- Vậy phía bên chứng khoán Ngân Hà bây giờ xử lý thế nào?
Giáo sư Lưu hỏi.
- Ừm... Bọn họ nói là báo cảnh sát! Mấy ngày nay tâm trạng của em rất hỗn loạn, em cũng không biết nên làm thế nào nữa.
Đây là giọng của Liễu Y Y. Trần Tuấn Long hơi hiếu kỳ, từ từ bước lên.
- Hừ...
Chỉ nghe tiếng thở dài của giáo sư Lưu.
- Thầy không ngờ Tống Chí Hào lại làm như vậy, hắn...hắn thực sự không nên như vậy.
- Em cũng rất hối hận, lúc đầu không nên tha thứ cho hắn. Nhưng điều khiến em đau lòng nhất, hắn lại vì tiền mà phản bội em.
Liễu Y Y nói có vẻ hơi xúc động.
- Ây... ban đầu hai tụi em đều là sinh viên ưu tú nhất, tuy tính khí của Tống Chí Hào hơi lầm lì, nhưng...
Cuối cùng giáo sư Lưu cũng không nói tiếp nữa.
- Em đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, tuần sau sẽ trình đơn xin thôi việc lên.
Liễu Y Y bình tĩnh nói.
- Vương tổng của Ngân Hà là một người thấu tình đạt lý, bây giờ Tống Chí Hào tham ô tiền công, không có bất cứ quan hệ gì đến em cả.
- Nhưng em lại chột dạ, dù sao Tống Chí Hào cũng là cấp dưới của em, lại là bạn trai em, em phải có trách nhiệm.
- Ây...
Giáo sư Lưu lại thở dài.
- Đừng có quá trách mình như thế, bất cứ việc gì cũng nên nghĩ theo chiều tích cực! Giờ cũng muộn rồi, thầy đưa em về.
- Không cần đâu thầy, cảm ơn thầy, lâu lắm em mới trở lại đại học Bắc Kinh, muốn một mình đi dạo trong khuôn viên trường.
Liễu Y Y nhỏ nhẹ nói.
- Được rồi, thầy đưa em xuống lầu.
Giáo sư Lưu nói, sau đó hai người cùng bước xuống lầu.
Trần Tuấn Long đang ở dưới lầu nghe lén vội vàng né mình nấp đi, đợi hai người họ xuống lầu rồi mới chui ra, cũng đi theo đằng sau.
Đi xuống lầu từ đằng xa nhìn thấy Liễu Y Y từ biệt giáo sư Lưu, sau đó cô chầm chậm bước đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, bước chân xem ra có vẻ hơi loạng choạng, trong lúc nghĩ lại bất giác Trần Tuấn Long bật cười khanh khách, lại nhớ đến điên cuồng tối hôm đó. Hắn vừa cười vừa lắc đầu, muốn tiếp tục đi theo, nhưng lúc này điện thoại hắn lại reo, cầm lên xem, thì ra là Dương Hân.
- A Long, tụi em đều ở bên “điểm nóng” rồi, sao anh vẫn chưa đến?
Dương Hân hờn dỗi trong điện thoại.
- Được.
Trần Tuấn Long cười.
- Anh lập tức qua liền.
Cúp máy, Trần Tuấn Long nhìn bóng dáng xa xa của Liễu Y Y, khẽ thở dài một tiếng, đành phải cố gắng kiềm chế dục vọng của mình vậy, quay người rời khỏi.
Sau khi đến bãi đỗ xe lấy xe, Trần Tuấn Long chạy đến đường Thương nghiệp, ở đây bây giờ đang một biển người nườm nượp, tối nay là cuối tuần, mọi người đều thích đến đây vui chơi giải trí, Trần Tuấn Long rất hài lòng với thành tích mà tập đoàn Dương Quang thu được lúc này, nghe Dương Hiểu Nhân nói, công ty tháng này đã cân bằng thu chi rồi, điều này đối với một công ty mới thành lập, và cũng đối với một khu Thương nghiệp mới phát triển mà nói, đã là một thành tích quá ngon lành rồi. Lúc đầu Trần Tuấn Long còn cho rằng dự án này chí ít cũng lỗ vốn nửa năm mới có thể đảm bảo lấy lại được cân bằng thu chi.
