắng, phía trước Tiểu Mẫn gào to cũng làm gã thật phiền lòng. Lưu Đức Vĩ chạy nhanh tới chỗ ô tô Trần Tuấn Long vừa trốn, đáng tiếc là Trần Tuấn Long đã sớm đi rồi, thẹn quá thành giận Lưu Đức Vĩ nện vào xe “thình thịch” và gầm rít lên:
- Ra đây! Mày là đồ nhát gan! Đi ra cho tao!
Nhưng không biết Trần Tuấn Long núp ở nơi nào rồi, một chút đáp lại cũng không có.
- Tao muốn giết chết mày!
Lưu Đức Vĩ phẫn nộ điên cuồng, bắn liên tục lên trời hai phát “pằng pằng”. Lúc này, gã rốt cuộc chú ý tiếng kêu cứu của Tiểu Mẫn ở phía trước, thế là đem nòng súng quay lại đây. Gã chuẩn bị giết gà dọa khỉ, trước tiên giết chết người con gái bên cạnh Tuấn Long rồi nói sau.
Tiểu Mẫn thấy Lưu Đức Vĩ nhắm nòng súng ngay mình, cả người đều sợ hãi đến ngây người. Lưu Đức Vĩ cười lạnh một tiếng, động tay chuẩn bị bóp cò rồi. Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh. Ngay khi gã chạm vào cò súng, bên cạnh bay ra hai vật đen xì một cái đụng phải súng lục của gã, tay Lưu Đức Vĩ bị va chạm như vậy, nhất thời chếch đi một chút, “pằng” một tiếng vang thật lớn, gã đã bóp cò. Tiểu Mẫn kêu “a” thảm thiết, hét lên rồi ngã gục.
Mà một đồ vật khác lại hướng vào mặt gã ném tới, bởi vì Lưu Đức Vĩ tránh né trễ, chỉ nghe một tiếng “uỵch”, vật kia vô tư nện vào gã, nện gã rất đau. Ngay khi Lưu Đức Vĩ phân tâm che cái mũi trong nháy mắt, Trần Tuấn Long từ phía sau phóng người lên, bay lên một cước, đá bay súng lục của Lưu Đức Vĩ.
Hóa ra vừa rồi sự tình cấp bách, thấy Lưu Đức Vĩ bộ dạng độc ác tàn nhẫn còn Tiểu Mẫn không biết sống chết đứng đó la hét, Trần Tuấn Long cũng biết sẽ xảy ra chuyện, trong lúc nguy cấp hắn vội vã cởi giày da. Khi thấy Lưu Đức Vĩ hạ thủ Tiểu Mẫn phía trước, Trần Tuấn Long xuất thủ kịp lúc, ném giày da bay xéo đi ra ngoài, sau khi gây chú ý cho Lưu Đức Vĩ thành công, Trần Tuấn Long bắt đầu đánh lại rồi.
Tuy rằng súng trong tay bị đá rớt nhưng Lưu Đức Vĩ không sợ chút nào. Gã thấy Trần Tuấn Long ra khỏi chỗ nấp, bây giờ thì hai người mặt đối mặt, có lẽ phần thắng của mình nhiều hơn một chút, gã tính toán trong bụng.
Lập tức Lưu Đức Vũ siết chặt quả đấm, cảnh giác nhìn chăm chú Trần Tuấn Long đi ra phía sau xe. Chỉ nghe Trần Tuấn Long lãnh đạm nói:
- Lưu Đức Vĩ của Ngũ Hổ bang?
- Hừ!
Lưu Đức Vĩ đối chọi gay gắt,
- Trần Tuấn Long của Phi Long bang?
Hai người chẳng qua chỉ hỏi đơn giản như vậy, trong lòng cũng hiểu rõ lẫn nhau. Trần Tuấn Long cũng không chờ hơn nữa, liền nghênh đón nắm đấm.
