Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Chương 29: Ba nụ hôn của Quách Uyển Tây

Trước Sau

break
- Anh sẽ ở đây đợi em! Anh sẽ đợi đến khi nào em quay trở lại!

Giọng nói của Trần Tuấn Long thật bi thương, chất chứa nỗi buồn, nhưng sao kiên quyết đến vậy!

Quách Uyển Tây vừa bước đến cửa và nghe thấy, chân bước chậm dần, rồi cô dừng lại, có lẽ trong tim cô đang chất đầy sự mâu thuẫn, nhất định cô đang rất do dự, điều Trần Tuấn Long cần là như vậy, nụ cười lại trở lại trên khuôn mặt hắn, cảm giác của hắn về Quách Uyển Tây không sai, hắn vô cùng tự tin.

Nhưng cuối cùng Quách Uyển Tây vẫn bước ra khỏi thư viện, rời khỏi ánh nhìn của mọi người, mọi người đều thở dài.

Chỉ có Trần Tuấn Long trông như một kẻ ngốc đang đứng như trân trân ở đấy.

- Cũng không hiểu mình là cái thứ gì nữa, thất tình ạ?

- Chưa bao giờ gặp loại người không biết xấu hổ như thế này, hừ! Bắt cá hai tay.

- Đáng đời!

- Ôi, tôi nói này các anh, thất tình thôi mà, có gì to tát đâu, chỉ cần anh đẹp trai hơn tôi một chút thôi, tôi đoán rằng cô gái vừa rồi sẽ không bỏ lại anh đâu. Ha ha…

- Nhìn cơ bắp của anh ta kìa, chỉ tráng kiện như vậy có tác dụng gì chứ, bây giờ tình yêu hay gì đều phải nói đến Money, chỉ đức tính như anh ta thôi, thất bại! Thất bại trong thất bại!

- Đúng là mất mặt cánh đàn ông chúng ta, chán, thế là hỏng hết buổi chiều hôm nay.

Lúc này, mọi người trong thư viện xôn xao bàn tán, chủ yếu chỉ về Trần Tuấn Long, có người còn công khai chỉ trích, có người lặng lẽ phê bình, còn có nhiều người lôi ra làm trò cười. Đúng vậy, đứng giữa nơi công cộng tỏ tình mà bị cự tuyệt thì thật đáng xấu hổ.

Trần Tuấn Long lại không nghĩ vậy, khuôn mặt hắn vẫn giữ nụ cười tỏa sáng ấy, những “ruồi bọ” xung quanh không hề khiến hắn phải bận tâm. Bởi vì hắn vẫn rất tự tin, Quách Uyển Tây nhất định sẽ quay lại, nhất định!

Quách Uyển Tây đau lòng chạy ra khỏi thư viện, những lời tỏ tình ban nãy của Trần Tuấn Long khiến trái tim cô tan nát, ai còn có thể hoài nghi thành ý của hắn ta nữa, hắn đã đứng trước mặt mọi người hét lên là hắn yêu mình.

Quách Uyển Tây rối bời trong tim, vùa rồi khi cô vừa chạy đi, cô đã hy vọng Trần Tuấn Long chạy đến kéo mình lại. Bây giờ phải làm thế nào, hắn ta có thật sự ở đấy đợi mình không? Mình có nên quay lại tìm hắn ta không?

Quách Uyển Tây không dám nghĩ thêm gì nữa, tiếp tục nghĩ cô sợ mình sẽ khóc mất.

- Tên ngốc đa tình, Trần Tuấn Long đáng ghét, Trần Tuấn Long thối tha!

Chỉ cần nghĩ đến điệu cười của Trần Tuấn long đã đủ khiến Quách Uyển Tây cảm thấy tức giận rồi, bản thân bây giờ đang buồn bã, nhưng cô còn có thể cười hi hi được.

Cuối cùng, Quách Uyển Tây không chịu được nữa bèn ngả tấm thân mỏi mệt xuống gốc cây to bên đường, lại khóc, để cho cuốn sách trên lòng bàn tay rơi xuống đất, để cho những hàng nước mắt xót xa tuôn trào.