Xem ra sách lược lấy thực lực giành thắng lợi ban đầu vẫn là rất thành công, bất luận làm bất cứ việc gì, Trần Tuấn Long đều thích cái cảm giác thành công này, hắn không cho phép mình thất bại, trong dự án khu thương nghiệp này, Trần Tuấn Long yêu cầu Dương Hiểu Nhân tích lũy mọi lực lượng, tranh giành cho được lần đầu làm đã thành công, phải phát triển khu thương nghiệp, thấy tình hình hưng thịnh như thế này, làm sao có thể không khiến cho Trần Tuấn Long vui được chứ, thực tế đã chứng minh thêm một lần nữa, hắn --- đã thành công.
Đỗ xe xong, Trần Tuấn Long đến nơi náo nhiệt nhất trên đường thương nghiệp---KTV chất lượng “điểm nóng”, lúc đầu không phải do nhà trường kiên quyết phản đối việc mở vũ trường Disco, có khả năng tập đoàn Dương Quang còn làm dự án vui chơi giải trí càng bốc lửa, đối diện với một trăm nghìn đám sinh viên thanh niên tiêu tiền, điều mà bọn họ truy tìm đó chính là kích thích và thời thượng, vì vậy KTV chất lượng “điểm nóng” lập tức đáp ứng được nhu cầu của bọn họ trên mức độ cao.
Mỗi buổi tối KTV bốc lửa đã trở thành điểm chọn đầu tiên của những sinh viên thích vui chơi này, các phòng bao ở đây tuy giá cả không đẹp, nhưng vẫn được đặt hết sạch.
Dương Hân đang đứng dưới lầu đợi Trần Tuấn Long, Dương Hiểu Nhân và bạn gái hắn Lao Hồng Anh cũng ở dưới đợi hắn. Lúc Dương Hân nhìn thấy Trần Tuấn Long đi vào, mừng rỡ chạy ra đón.
Tối nay Dương Hân trang điểm rất tỉ mỉ, nhìn thật diễm lệ đáng yêu, Trần Tuấn Long mỉm cười nắm tay cô, hai người tay trong tay đi tới.
Dương Hiểu Nhân đón lấy chìa khóa Trần Tuấn Long đưa cho, nói với Trần Tuấn Long:
- Lão đại, phòng bao đều đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, hiếm thấy anh cùng chơi với mọi người đó.
Trần Tuấn Long chỉ cười cười, thời gian này hắn bận việc hợp nhất Phi Long Bang, buổi tối quả thật rất ít tiếp xúc với mọi người, tối nay vừa khớp có thể cùng mọi người đi chơi vui vẻ. Vỗ vỗ vai Dương Hiểu Nhân, Trần Tuấn Long cười cười bảo:
- Đi, chúng ta lên đi, tối nay mọi người nhất định phải chơi hết sức mình.
Khi mấy người bên dưới vừa nói vừa cười đáp thang máy đi lên, “điểm nóng” nằm ở lầu ba, đèn chớp nháy bên ngoài không ngừng sáng tắt, thang máy hình vòng cung lộ ra hai bên, không ngừng có từng tóp người lần lượt lên lầu, trong “điểm nóng” có khoảng hơn sáu mươi phòng bao lớn nhỏ; Ở đại sảnh, có một màn hình chiếu trong suốt cực lớn ở giữa hội trường, chung quanh đều là ghế ngồi êm ru, ở hội trường mọi người đồng thanh phóng K là một việc rất dễ chịu thoải mái, trong đại sảnh lúc này rất náo nhiệt.
KTV “điểm nóng” này nắm bắt được tâm lý của đám người thích náo nhiệt, các thiết bị lắp đặt ở KTV đều là hàng tốt, thu phí hợp lý, môi trường thoải mái dễ chịu, tạo nên bầu không khí thịnh hành của rất nhiều nguyên tố, khiến người ta có một loại cảm giác lưu luyến quên về. Đã mở ra nhiều ngày rồi, ngày ngày đều bốc lửa, bây giờ đại học Bắc Kinh nói muốn ra ngoài chơi, không ai không biết đến “điểm nóng”, ngay cả Dương Hân cũng biết đến nơi này, còn đặc biệt chọn nơi này để Trần Tuấn Long mời khách nữa.