Lưu Đức Vĩ đúng là cao thủ, kinh nghiệm đối chiến phong phú. Trần Tuấn Long cũng là sát thủ đã trải qua huấn luyện tử vong, vật lộn đúng là sở trường tự do của hắn, sau khi hai người vừa tiếp xúc liền triển khai chém giết ngươi chết ta sống.
Trần Tuấn Long sau khi đến Bắc Kinh lần đầu tiên dụng phải đối thủ ngang tài ngang sức, mặc dù hơi kém phần tiên cơ nhưng Trần Tuấn Long ra chiêu phía sau cũng càng ngày càng tàn nhẫn, dùng cứng đối cứng. Lưu Đức Vĩ đi sau tiếp mấy chiêu sức mạnh của Trần Tuấn Long không hề thua kém mình, thấy bộ dạng liều mạng của Trần Tuấn Long, mà mình không cách nào thủ thắng, càng chưa nói tới phải làm rụng Trần Tuấn Long rồi. Lưu Đức Vĩ bắt đầu sợ, gã định bụng muốn chạy trốn rồi.
Thấy bộ dạng kia của gã Trần Tuấn Long cũng biết Lưu Đức Vĩ đã khiếp đảm, mình đang trên thế áp đảo gã rồi.
“Muốn giết tao ư?” Trần Tuấn Long thầm nghĩ “Không dễ như vậy đâu!”
Trần Tuấn Long liền ra tay nhanh hơn, đè Lưu Đức Vĩ không thở nổi. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, Lưu Đức Vĩ ngẫm lại có cái gì không đúng, trong nháy mắt liền muốn chạy trốn.
Ngay lúc Lưu Đức Vĩ xoay người muốn chạy trốn, Trần Tuấn Long thò tay sang cái xe ô tô bên cạnh vặn gãy cần gạt nước kính chắn gió “răng rắc”, bây giờ trên tay hắn đã có nhiều hơn một vũ khí sắc bén để đâm. Mặc dù thô sơ nhưng đối với Trần Tuấn Long mà nói, hắn có thể dùng bất cứ đồ vật bên cạnh bất cứ lúc nào làm vũ khí để giết chết mục tiêu, đây đã là một thói quen của hắn.
Lưu Đức Vũ biết lần này mình xong rồi, gã không phải là đối thủ của Trần Tuấn Long. Nếu như vừa rồi gã xoay người lập tức bỏ chạy thì tốt rồi. Đột nhiên gã nghe thấy âm thanh vặn gảy cần gạt nước của Trần Tuấn Long. Gã thấy kỳ lạ mà quay đầu lại. Ngay khi gã quay lại trong nháy mắt đó, một cây kim loại nhọn hoắc hướng vào cổ họng gã. Trần Tuấn long chọn vị trí rất chuẩn, nơi đó chính là động mạch cổ của Lưu Đức Vĩ. Lưu Đức Vĩ đã bị trọng thương hét “a” một tiếng, che miệng vết thương, máu đang trào ra. Gã nhìn Trần Tuấn Long vô cùng kinh ngạc, không thể tin mọi chuyện trước mắt, đáng tiếc là đã muộn, sau khi Trần Tuấn Long một tay đâm vào, không ngừng, cây cần gạt nước sắt kia đâm vào ánh mắt của Lưu Đức Vĩ tàn nhẫn, rồi nối thẳng hướng vào trong.
Cao thủ so chiêu, chỉ hơn kém nhau một giây, Trần Tuấn Long thừa dịp Lưu Đức Vĩ sao nhãng trong nháy mắt liền lấy tính mạng của gã.
Sau khi Trần Tuấn Long hoàn thành một loạt động tác, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Lưu Đức Vĩ té ngã xuống đất, cười lạnh một tiếng, nhặt giầy ra của mình lên đi vào, xoay người đi. Trần Tuấn Long cho tới bây giờ cũng không chú ý tới người chết, hắn quan tâm bây giờ là Tiểu Mẫn có trúng đạn hay không, tình huống bây giờ không biết như thế nào, hắn vội vàng chạy tới.