- Em à, em làm sao thế, đừng khóc nữa, có chuyện buồn gì cứ nói với cô.

Một giọng nói ấm áp từ bên cạnh vang lên, lúc này Quách Uyển Tây mới nhận ra mình đang ở chỗ lối đi chính trong công viên, có rất nhiều người nhìn mình với ánh mắt kỳ quặc.

Đứng bên cạnh mình là một vị giáo viên, cô có trang điểm, cô đang cầm quyển sách mà Quách Uyển Tây đánh rơi trên mặt đất, phủi phủi lớp bụi, đưa lại. Quách Uyển Tây vội vã đưa tay lau khô những giọt lệ trên khóe mắt, đưa tay ra cầm lấy quyển sách, cô đỏ mặt. Quyển sách này mượn ở thư viện mà vẫn chưa đăng ký đã cầm lấy lao thẳng ra ngoài.

- Cô là giáo viên Tô Uyển Nghi của khoa Triết học, em không sao chứ?

Cô Tô Uyển Nghi rất quan tâm đến Quách Uyển Tây, kéo tay cô lại chiếc ghế dài ven đường và ngồi xuống.

Quách Uyển Tây cắn chặt môi, lắc lắc đầu, nhưng dấu vết của những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô vẫn chưa khô, cô giáo Tô Uyển Nghi cười:

- Cãi nhau với bạn trai à? Lại đây, nói cho cô nghe, cô giáo sẽ giúp em phân tích lại mọi chuyện.

Quách Uyển Tây lúc này đang không nghĩ được gì, gặp được người cô Tô Uyển Nghi quan tâm cô như thế, cô buồn bã kể lại chuyện giữa cô và Trần Tuấn Long, cô do dự một chút rồi nhắc đến mối quan hệ giữa Trần Tuấn Long và Dương Hân. Cuối cùng, cô cũng kể hết những lý lẽ của Trần Tuấn Long về tình yêu, đến bản thân cô cũng không hiểu tại sao có thể nói hết điều này với vị giáo viên này nữa, thực ra cô cũng không biết rằng, điều mà cô cần nhất bây giờ là một người có thể đưa ra cho cô đáp án.

Mà người đấy lại chính là Tô Uyển Nghi.

Tô Uyển Nghi chăm chú nghe Quách Uyển Tây thuật lại mọi chuyện, không ngừng gật đầu, sau đó mới trầm tư một chút. Quách Uyển Tây buồn bã hỏi:

- Cô Tô, cô nói xem, bây giờ em phải làm thế nào?

- Em nên đón nhận tình cảm của cậu ta dành cho em, quay trở lại tìm cậu ta đi!

Tô Uyển Nghi cuối cùng rút ra kết luận.

- Gì cơ?

Quách Uyển Tây không ngờ đây lại là câu trả lời mà cô giáo nói với cô.

- Cô nghĩ là hắn đúng!

Tô Uyển Nghi chậm rãi nói.

- Nếu như em thích một người, mà đồng thời người kia cũng thích lại em, tại sao không dũng cảm đón nhận một tình yêu?

- Nhưng... Nhưng cũng có nhiều cô gái khác thích hắn nữa, hắn... hắn cũng...

Quách Uyển Tây dường như bào chữa một cách bất lực, âm thanh càng lúc càng nhỏ dần.

- Cái này được xem là gì chứ, em biết rõ cảm giác của chính mình mà, em đau khổ như vậy, thương tâm như vậy, tất cả đều là vì em yêu hắn! Nếu như em không yêu hắn, vậy thì hắn làm bất cứ chuyện gì cũng không thể tổn thương đến em. Đúng không?

Quách Uyển Tây nhẹ nhàng gật đầu.

- Có những cô gái khác thích hắn, như vậy chứng tỏ con mắt nhìn người của em không tồi, các em cùng lúc chọn người ưu tú như hắn, hắn cũng chọn lại các em, vậy cũng chứng tỏ một điều rằng, các em cũng ưu tú. Bởi vì... những sự vật tốt đẹp luôn luôn hấp dẫn lẫn nhau.