Đương nhiên Trần Tuấn Long cũng rất thích bầu không khí tự do như thế này, cũng chú ý đến cảnh bốc lửa ở đây, mọi người đều hưng phấn bước vào “sảnh Mẫu Đơn” mạnh nhất hào hoa nhất của “điểm nóng”, vừa đẩy cửa bước vào, bên trong đã náo nhiệt khác thường rồi, mười mấy cô gái đang lèo xèo hò hét bên trong, có hai cô gái đang cầm micro hát song ca với nhau.
Bọn Tăng Kiến Hoa, Tô Cường, Khương Hồng Đào cũng có mặt, đang vui vẻ bận rộn, Dương Hân tối nay đã hẹn không ít bạn ở cùng tầng kí túc xá đến, mỗi cô đều có một nét đẹp riêng, bồi nhiều cô gái như vậy đương nhiên là khiến cho bọn họ vui rồi.
Bọn Trần Tuấn Long bước vào, những cô gái đó đều hoan hô, mọi người cũng vừa mới quen Dương Hiểu Nhân, đáng tiếc bên cạnh hắn đang đứng một con cọp cái Lao Hồng Anh, thì ra vị Dương Hiểu Nhân nổi trội nhất đã là thảo thơm có chủ rồi, rất nhiều cô gái đến chơi đều nắm cổ tay than thở, nếu như mình sớm quen kẻ lắm tiền này thì tốt biết mấy.
Dương Hân là nhân vật chính tối hôm nay, sau khi cô bước vào chào mấy bạn học và bạn cùng phòng, trong phút chốc phòng bao lại náo nhiệt khác thường. Trần Tuấn Long chú ý đến Quách Uyển Tây đang ngồi chính giữa ghế sô fa, cô cũng đang mỉm cười nhìn Trần Tuấn Long, còn nhìn về phía Dương Hân đang giảo mồm chào hỏi đám bạn nữ, trong ánh mắt hoàn toàn là vẻ hài hước. Trần Tuấn Long thoáng nghĩ, chợt hiểu được ý của Quách Uyển Tây, lắc lắc đầu bó tay.
Xem ra tối nay Dương Hân muốn làm rõ với Quách Uyển Tây mối quan hệ của mình, cô vốn không biết hai ngày trước Trần Tuấn Long đã tóm gọn Quách Uyển Tây rồi, xem ra đợi lát nữa sẽ có khả năng có một trận phong ba bão táp, Trần Tuấn Long bắt đầu có chút lo lắng trong bụng rồi.
Quả nhiên, lúc này Dương Hân quay lại, một tay ôm Trần Tuấn Long rồi nói:
- A Long, đến đây, em giới thiệu các tỷ muội của em cho anh làm quen.
Giới thiệu Trần Tuấn Long là giả, bày ra bạn trai là thật. Khi Dương Hân ôm Trần Tuấn Long tới trước mặt các bạn nữ, mọi người hoặc ít hoặc nhiều cũng biết Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long là hoàng tử ở huấn luyện quân sự trước đây mà, lúc đó đã không biết thu hút được ánh mắt của biết bao cô gái, mọi người đều ngưỡng mộ Dương Hân có được người bạn trai tốt như vậy, lần lượt tán thưởng bọn họ.
Dương Hân hớn hở trong lòng, ánh mắt của cô lướt qua Quách Uyển Tây, muốn xem thử có phản ứng gì không. Nhưng Quách Uyển Tây lại cùng với a Linh, a Phụng lật lật quyển bài hát, giống như không hề quan tâm đến hành vi thân mật của cô với Trần Tuấn Long.
Thật kỳ lạ, Dương Hân thầm thì.
- Tây, Phụng, Linh, giới thiệu với mọi người.
Cuối cùng Dương Hân cũng dắt Trần Tuấn Long đến trước mặt Quách Uyển Tây, cười cười chỉ Trần Tuấn Long nói:
- Bây giờ Trần Tuấn Long đã là bạn trai của mình rồi.
Cái bộ dạng tự hào đắc ý đó đã bộc lộ trong lời nói. Cô chú ý quan sát phản ứng của Quách Uyển Tây, muốn nắm bắt được cái gì đó từ cô ta, nhưng cô không đạt được cái gì cả.