Ngay tại chỗ đậu xe, Tiểu Mẫn hoảng sợ che cánh tay trái ngồi chồm hổm trên mặt đất. Máu đang chảy ào ạt, hóa ra là vừa rồi phát súng kia của Lưu Đức Vĩ hoàn toàn không có bắn trúng vị trí quan trong trên cơ thể cô, viên đạn chẳng qua là bắn trúng cánh tay trái. Có điều tình hình khi đó cũng rất nguy hiểm, nếu như không phải là Trần Tuấn Long lập tức đánh bay súng lục của Lưu Đức Vĩ có thể Tiểu Mẫn sẽ phải bị mất mạng rồi.
Trần Tuấn Long chạy nhanh tới, Tiểu Mẫn nhìn thấy Trần Tuấn Long bình an trở lại, lúc này mới “oa” một tiếng, khóc toáng lên. Cô bé này từ nhỏ tới lớn chưa từng phải trải qua thử thách sinh tử như thế này bao giờ. Trần Tuấn Long nhìn thấy cô đang bị thương liền xé ngay một mảnh áo rồi nhanh chóng giúp cô băng bó, sau đó bế cô lên xe. Vừa rồi đã xảy ra đấu súng nên đã khiến cho mọi người chú ý, vì vậy Trần Tuấn Long phải đưa Tiểu Mẫn nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tiểu Mẫn vẫn không thể bình tĩnh được sau trận đấu súng vừa rồi. Thấy Tiểu Mẫn vẫn đang vô cùng sợ hãi và khổ sở, Trần Tuấn Long vừa thương lại vừa tức. Sơn Kê không biết là làm cái quái quỷ gì, bảo nó đi giết thằng Lưu Đức Vĩ, nay không những bị người ta đuổi giết tới tận cửa,lại còn làm bị thương đến nguời con gái của mình nữa.
Nghĩ tới chuyện này hắn không sao nuốt nổi cục tức, nổi trận lôi đình, ngay tức khắc bấm điện thoại cho Sơn Kê. Trần Tuấn Long chửi rủa Sơn Kê một trận thậm tệ. Sơn Kê biết Trần Tuấn Long bị Lưu Đức Vĩ của Ngũ Hổ bang ám sát thì vô cùng khiếp sợ. Sau khi biết Trần Tuấn Long không sao y mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này y chẳng dám ho he nửa câu, ngoan ngoãn nghe Trần Tuấn Long chửi mắng.
Trần Tuấn Long sau khi chửi mắng một hồi, lúc này hắn mới thấy cơn tức đã xuôi được phần nào. Đầu dây bên kia Sơn Kê cũng chỉ biết vâng dạ răm rắp. Sau cùng Trần Tuấn Long mới lạnh lung lệnh cho Sơn Kê:
- Tao hi vọng sẽ không bao giờ tái phạm sự việc như lần này nữa. Lần sau hành sự nhớ phải thận trọng, biết chưa?”
Sơn Kê vội vàng vâng, sau đó Trần Tuấn long lại hỏi:
- Việc lần trước tao bảo mày phái người đi mua chuộc cái tên lão nhị gì đó của Ngũ Hổ Bang đang ngồi tù đó. Mày đã cho người đi làm chưa hả?
Sơn Kê vội vàng trả lời:
- Dạ thưa lão Đại. Việc đó thì em đang xem xét chọn người, chắc cũng sắp có kết quả rồi, xin đại ca cứ yên tâm ạ.
- Yên tâm, yên tâm? Mày muốn tao yên tâm thì hãy đi giải quyết việc này cho ổn thỏa vào. Có vậy tao mới có thể yên tâm được.