Quách Uyển Tây ngẩng đầu nhìn cô giáo Tô Uyển Nghi, lý lẽ đúng đắn về tình yêu còn hơn cả Trần Tuấn Long, Tô Uyển Nghi nói càng có sức thuyết phục.

Sau khi Tô Uyển Nghi quay đầu lại nhìn Quách Uyển Tây, lúc này lại đưa ánh mắt về bãi cỏ nơi đằng xa, chỉ nghe cô thở nhẹ một cái rồi nói:

- Yêu, không được bỏ lỡ! Bởi vì, một khi em bỏ lỡ một lần, có thể sẽ bỏ lỡ suốt một đời.

- Biết tại sao cô nói những điều này với em không?

Tô Uyển Nghi chậm rãi nói:

- Đó là vì trước kia đã xảy ra một câu chuyện, chính là phiên bản của em bây giờ.

- Ngày xưa rất lâu, có hai cô gái cùng thích một cậu con trai, cậu con trai đó rất ưu tú, hắn cũng đồng thời thích cả hai người, nhưng khi đó hai cô gái đều rất khờ khạo, cũng rất bướng bỉnh, không ai nhường ai. Đúng vậy, kết quả cuối cùng của cuộc cạnh tranh đó hình như là một trong hai cô đã giành phần thắng, cô ta đã hoàn toàn có được cậu con trai đó, nhưng đây lại là bắt đầu của mọi bi kịch, người con gái còn lại bởi vì chịu sự đả kích, tâm trạng hoảng loạn mà gặp tai nạn xe, người con trai kia cũng vì thế mà trong thâm tâm luôn tự trách mình, quan hệ với người con gái ban đầu cũng xa lánh dần. Người con gái đó trong trò chơi tình yêu, trừ đau khổ ra, còn lại không có được gì cả. Cho nên bây giờ cô ta hay thường xuyên hay suy nghĩ, nếu như lúc đầu bản thân không ngang bướng như thế, không tuyệt tình như thế, có lẽ, ba người cùng chung sống với nhau, không phải không là chuyện tốt. Đến giờ, cô ta vẫn còn đau lòng, bởi vì cô ta đã bỏ lỡ một lần, cũng là bỏ lỡ cả một đời.

- Khoan dung nhiều hơn một chút, tha thứ nhiều hơn một chút. Em nói xem, bạn trai em ưu tú như thế, cô nghĩ, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái khác thích hắn, điều này rất bình thường. Tất cả đều không quan trọng, điều quan trọng là em phải hiểu được, hắn cũng thích những người ưu tú như em, hắn cũng yêu em, em hoàn toàn có được một phần tình yêu của hắn, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ sao, chẳng lẽ cần phải khiến cho một mình mình ở đây đau lòng khổ sở, khóc lóc hay sao? Yêu không nên như vậy, yêu là phải mang lại cho người ta niềm vui, hạnh phúc. Cô nghĩ cô đã nói nhiều như vậy, thì em cũng đã có sự lựa chọn của chính mình, đúng không?

Tô Uyển Nghi quay lại nhìn Quách Uyển Tây, ánh mắt của Quách Uyển Tây cuối cùng cũng trở nên kiên cường hẳn, chỉ thấy cô khẽ gật đầu. Tô Uyển Nghi vỗ nhẹ vào vai cô, bật cười, nói tiếp:

- Vậy mau đến thư viện tìm người ấy đi, hắn vẫn còn ngốc nghếch đứng đó chờ em quay lại đấy.

Quách Uyển Tây vừa nghe xong mặt đỏ bừng, thì ra cô giáo Tô đã nhìn xuyên thấu cả quá trình rồi, cô cắn nhẹ môi, ôm chặt sách không dám ngẩng đầu lên.

Tô Uyển Nghi khẽ cười, quay người đi khỏi. Nhìn bóng dáng của cô, Quách Uyển Tây cuối cùng cũng đứng lên dũng cảm nói:

- Cô giáo Tô, cô... cô nhất định là quen... quen Long ca của em phải không? Nếu không cô sẽ không thể nào nói tốt cho hắn như vậy.