Quách Uyển Tây thể hiện cử chỉ lịch sự, một bộ dạng không hề quan tâm, còn a Linh với a Phụng lại nắm tay Dương Hân mỉm cười đùa nghịch cô.
Còn Trần Tuấn Long thì ở đằng sau, trên mặt vẫn nụ cười nhạt đó, lúc này, ánh mắt của hắn biết nói chuyện. Ánh mắt nghịch ngợm của Quách Uyển Tây cũng đang nhìn hắn. Hai người nhân cơ hội này ngầm giao lưu với nhau.
- Tây à, hi hi...
Dương Hân sau khi nói chuyện với bọn Linh, Phụng xong, quay lại nói với Quách Uyển Tây:
- … Tối nay chơi vui vẻ nha, lát nữa chị muốn nghe em hát bài tiếng Anh. Long ca, bạn Tây của chúng ta hát hay nhất đấy.
Đến phút cuối cô vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở Trần Tuấn Long, ý rất rõ ràng, chính là muốn nói rõ cho Quách Uyển Tây biết Trần Tuấn Long đã là bạn trai của mình rồi, đồng thời cô cũng chỉ rõ với Trần Tuấn Long, anh đã chọn em rồi, vậy hãy từ bỏ Quách Uyển Tây đi.
- Thật không?
Trần Tuấn Long thấy nực cười trong bụng, trên khuôn mặt vẫn hiện ra nụ cười quen thuộc ấy.
- Anh vẫn không biết là Uyển Tây của chúng ta hát hay đấy, vậy lát nữa nhất định phải thưởng thức mới được.
Quách Uyển Tây cũng cười.
- Được thôi, Long ca, lát nữa em sẽ hát ca khúc chính “Trái tim em vĩnh hằng” trong bộ phim “Titanic”. Trong lời nói của Quách Uyển Tây có ý, mà ngụ ý lại rất sâu xa.
Biểu hiện của hai người rất bình thường, Dương Hân cũng thầm vui tận đáy lòng, xem ra Quách Uyển Tây nhất định nhận thua cuộc rồi, bây giờ chẳng qua là gắng gượng giữ bình tĩnh. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Dương Hân cười rạng rỡ. Nắm tay Trần Tuấn Long đến ngồi trên ghế sô fa bên kia, muốn Trần Tuấn Long cùng hát với cô.
Dương Hân tính đến Quách Uyển Tây, thực ta chính cô từ sớm đã bị Quách Uyển Tây tính cả rồi, cô vẫn bị đậy trong cái trống không biết gì hết.
Không khí trong phòng bao rất tuyệt, dưới sự giễu cợt của mọi người, Dương Hân đỏ mặt hát song ca với Trần Tuấn Long bài “Tình phiến lá phong”, hai người hát song ca không chê vào đâu được, lúc hát còn nhìn nhau sâu sắc nữa, bài hát đã hát lên được tình lang ý thiếp, đến phút cuối mọi người vỗ tay ầm ầm.
Dương Hiểu Nhân gọi không ít trái cây, nước ngọt, còn có đồ ăn vặt. Hiện trường càng lúc càng sôi nỗi. Mọi người thay phiên nhau hát K, Tăng Kiến Hoa cũng hát sôi nổi với mấy cô gái.
Dương Hân dùng tăm xỉa răng chích vào miếng dưa hấu, dịu dàng đưa cho Trần Tuấn Long ăn, Trần Tuấn Long nghiêng lại ôm cô, cười hi hi cắn nhẹ miếng dưa hấu Dương Hân đưa cho. Miếng dưa hấu rất to, cây tăm lại quá nhỏ, Dương Hân không cẩn thận làm rớt xuống người Trần Tuấn Long, làm bẩn quần áo của Trần Tuấn Long, Dương Hân vội vàng rút khăn giấy từ trong túi xách ra giúp Trần Tuấn Long lau chùi. Cũng đã làm bẩn tay của cô, cô đành phải đến phòng rửa tay bên cạnh phòng bao rửa cho sạch.
Khi Dương Hân chỉnh tu trang điểm lại xong bước ra, nhìn thấy chỗ ghế sô fa đó lúc này, Quách Uyển Tây đang ngồi bên cạnh Trần Tuấn Long, hát ca khúc tựa đề phim “Titanic” cho hắn nghe, còn Trần Tuấn Long lại gõ nhịp, hòa theo tiếc tấu cùng cô.