Trần Tuấn Long nhắc nhở lại Sơn Kê. Trước giờ hắn luôn thích hành sự phải gọn gàng, diệt cỏ phải diệt tận gốc.Chuyện tên Lưu Đức Vĩ của Ngũ Hổ Bang vừa rồi cũng coi như là một bài học. Trước nay Trần Tuấn Long đều có một nguyên tắc, phàm là kẻ địch của hắn thì đều không thể lưu tình chút nào, phải diệt trừ tận gốc, quyết không cho phép những sự việc như thế tái diễn nữa.
Sau khi mắng chửi Sơn Kê xong, lúc này Trần Tuấn Long mới rút điện thoại ra gọi cho Lý Thế Bằng và kể cho ông ta về việc mình bị ám sát. Lý Thế Bằng cũng giật nảy mình, may mà Trần Tuấn Long không sao. Biết Trần Tuấn Long đã trừ khử tên Lưu Đức Vĩ thì lúc này Lý Thế Bằng mới yên tâm, những việc mà do Trần Tuấn Long bảo đảm thì không còn gì phải lo. Sau khi điện thoại với Trần Tuấn Long xong thì Lý Thế Bằng liền chỉ thị cho công an trực thuộc nghiêm ngặt phong tỏa hiện trường. Với một thành phố đến mấy chục ngàn nhân khẩu như Bắc Kinh, một ngày phát sinh một đến hai vụ như thế là chuyện rất bình thường. Trấn áp hoặc là đợi đến vài hôm thì cũng chẳng có ai còn nhớ đến nữa, chết có một tên Lưu Đức Vĩ cũng chẳng hề gì.
Trần Tuấn Long lái xe đưa Tiểu Mẫn về chỗ của Lan tỷ. Tiểu Vũ nhìn thấy hắn dìu Tiểu Mẫn toàn thân đầy máu thì cũng phải khiếp sợ. Trần Tuấn Long sợ Lan tỷ lo lắng nên cũng không kể rõ cho chị biết mà cũng chỉ nói làTiểu Mẫn bị thương nhẹ. Hắn xem chỗ vết thương của Tiểu Mẫn, vết thương cũng không làm tổn thương đến động mạch nên cũng không e ngại lắm, hơn nữa hắn cũng không muốn đưa Tiểu Mẫn đến bệnh viện, nếu mà có bị hỏi gì thì cũng phiền phức. Cũng may mà việc xử lý và băng bó vết thương hắn đều biết. Thế là liền bảo với Tiểu Vũ ra ngoài tiệm thuốc mua băng vải, ôxi già, thuốc tiệt trùng mang về.Tiểu Vũ nhớ kỹ rồi liền đi mua về.
Đợi Tiểu Mẫn về đến nhà, lúc này cô mới hoàn hồn. NhưngTiểu Mẫn cứ ôm chặt lấy Trần Tuấn Long không chịu buông tay, Trần Tuấn Long vừa bên cạnh cô vừa an ủi. Sau khi đợi Tiểu Vũ mua thuốc về, Trần Tuấn Long giúp cô rửa sạch vết thương rồi băng bó lại. Tiểu Mẫn thấy mình không sao lúc này mới dần bình tĩnh lại. Lúc này mới thấy mình tốt số, vừa rồi cứ tưởng coi như xong, chết mà không biết vì lí do gì.
Thấy Tiểu Mẫn không sao lúc này Trần Tuấn Long mới kể sự việc mình bị ám sát cho Lan tỷ và Tiểu Vũ cùng nghe. Mọi người nghe đến đây thì rất lo lắng nhưng biết được Lưu Đức Vĩ, kẻ gieo gió gặp bão đã bị trừ khử thì hai người họ cũng yên tâm hơn.
Trần Tuấn Long cũng âm thầm cảm kích Tiểu Mẫn. Trong khoảng thời gian này hắn đã quen với cuộc sống nhàn nhã, vô ưu vô lo, nay cũng chẳng còn giống trước lúc nào cũng hành động như một tên sát thủ nữa. Thật ra khi lúc nãy gặp phải cảnh ngộ đó, nếu không có Tiểu Mẫn kip thời nhắc nhở chắc hắn cũng không thể kìm nổi mình.