Tô Uyển Nghi dừng bước, chỉ thấy cô quay lại cười bảo:

- Sao cô lại không quen tên quỷ chuyên gây sự ấy chứ. Có điều không phải cô giúp hắn nói những lời hay, cô là muốn giúp em thôi.

- Tại sao?

Quách Uyển Tây không hiểu.

- Đó là vì... người con gái đau khổ trong câu chuyện đó chính là cô, đến giờ cô mới hiểu được cái đạo lý mà lúc nãy Trần Tuấn Long nói kia. ‘ tìm được một người mình yêu và yêu mình, đó chính là tình yêu! ’, nếu là tình yêu thì nên chủ động theo đuổi. Đừng nói với cô lúc đầu em đến phòng tự học tìm hắn chỉ là vì ham vui, cũng đừng nói với cô em trao nụ hôn đầu cho hắn ở cổng kí túc xá chỉ là vì kích động. Tất cả những điều đó đều không phải, đó là bởi vì, trong lòng em từ lâu đã có sự tồn tại của hắn rồi, em yêu hắn!

Quách Uyển Tây đỏ cả hai mắt, run rẩy khẽ gật đầu nói:

- Cám ơn! Cám ơn cô!

- Không cần cám ơn, cô chúc hai người hạnh phúc!

Tô Uyển Nghi nói xong, quay người bước đi, để lại Quách Uyển Tây một mình đứng ở đó.

Quách Uyển Tây chạy thục mạng, giờ phút này tâm trạng cô chạy tới thư viện còn cấp bách hơn lúc nãy cô bỏ đi, cô đã biết mình nên làm thế nào rồi.

Đúng vậy, Trần Tuấn Long ưu tú như vậy, có thể có tình yêu của người ưu tú như thế, bản thân còn muốn đòi hỏi gì nữa chứ. Trong đợt huấn luyện quân sự, Trần Tuấn Long ưu tú số một, khuôn mặt kiên nghị, cơ thể cường tráng, tất cả đã in sâu trong tim cô. Khi tư thế vượt bậc trong quân sự chắc chắn như núi Thái Sơn, lúc hắn tập chống đẩy hít đất cái cơ thể cường tráng không chút mệt mỏi, đều có sức hấp dẫn người như vậy, nam tính đầy hấp dẫn của hắn đã hiện ra rõ rệt, vì thế, Quách Uyển Tây rất tin tưởng không một chút nghi ngờ. Ít nhất, những bạn nữ bên cạnh đều bình luận hắn trơ trụi như vậy, đối với những đàn ông như vậy, có cô gái nào mà không ôm mộng xuân!

Giẫm những bước chân nhỏ vụn, Quách Uyển Tây xông thẳng vào thư viện, "Cạch" một tiếng, đẩy mạnh cửa ra, bây giờ trong mắt cô chỉ có một người duy nhất, đó chính là Trần Tuấn Long đứng giữa đại sảnh.

Trên mặt hắn, vẫn đang nở nụ cười rạng rỡ, cũng đi thẳng về phía mình, nụ cười trên mặt hắn càng đậm hơn, tràn ngập mùi vị của sự thắng lợi. Nhưng Quách Uyển Tây cũng không thèm quan tâm đến những điều này nữa, cô cắn chặt môi, chăm chú nhìn Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long cũng chăm chú nhìn cô. Hai đôi mắt nhìn nhau, tất cả đều chìm trong im lặng.

Nước mắt từ từ tuôn ra từ khóe mắt Quách Uyển Tây, quyển sách trên tay cô từ từ rơi xuống lúc nào mà cô cũng không hề hay biết, Quách Uyển Tây không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn mình, cũng không thèm để ý hai cánh cửa đang lắc lư “vi vu” sau lưng cô, chỉ thấy cô nấc lên một tiếng, khóc không để ý đến xung quanh chạy bổ tới chỗ Trần Tuấn Long. Và Trần Tuấn Long cũng bước nhanh tới đón lấy, và cuối cùng hai người ôm chặt lấy nhau.

- Em yêu anh! Long ca!

Quách Uyển Tâyn nức nở giống như đang nói mê.

- Anh cũng yêu em! Uyển Tây!