Chuyện gì thế này? Dương Hân nhíu mày, theo lý mà nói Quách Uyển Tây nhìn thấy Trần Tuấn Long đã xem mình là bạn gái rồi, đáng nhẽ phải rất đau khổ, rất buồn bã mới đúng. Nhưng biểu hiện của Quách Uyển Tây lúc này lại rất vui vẻ, Dương Hân vừa nhìn thấy cô ta cùng với Trần Tuấn Long liền thấy khó chịu trong lòng, trong đột nhiên một cái suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong tận đáy lòng cô, trừ phi, Quách Uyển Tây bắt đầu chủ động xuất kích, phải tranh giành Trần Tuấn Long với mình mới được. Điều này không giống với tính cách bình thường của cô, nhưng bây giờ Dương Hân không thể loại bỏ cái khả năng này.
Dương Hân lấy lại tâm trạng, đẩy nụ cười ra trên mặt, cũng ngồi xuống bên cạnh Trần Tuấn Long, ôm Trần Tuấn Long ngả đầu vào vai hắn, cả người dựa qua, không quan tâm đến rất nhiều bạn bè đang có mặt.
- A Long, em đã nói rồi, a Tây hát rất hay mà.
Dương Hân nói bên tai Trần Tuấn Long.
- Ừ...
Trần Tuấn Long mỉm cười gật đầu, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi Quách Uyển Tây, Dương Hân bĩu môi, kéo tay Trần Tuấn Long. Lúc này Trần Tuấn Long mới bị cô gián đoạn, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Tuấn Long.
Dương Hân quay đầu lại, thần bí nhẹ nhàng nói với Trần Tuấn Long:
- A Long, đợi lát nữa chúng ta lén ra ngoài, đừng để người khác biết được không?
Trần Tuấn Long mỉm cười đồng ý, đối với lời mời ngọt ngào như vậy, Trần Tuấn Long nhất định sẽ không phản đối.
Lúc này, Quách Uyển Tây cũng đã hát xong bài “Trái tim em vĩnh hằng”, tất cả mọi người bao gồm cả Trần Tuấn Long trong đó vỗ tay không ngớt. Quách Uyển Tây mỉm cười biểu ý “cảm ơn...cảm ơn”. Sau đó cầm micro nói tiếp:
- Bây giờ, chúng ta mời chị Hân của chúng ta cống hiến một ca khúc cho mọi người thế nào ạ?
Mọi người đều đồng thanh kêu được, sau đó Quách Uyển Tây đưa micro cho Dương Hân.
Dương Hân nhất thời cũng không hiểu được Quách Uyển Tây muốn làm gì, đành chấp nhận, cũng may ca khúc chọn là “Đồng niên”, Dương Hân cầm micro đi đến giữa màn hình lớn bắt đầu hát, cô hát cũng không tồi, giọng ca nhẹ nhàng êm tai khiến cho mọi người đều nín thở. Có điều khi cô đã hát xong một đoạn, trong lúc ngừng nghỉ giữa các tiết tấu, lúc quay lại nhìn, chỉ nhìn thấy Trần Tuấn Long đang mỉm cười cẩn thận bóc quả táo đưa vào miệng Quách Uyển Tây. Trong lòng cô rất buồn, đoạn tiếp theo Dương Hân hát không có một chút cảm xúc nào cả. Khó khăn lắm mới kết thúc được bài hát đó, Dương Hân vội vàng chuyền micro cho bọn a Phụng, sau đó cười kèm theo ý giận dữ đi về phía Quách Uyển Tây.
Quách Uyển Tây lúc này cũng đã bóc một quả táo, đang đút cho Trần Tuấn Long ăn, nhìn bộ dạng chàng chàng thiếp thiếp của hai người bọn họ, Dương Hân không kìm được hừ một tiếng, Trần Tuấn Long đến chết cũng không thay đổi, còn muốn bắt cá hai tay, nhưng điều mà Dương Hân không ngờ lại là Quách Uyển Tây cũng ngoan ngoãn phục tùng Trần Tuấn Long, bộ dạng giống như chẳng có chút gì để ý đến mình hết, làm cái gì thế hả?