Trần Tuấn Long nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Tay Trần Tuấn Long nhẹ nâng cằm của Quách Uyển Tây lên, Quách Uyển Tây giống như hạt mưa trên hoa lê, nhưng cô vẫn kiên cường ngẩng đầu lên, ánh mắt ngượng ngùng nhìn Trần Tuấn Long.

Trần Tuấn Long nhoẻn miệng cười, cười rạng rỡ như vậy, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống đầu tiên là hôn nhẹ những giọt nước mắt trên má Quách Uyển Tây, sau đó đi đến đôi môi đỏ mọng của cô, sau khi nếm thử một cái nhấp nhẹ nhàng, Quách Uyển Tây run rẩy nhắm mắt lại, hơi thở dồn dập, nụ hôn cháy bỏng của Trần Tuấn Long hoàn toàn bao lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi còn nhẹ nhàng chọc ghẹo hàm răng của cô, dẫn dụ cô tự hiến dâng cái lưỡi thơm tho của mình ra.

Nhưng Quách Uyển Tây đã hoàn toàn buông lõng chính mình, chỉ thấy cô "ưm" một tiếng, hai tay vòng trên cổ Trần Tuấn Long, ôm chặt Trần Tuấn Long, nhón ngón chân lên, đáp trả nụ hôn nóng bỏng của Trần Tuấn Long, trong khoảnh khoắc đó trời xoay đất chuyển, ngay cả Trần Tuấn Long cũng không chịu nổi Quách Uyển Tây nóng bỏng như lửa đốt, cô gái này giống như biến thành một người khác dường như thật đáng sợ.

Chung quanh cuối cùng cũng vang lên tiếng vỗ tay, tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng cho sự hòa hợp của đôi tình nhân này, những thứ đẹp đẽ luôn luôn có người thưởng thức.

Quách Uyển Tây cúi đầu, mặt đỏ bừng, lúc nãy cô không thèm để ý mọi thứ mà lao thẳng vào lòng Trần Tuấn Long, không để ý tới xung quanh mà hôn say đắm, cũng là lần thứ hai hôn Trần Tuấn Long trước mặt mọi người, nghe thấy tiếng vỗ tay và reo hò của mọi người, thật sự khiến cô xấu hổ không biết chui vào đâu cả.

Trần Tuấn Long mỉm cười, ôm Quách Uyển Tây, giúp cô nhặt những quyển sách rơi xuống đất, thuận tay đưa cho một nam sinh đang đứng bên cạnh ngưỡng mộ nhìn họ, sau đó dưới sự chú ý của những người trong thư viện, hai người cùng nhau từ từ rời khỏi, đằng sau chỉ còn lại tiếng kinh ngạc "Tấm tắc". Tất cả mọi người đều không ngờ kết quả lại như thế này, hời không tên tiểu tử Trần Tuấn Long này.

Đi ra thư viện, bên ngoài ánh mặt trời sáng choang. Trần Tuấn Long cùng Quách Uyển Tây nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, hai người đều không nói gì cả, đã thật sự sang thu rồi, những chiếc lá vàng bay rớt xuống mặt đất, đạp trên bề mặt, có một cảm giác mềm mại.

Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, những bạn học đều mau chóng chạy vào lớp học.

- Anh còn không muốn đi học?

Quách Uyển Tây thử thăm dò hỏi Trần Tuấn Long.

- Khì khì.

Trần Tuấn Long cười có chút gian trá.

- Anh biết em cũng muốn giống anh mà.

Trần Tuấn Long và Quách Uyển Tây cùng nhìn nhau cười, tất cả đều chìm trong im lặng.

Nếu như không có hành trình trốn học hữu tình như vậy, có lẽ sau này sẽ không có được hồi ức thời sinh viên đẹp đẽ lãng mạn như vậy rồi. Hai người lẳng lặng dạo bước trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, cảm thụ được nhịp tim đập của nhau.

- Anh muốn chở em đi đâu?

Thấy Trần Tuấn Long kéo mình đi đến bãi đỗ xe, Quách Uyển Tây hờn dỗi hỏi.