Nếu không phải lúc này có rất nhiều bạn bè, Dương Hân sẽ phát cáu ngay tại đây. Nhưng cuối cùng cô cũng kiềm chế được, quay trở về ngồi lại bên cạnh Trần Tuấn Long, lạnh lùng nhìn Quách Uyển Tây trước mặt. Quách Uyển Tây lúc này vẫn đang bóc vỏ một quả nho khác. Dương Hân thầm nghĩ, gì thế này chứ, mình đã ngồi đây rồi, các người còn dám xấc xược như vậy. Quả nhiên, Quách Uyển Tây sau khi bóc xong quả nho, lại đưa vào miệng Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long lại mỉm cười cắn một miếng. Dương Hân cuối cùng vẫn bị hành động đó của bọn họ làm cho tức điên lên, trước mặt mình mà còn dám làm như vậy, cô thật sự điên lên rồi.
Nhưng một miếng cắn đó của Trần Tuấn Long là trống không, Quách Uyển Tây rụt tay lại, chỉ nghe cô nói:
- Muốn ăn à?
Trần Tuấn Long ngoan ngoãn gật đầu.
- Tự bóc vỏ đi, quả này là em tặng cho chị Hân.
Nói xong cô thật sự đưa qua bên Dương Hân, Dương Hân hừ một tiếng, đưa tay ra không thèm nể mặc người ta, người ta Quách Uyển Tây đã chủ động bày tỏ ý tốt rồi, bản thân lại tức giận nữa thì chẳng khác nào quá nhỏ mọn. Cắn quả nho Quách Uyển Tây đưa, sao Dương Hân lại có cảm giác quả nho này có vị chua mãnh liệt.
Cứ như vậy, hai người một trái một phải ngồi bên cạnh Trần Tuấn Long, người có hắn ăn miếng dưa hấu, hắn cho lại người ăn miếng táo. Lúc Trần Tuấn Long đang hưởng thụ diễm phúc giữa nhân gian, cũng là lúc hưởng thụ no bụng. Mọi người đều cảm thấy kì lạ đối với loại tổ hợp này, có điều trong xã hội này, có rất nhiều người cũng rất phóng khoáng, việc tổ hợp nhất hoàng nhị phụng giống thế này, chỉ cần người ta nguyện lòng, người ngoài còn có thể nói được gì.
Ngoài Dương Hân ra, tối nay mọi người ai ai cũng rất vui, lúc đầu tâm trạng cô rất vui nhưng lúc này ngược lại hiện rõ đầy ắp tâm sự, bởi vì cô không nắm bắt được ý của Trần Tuấn Long, cũng không nắm bắt được Trần Tuấn Long đang nghĩ gì. Đợi đến lúc sắp 11 giờ, Tăng Kiến Hoa đề nghị mọi người cùng đến quán inte chơi thâu đêm, rất nhiều cô gái đã đồng ý, bởi vì hôm nay là cuối tuần, một số sinh viên nhà ở Bắc Kinh đều đã về nhà hết rồi, quản lý kí túc xá cũng thả lỏng hơn chút, rất nhiều sinh viên lúc này đều lựa chọn những phương thức thả lỏng khác nhau, mà việc đi đến quán inte chơi thâu đêm là một sự lựa chọn không tồi. Đương nhiên cũng có một số cô gái lựa chọn về kí túc xá nghỉ ngơi, Dương Hiểu Nhân sắp xếp lại một chút, quán inte nằm bên kia đường của thành phố công nghiệp, mọi người đi bộ qua là được, những ai muốn về kí túc xá thống nhất do Tăng Kiến Hoa và Tô Cường phụ trách.
Dương Hân nhân lúc này kéo tay Trần Tuấn Long, nhắc hắn cuộc hẹn hai người lúc nãy. Trần Tuấn Long cười cười gật đầu, sau khi giao phó một số việc với Dương Hiểu Nhân liền từ biệt mọi người, Dương Hân và Quách Uyển Tây mỗi người một bên đi cạnh hắn ra ngoài.
Ra đến ngoài cổng, Trần Tuấn Long bảo hai cô đợi lát, hắn đến bãi đỗ xe lái xe ra, Dương Hân nhìn chằm chằm Quách Uyển Tây, nhịn không nổi nữa, cô bắt đầu trút hết ra.
- A Tây, cô đang làm gì thế hả, biết rõ a Long thích tôi, cô còn xen vào?
Giọng của Dương Hân rất cao, lúc này đã kéo da mặt xuống nói rồi.
Quách Uyên Tây lại cười nhìn Dương Hân, nói không gấp cũng không chậm:
- Đúng vậy, chị Hân, Long ca thích chị, không sai! Nhưng...
Quách Uyển Tây kéo dài giọng, sắc mặt Dương Hân càng lúc càng khó coi.
- ... nhưng Long ca đã nói rồi, anh ấy cũng thích em.
Dương Hân nhíu mày.
- A Long anh ấy... anh ấy nói với cô lúc nào?
Trần Tuấn Long rõ ràng chiều nay còn thừa nhận trước mặt mọi người là thích mình, hơn nữa lúc nãy cũng lấy thân phận là bạn trai mình tham gia tụ họp. Vậy, sao lại dây dưa rẽ má quan hệ với cô chứ.
- Hai ngày trước, hôm đó tụi em còn đi Hương Sơn chơi nữa.
Quách Uyển Tây mỉm cười nói.
Trong nhất thời Dương Hân tâm tư hỗn loạn, chả trách Quách Uyển Tây cứ không hề quan tâm, thì ra cô đã thông đồng với Trần Tuấn Long từ sớm, cũng chẳng trách hai ngày nay Quách Uyển Tây cứ thần thần bí bí, bộ dạng rõ ràng là đang rất vui, hôm cô về kí túc xá, cả buổi tối đều cầm chiếc lá phong nằm trên giường cười ngốc ngếch. Thì ra người ngốc nhất chính là bản thân mình, bị đậy trong cái trống đến thứ gì cũng không biết. Lúc này cô rất đau lòng, cô đau lòng không phải Quách Uyển Tây đã tính toán cô, cô đau lòng chính là Trần Tuấn Long đã đồng ý Quách Uyển Tây rồi, tại sao còn đến trêu ghẹo cô. Chẳng lẽ, tất cả những việc Trần Tuấn Long làm cho cô ở nhà ăn trưa nay hoàn toàn đều là hắn giả tạo.
Dương Hân vốn không thể nào chấp nhận được việc Trần Tuấn Long lừa dối tình cảm của mình, nhưng cô lúc này càng đố kị Quách Uyển Tây, cô ta dựa vào cái gì mà có được Trần Tuấn Long. Dương Hân rất không chịu phục thua, cái suy nghĩ muốn đấu tiếp với Quách Uyển Tây cứ liên tục hiện lên trong đầu cô. Dương Hân thật lòng thích Trần Tuấn Long, cô thật không muốn từ bỏ Trần Tuấn Long như vậy, hơn nữa Trần Tuấn Long lại làm tổn thương cô như vậy, không thể tùy tiện tha thứ cho hắn như vậy được.
Nhìn thấy sắc mặt Dương Hân không ổn, Quách Uyển Tây biết trong lòng cô lúc này nhất định đang dằn vặt đau khổ, Quách Uyển Tây lúc nãy đã chiếm được thế thượng phong thấy vậy có phần không nhịn được, thế là bước lên một bước nắm tay Dương Hân nói:
- Chị Hân, chị đừng hiểu nhầm, thực ra em cũng không có ác ý gì. Đúng, em và Long ca ở bên nhau, nhưng em tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến chị và Long ca, tin em. Em biết chị thích Long ca, Long ca cũng thích chị, nếu chị có thể chấp nhận Long ca, chấp nhận em, thì chúng là vẫn là tỷ muội tốt!
Nhưng Dương Hân hất tay ra, thoát khỏi cánh tay của Quách Uyển Tây, lạnh lùng nói:
- Ai là tỷ muội tốt với cô, đồ không biết xấu hổ!
Lúc này vừa đúng lúc Trần Tuấn Long lái xe chạy đến, chỉ thấy hắn nhấn còi về phía hai cô, sau đó thò đầu ra cười bảo:
- Mau lên xe, chúng ta xuất phát đi ăn khuya nhé.
- Hai người từ từ ăn đi!
Dương Hân cười nhạt một tiếng, sau đó ngoắc đầu bỏ đi.