- Chẳng phải lần trước em nói muốn đi Bát Đạt Lĩnh xem Trường Thành sao, buổi chều nay là thuộc về chúng ta. Đi, bây giờ anh chở em đi.

Trần Tuấn Long cười nói.

Nhắc tới việc xem Trường Thành Quách Uyển Tây lại nhớ đến chuyện lần trước tranh giành Trần Tuấn Long với Dương Hân, khẽ hừ một tiếng, nói có vẻ ghen tuông:

- Anh vẫn đồng ý đi cùng Dương Hân mua sắm.

Tâm trạng của cô lúc này đã thay đổi hoàn toàn, cô tự bảo mình không nên vì việc này mà phiền não, chỉ cần Trần Tuấn Long yêu mình là được rồi, nhưng đã là con người ít nhiều cũng có lòng đố kỵ, con mắt của tình yêu xét cho cùng thì cũng không chứa nổi nửa hạt cát. Bây giờ nguyên cả hạt cát Dương Hân cũng đủ làm cho cô khó chịu rồi.

Đối với với cô gái thích ưa giận những chuyện vặt vãnh như vậy, Trần Tuấn Long cuối cùng cũng có một chút sức miễn dịch, hắn chỉ cười cười, sau đó nói:

- Nếu như tiểu thư Uyển Tây của chúng ta cũng thích mua sắm, anh sẽ cam tâm tình nguyện theo cùng.

- Hừ, vậy em vẫn muốn đi Trường Thành chơi đùa, có điều nghe nói bây giờ lá phong ở Hương Sơn đã đỏ cả rồi, thật sự rất muốn được nhìn thấy lá phong một màu đỏ rực khắp núi.

Quách Uyển Tây than thở mơ ước, có lẽ cũng giống như những bạn nữ cùng tuổi khác, ngấm chất độc của bà lão Quỳnh Dao quá sâu, bây giờ cuối cùng đã có thể cùng Trần Tuấn Long bên nhau, cảm xúc nhất thời, nói chuyện cũng bắt đầu thay đổi nói đến tình, nói đến yêu.

Đi đến trước chiếc Chevrolet, Trần Tuấn Long mở cửa xe cho cô, Quách Uyển Tây cười ngồi vào, sau đó Trần Tuấn Long nhoài người vào cửa sổ xe, mỉm cười nói với Quách Uyển Tây:

- Em thích đi đâu, chúng ta sẽ đi đó, được không, Uyển Tây?

Trần Tuấn Long chiều theo ý mình như vậy, Quách Uyển Tây còn có thể nói gì nữa đây, sau khi khẽ gật đầu ừ một tiếng. Trần Tuấn Long cười cười, đi tới ghế tài xế khởi động xe, chạy thẳng hướng Hương Sơn.

Mọi người nói lá phong Hương Sơn "Yến kinh bát cảnh" chính là sắc thu dày đặt nhất của Bắc Kinh, Trần Tuấn Long mang theo cái đẹp ngắm mùa thu, tự nhiên thấy thanh thản dễ chịu. Hôm nay thời tiết đẹp, bầu trời trong xanh, không có bụi cát tung bay lất phất, toàn phong cảnh Hương Sơn cũng khó có thể hiện ra hết được trước mắt Trần Tuấn Long và Quách Uyển Tây.

- Đẹp quá!

Quách Uyển Tây lắc lư mái tóc, hai tay túm lấy mái tóc đang bị gió thổi tung bay trên xe. Lúc này, ánh mắt cô đã hoàn toàn bị thu hút bởi những chiếc lá phong một màu đỏ rực khắp núi.

Trần Tuấn Long đỗ xe bên sườn núi, đi sau lưng Quách Uyển Tây, lá phong Hương Sơn thật sự rất đẹp, lá đỏ như máu, gió nhẹ thổi qua nổi lên những gợn sóng đỏ rực, khiến cho người ta nhìn không xuể, trong lòng vô cùng thoải mái dễ chịu.

Còn Quách Uyển Tây lại đón lấy những ngọn gió núi, giang rộng đôi tay, tùy ý những ngọn gió núi thổi vào quần áo cô bay phất phới, không biết là từ trong rừng cây, hay là từ trên người cô, truyền đến một mùi hương thơm ngát đến say mê lòng người. Quách Uyển Tây quay người lại, kéo chặt Trần Tuấn Long.

- Long ca, anh xem, những lá phong kia đẹp quá.

Trần Tuấn Long thuận thế ôm cô lại, khẽ hôn lên vành tai của cô, hơi thở nhẹ nhàng nóng hổi theo đó bay vào, Quách Uyển Tây chỉ cảm giác từng cơn tê dại, nụ hôn mang tính khiêu khích đó của Trần Tuấn Long đã làm cho Quách Uyển Tây không tài nào ngăn cản được. Chỉ thấy cô thở gấp gáp, quay người lại dựa hẳn vào người Trần Tuấn Long, hai tay Trần Tuấn Long giữ quanh cái eo mềm mại của cô, cúi đầu xuống, từ từ hôn lên cái cổ trắng mịn của cô.

Quách Uyển Tây lúc này dựa lưng vào người Trần Tuấn Long, cô đang cố gắng ngửa đầu quay lại, dâng đôi môi thơm cho Trần Tuấn Long tinh tế thưởng thức nó.

Nếu như nói lúc nãy hai người ở thư viện, từ nụ hôn cuồng nhiệt của Trần Tuấn Long, đến sau đó hai người hôn say đắm không để ý đến mọi thứ xung quanh, tiếp tục đến nụ hôn ngọt ngào lúc này, đều có vẻ rất chi là tự nhiên như vậy, đôi tay không an phận của Trần Tuấn Long đã lướt khắp các bộ phận trên cơ thể Quách Uyển Tây, nơi đây là lưng chừng núi mênh mông không một bóng người, sẽ không có ai đến quấy rầy bọn họ cả.

Quách Uyển Tây chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, còn bàn tay xấu xa của Trần Tuấn Long lại không ngừng vuốt ve cơ thể cô, hai nụ hoa trước ngực cũng đã đứng thẳng đứng lên kiêu ngạo, phảng phất như đang đợi Trần Tuấn Long đến hái.

Mà Trần Tuấn Long lúc này lại di chuyển đôi môi đỏ mọng đến cổ cô, ngửi thấy mùi cơ thể đàn ông mạnh mẽ của Trần Tuấn Long, cộng với sự khiêu khích không ngừng của Trần Tuấn Long, hai mắt Quách Uyển Tây đã mơ mơ màng màng.

- Long ca... Long ca...

Cô khẽ gọi, không nghĩ rằng hành trình trốn học đến Hương Sơn lại hoa lệ đến như vậy.

- Ưm...

Trần Tuấn Long chỉ là đơn thuần đáp trả, hắn đang bận công thành đả viện.

- Mình... Mình bây giờ... Bây giờ làm gì?

Quách Uyển Tây giọng gần như run run hỏi.

Trần Tuấn Long dừng nụ hôn lại, nhưng đôi tay lại di chuyển tiến lên với tốc độ nhanh hơn . Khi tay trái hắn trườn tới ngực trái của Quách Uyển Tây, tay phải ấn lên bộ phận quan trọng nhất của Quách Uyển Tây, nụ hôn lại của hắn lại quay trở về vành tai của Quách Uyển Tây.

Đầu lưỡi liếm nhẹ, Trần Tuấn Long mang theo một tia tinh nghịch, mang theo một tia ấm áp, chậm rãi nói bên tai cô:

- Uyển Tây, tình này cảnh này, chẳng lẽ em không nghĩ đến bài thơ Đường nổi tiếng của thi nhân Đỗ Mục sao?

- Ưm... Cái gì...

Lúc này Quách Uyển Tây đã hoàn toàn quên đi sự chống cự, có lẽ ngay cả suy nghĩ cũng ngưng đọng lại rồi.

- Đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa! (Dừng xe ngồi ngắm rừng phong thẫm, Lá nhuộm sương thu đỏ tợ hoa!)

Theo câu thơ Trần Tuấn Long ngâm, đôi tay vốn đã dừng lại bắt đầu vuốt ve suồng sã...

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc