Xe chạy theo hướng khu Đông Thành thuộc khu Triều Dương, rất nhanh sau đó đã đến một tiểu khu nhìn rất đẹp đẽ hoa lệ, cách Tử Lan Hoa Viên của bọn Tiểu Vũ rất gần. Trước mặt là một chung cư cao tầng, phía sau một một khu biệt thự. Đây là căn hộ đầu tiên Trần Tuấn Long mua sau khi đến Bắc Kinh – Tinh Long cư trong Minh Châu Hoa viên.
Nhà trong Minh Châu hoa viên đều là căn hộ cao cấp, sống trong tiểu khu này không phải thượng lưu thì cũng là quý tộc. Nhân viên bảo vệ ở cổng nhìn thấy biển số xe của Trần Tuấn Long liền lập tức đứng nghiêm chào. Sau khi đậu xe xong, Trần Tuấn Long lấy trong hộp đừng đồ lặt vặt trên xe ra một chiếc chìa khóa, rồi cùng xuống xe với Tiểu Vũ. Tiểu Vũ quan sát xung quanh một chút, mặc dù là ban đêm, nhưng đèn đường xung quanh chiếu sáng rực rỡ, không khí trong lành, môi trường cũng rất đẹp.
Hai cô gái vẫn còn say rượu chưa tỉnh, không còn cách nào khác, Trần Tuấn Long chỉ còn các nửa dìu nửa ẵm Tiểu Mẫn lên, sắp xếp xong cho cô lại đi xuống bồng Tiểu Thanh lên.
Lên đến căn phòng trên tầng thượng, mở cửa phòng ra Tiểu Vũ mới phát hiện mình đang ở trong một căn hộ cao cấp. Phòng khách to đến đáng kinh ngạc, toàn bộ đèn trong nhà đều bật hết rồi, chính giữa trần phòng khách là một bộ đèn thủy tinh cực lớn, chiếu sáng toàn bộ gian phòng, thiết kế bên trong sang trọng cao cấp, Tiểu Vũ nhìn mà không dám tin, đứng ngây người ra.
Trần Tuấn Long bồng Tiểu Thanh vào một phòng ròi nhanh chóng đi ra, nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tiểu Vũ thì cười cười rồi hỏi:
- Thế nào? Có thích không?
- Thích, ở đây thật sự là quá đẹp, quá hoa lệ.
Tiểu Vũ đáp.
- Hờ hờ, thế thì để anh dẫn em đi dạo một vòng.
Trần Tuấn Long cười cười kéo tay Tiểu Vũ, hắn cũng rất thích căn phòng kiểu mùa hè này, đặc biệt là tên của nó – Tinh Long cư, vô cùng hợp với ý của Trần Tuấn Long, do trong tên của hắn có một chữ Long.
Mặc dù đã là nửa đêm, hai người vẫn rất tỉnh táo. Tiểu Vũ đi theo Trần Tuấn Long, trên dưới trước sau, khắp Tinh Long cư đều thăm thú qua một lượt. Ở đây có hai lầu, các loại thiết kế thiết bị gì cũng có, phòng ốc rất nhiều, đồ dùng gia đình vừa to vừa sang trọng, trang trí hoa lệ như hoàng cung. Đặc biết khiến Tiểu Vũ thích nhất là cửa sổ kính lớn ở phía dưới, còn có một ban công cực lớn, bên trên trồng đủ loại thực vật, có hoa tươi, có hổ leo núi, khiến người ta có cảm giác gần gũi với thiên nhiên, đúng là hoa viên giữa tầng không, lại thêm ở trên đó gần với kiến trúc cao nhất của tòa nhà, vì thể có thể ngắm nhìn toàn cảnh Bắc Kinh về đêm. Tất cả đều khiến lòng người dễ chịu
Trần Tuấn Long lấy trong tủ lạnh ở quầy bar mini ra một chai champagne, rót hai ly rồi cầm ra vườn hoa trên không. Ánh nguyệt như nước, Tiểu Vũ đang đứng cạnh lan can phóng tầm mắt ra xa. Gió đêm thổi bộ đồ cô bay bay, từ sau nhìn lại, Tiểu Vũ hiện lên nét phong tư trác việt, hoàn mĩ tuyệt đối.
Trần Tuấn Long đưa ly champagne qua, Tiểu Vũ quay người mỉm cười nhận lấy, hai người cùng cụng ly.
- Có thích nơi này không?
Trần Tuấn Long nhấp một ngụm champagne, rồi đặt ly xuống, hỏi.
Tiểu Vũ gật đầu:
- Nơi này thật đẹp, em thích lắm.
- Tiểu Vũ.... .....
Trần Tuấn Long đưa tay ra ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó đẩy cô đến phía trước, mắt nhìn cô không chớp.
Nhìn thấy vẻ nhu tình ngờm ngợp của Trần Tuấn Long, khuôn mặt của Tiểu Vũ lại đỏ lên.
- Uhm
Giọng cô nhẹ như tơ đáp lời. Trần Tuấn Long nhất định là có chuyện muốn nói với cô.
- Còn nhớ chuyện vui mà anh nói với em không?
Trần Tuấn Long hòa hoãn nói, khi đó hắn đã rút từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, cầm trên tay.
- Chẳng phải Tiểu Mẫn đã nói bọn anh thắng năm triệu đó sao?
Tiểu Vũ có phần không hiểu. Trần Tuấn Long lắc đầu, chiếc chìa khóa trong tay quay quay, trong đêm thanh vắng vang lên tiếng động lớn.
- Còn có chuyện vui gì nữa sao?
Tiểu Vũ cúi đầu e thẹn hỏi, đối với Tiểu Vũ mà nói chuyện vui đêm nay đã là quá nhiều rồi. Khi nãy ánh mắt Trần Tuấn Long nhìn cô với lần đầu gặp mặt sao mà giống nhau đến thế.
- Hi hi hi .... ......
Trần Tuấn Long cười, trong tay vẫn là chùm chìa khóa, đây chẳng phải là chìa khóa mở cửa chính của Tinh Long cư đó sao?
Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười như vầng dương của Trần Tuấn Long, cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì rồi. Cô vô cùng vui sướng, đồng thời cũng có phần cảm động. Tiểu Vũ nhào người lại, dựa vào lòng Trần Tuấn Long, kích động gọi tên hắn:
- Long ca, Long ca... ..... ....
Trần Tuấn Long ôm chặt cô, đặt chùm chìa khóa vào trong tay cô, lại một lần nữa dịu dàng hôn lên trán cô, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Sau này, em là nữ chủ nhân của Tinh Long cư này, Tiểu Vũ.
Trần Tuấn Long cũng nồng nhiệt đáp lại, bàn tay phía sau cũng bắt đầu đường đi bất quy tắc rồi, không ngừng vuốt ve thân hình Tiểu Vũ, tay phải đặt trên đùi cô thẳng tiến một đường lên trên, dùng lực bóp mạnh, còn tay trái hắn thì lại đi từ cổ áo xuống, đầu tiên là vòng ra phía sau mở nút áo ngực, sau đó lập tức chiếm lấy đôi gò bồng đảo no tròn của Tiểu Vũ, xoa bóp không chút ngại ngần.
- Ư .... ..... ....
Tiểu Vũ sớm đã bị động tác của Trần Tuấn Long kích động sự ham muốn.
Trần Tuấn Long ẵm ngửa Tiểu Vũ lên, bồng vào phòng ngủ. Tiểu Vũ hai tay ôm lấy cổ Trần Tuấn Long, dụi dụi khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của cô vào ngực hắn.
Trần Tuấn Long đặt Tiểu Vũ nằm trên giường, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt, lên cổ cô, hai tay tự do đi lại, từng chút từng chút một cởi bỏ chiếc váy trên người cô, da thịt Tiểu Vũ lộ ra đến đâu, Trần Tuấn Long lại dùng đôi môi mình chiếm hữu đến đó. Đến khi toàn thân Tiểu Vũ không còn mảnh vải nào nằm trên giường, thì đôi môi hắn cũng là lướt qua một lượt khắp người cô.
Tiểu Vũ đôi mắt đê mê, hai chân xoắn lấy nhau, dường như cô không chịu thêm được nữa rồi, cô thở đứt đoạn, gọi Trần Tuấn Long:
- Long ca ... ... nhanh lên ... ....
Trần Tuấn Long cười nhẹ một tiếng, quỳ hai gối xuống, cởi quần áo ra, để lộ thân hình cường tráng của hắn. Tiểu Vũ nhướn người lên, gấp gáp giúp Trần Tuấn Long mở dây thắt lưng.
Trần Tuấn Long hài lòng nhìn Tiểu Vũ đang động tình, đè người xuống, khi hắn hoàn toàn đi vào trong cô, Tiểu Vũ rên lên một tiếng dài, cả người như dây leo quấn chặt lấy hắn, cái vẻ mãn nguyện đó khiến Trần Tuấn Long ngập tràn cảm giác chinh phục mạnh mẽ. Mặc dù ngày hôm nay thật chậm nhưng ít nhất giờ đây Trần Tuấn Long cảm thấy bản thân đã trải qua một ngày rất phong phú.
Rất lâu rất lâu sau đó .... ....
- Long ca?
- Uhm ... ....
- Đang nghĩ gì thế?
Tiểu Vũ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên ngực Trần Tuấn Long.
- Ờ, .... .... anh đang nghĩ đến chuyện đêm hôm đó của chúng ta ở khách sạn Trường Thành.
Tiểu Vũ vừa nghe xong liền đỏ mặt.
- Nói cho anh biết, sau đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Trần Tuấn Long hình như đang hồi tưởng lại.
- Em .... .... Long ca anh ... .....
Tiểu Vũ không biêt phải trả lời hắn thế nào.
Trần Tuấn Long cười.
- Đêm hôm đó thật sự là anh say rồi, giống như bọn Tiểu Mẫn hôm nay vậy, rốt cục xảy ra chuyện gì anh cũng không biết nữa, thật ra, anh chỉ muốn biết đêm hôm đó anh và em có làm nhiều như vừa rồi không thôi.
Tiểu Vũ e thẹn, bàn tay đang vuốt ve chuyển sang đánh yêu, thấy Trần Tuấn Long cười mà như không cuời nhìn mình mới hiểu hóa ra Trần Tuấn Long đang đùa với cô, thật chịu không nổi cách nhìn của hắn nữa. Sau cùng Tiểu Vũ không thể không nhẹ giọng đáp:
- Uhm ... ... đêm hôm đó ... ... chúng ta .... ... làm tất cả .... .... là năm lần.
Nói xong thì cô đã thẹn đến không thể thẹn hơn được nữa, cũng chẳng dám nhìn Trần Tuấn Long luôn.
Quả nhiên, sau khi nghe xong Trần Tuấn Long liền cười ha hả, rồi nói như thở vào tai tiểu Vũ:
- Thế thì chẳng phải chúng ta vẫn còn hai lần nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành hay sao?
Tiểu Vũ cuộn tròn người lại không dám cử động. Khi nãy, sự dũng mãnh của Trần Tuấn Long đã chiếm lĩnh đêm hôm đó, thêm nữa Tiểu Thanh say rượu cũng không có ở đây. Một mình cô duy nhất tiếp nhận toàn bộ ái ân của Trần Tuấn Long, con đường thật hạnh phúc, nhưng bây giờ Tiểu Vũ quả thật bồi tiếp không nổi sự ham muốn của Trần Tuấn Long nữa rồi.
Nghĩ đến Tiểu Thanh, trong lòng Tiểu Vũ thoáng dao động, ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Long. Quả nhiên, dường như hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó. Tiểu Vũ nhẹ nhàng trườn lên người hắn, lắng nghe nhịp đập của trái tim hắn.
- Đêm hôm đó, Tiểu Thanh là thế nào?
Trần Tuấn Long cuối cùng cũng hỏi ra rồi.
Tiểu Vũ có chút hờn dỗi ngẩng đầu nói với Trần Tuấn Long:
- Còn không phải do anh nữa sao?
- Chuyện này có liên quan gì đến anh?
Trần Tuấn Long cười cười.
- Nếu không phải tại đêm đó anh mạnh như thế, sao em lại phải đi tìm Tiểu Thanh giúp chứ.
Tiểu Vũ đương nhiên đổ hết trách nhiệm lên đầu Trần Tuấn Long rồi.
Trần Tuấn Long cười cười, cũng không nói gì thêm nữa, một lúc sau đó mới hỏi:
- Tiểu Thanh cần nhiều tiền lắm sao? Em gái cô ấy bị làm sao vậy?
Tiểu Vũ thở dài, sau đó buồn buồn nói:
- Thật ra Tiểu Thanh là một cô gái rất xuất sắc, cô ấy cũng rất khổ. Tháng trước cô ấy mới gia nhập bang Phi Phụng của chúng ta, là chị Thu của đồn Tam Lý giới thiệu cô ấy quen Lan tỷ. Tiểu Thanh hình như có một cô em gái, không biết là mắc bệnh gì phải làm phẫu thuật, chi phí lần đầu cũng cần đến sáu trăm nghìn rồi, cô ấy là vì như thế nên mới ...
Trần Tuấn Long uhm một tiếng, Tiểu Vũ cũng không nói thêm nữa, im lặng một lát rồi tiếp:
- Tiểu Thanh vừa đến đã mượn của Lan tỷ một trăm tám mươi nghìn. Nghe nói vẫn còn thiếu nhiều lắm, chị em bọn em biết được chuyện của cô ấy mỗi người đều ủng hộ một ít. Bây giờ em gái cô ấy đang ở cơ sở hai của đại học Y khoa Nam Ninh tiến hành kiểm tra trước khi phẫu thuật, tháng sau là mổ rồi. Nếu quyên không đủ tiền thì phiền rồi. Mấy hôm nay Tiểu Thanh theo em, em thấy cô ấy lúc bình thường rất không vui, đều là vì chuyện này mà buồn rầu.
Trần Tuấn Long lại uhm một tiếng.
Tiểu Vũ nhỏm người dậy, nhìn Trần Tuấn Long van lơn:
- Long ca, giờ anh là lão đại của Phi Phụng bang chúng ta, anh nhất định phải giúp cô ấy. Tiểu Thanh cô ấy .... .... cô ấy ..... ..... rất đáng thương.
Cô biết Trần Tuấn Long có thực lực, có khả năng giúp được Tiểu Thanh.
Trần Tuấn Long hình như đang cân nhắc gì đó, im lặng rất lâu rồi mới nói với Tiểu Vũ:
- Ngày mai em nói với Tiểu Thanh cho cô ấy yên tâm, chuyện trong nhà cô ấy cũng là chuyện của bang hội, chuyện tiền nong cô ấy không cần phải lo, anh sẽ giúp cô ấy giải quyết.
Trần Tuấn Long nói đến đâu, Tiểu Vũ gật đầu đến đó, trong lòng thầm mừng cho Tiểu Thanh.
Tiếp đó hắn lại nói với Tiểu Vũ:
- Để Tiểu Thanh làm em gái em không sao chứ?
Tiểu Vũ lập tức hiểu ý của Trần Tuấn Long, buồn buồn nói:
- Tiểu Thanh vốn dĩ là em gái tốt của em.
Trần Tuấn Long sao lại không hiểu Tiểu Vũ đang nghĩ gì được chứ, liền nhéo mũi cô nói:
- Sao? Ghen rồi?
Tiểu Vũ cười:
- Đến cả chuyện này mà em cũng ghe thì sau này em uống bao nhiêu dấm cho đủ chứ.
Trần Tuấn Long cũng cười.
Tiểu Vụ lặng lẽ quay vào lòng Trần Tuấn Long, tay phải lại nhẹ nhàng vuốt ve thânh hình hắn, sau đó chân tình nói:
- Long ca, em đã là người của anh rồi, bất kể là anh làm chuyện gì, em đều ủng hộ, anh ... .. anh có thể chấp nhận em thì em đã mãn nguyện rồi.
Trần Tuấn Long nhẹ nhàng vuốt tóc cô, không nói gì cả.
Hai người im lặng hồi lâu rồi Trần Tuấn Long mới nói:
- Tiểu Vũ, có lẽ em còn chưa hiểu anh, có rất nhiều chuyện anh còn chưa nói với em.
Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Long, chỉ nghe Trần Tuấn Long nói tiếp:
- Anh không nói với em là vì không muốn làm em lo lăng. Lần này anh tiếp quản Phi Phụng bang, cũng là to gán thử sức một lần. Anh đã bước lên con đường sóng to gió lớn, anh tin anh sẽ nhanh chóng đi đến cuối cùng. Nhưng những khó khắn trước mắt chúng ta còn rất nhiều.
- Thêm nữa là, anh còn đồng thời đi trên một con đường khác nữa, mặc dù tẻ nhạt nhưng cần rất nhiều thời gian mới đi được đến đích, đây cũng là lí do tại sao anh chọn Phi Phụng bang.
- Cho nên, anh cần em giúp.
Cuối cùng Trần Tuấn Long nói.
- Hiểu rồi, Long ca, em sẽ giúp anh.
- Uhm
Trần Tuấn Long nói:
- Khi trước anh nói với em anh là sinh viên là nói thật đó, có điều anh không phải là sinh viên của đại học Bưu điện mà là sinh viên của đại học Bắc Kinh. Chuyện này mình em biết được rồi, thân phận của anh tạm thời đừng nói cho bọn Tiểu Thanh biết. Bang hội vài ngày tôii sẽ hoàn thành việc điều chỉnh, anh sẽ xuất tiền để em mở một công ty chính quy, do em phụ trách. Sự vụ trong bang anh sẽ tìm một người quản lí.
- Tại sao?
Tiểu Vũ có phần không hiểu.
- Bởi vì
Trần Tuấn Long hòa hoãn nói:
- Anh đã chọn con đường sóng gió nay để đi thì bão táp mưa sa sẽ nhanh chóng ập đến bất cứ lúc nào, anh không muốn em phải trải nghiệm những điều đó.
Lời hắn nói rất kiên định, nhưng phảng phất một nỗi tất cả đều nằm trong tầm tay của hắn. Tiểu Vũ mặc dù lo lắng nhưng bây giờ cô hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của Trần Tuấn Long.
- Được rồi, Long ca, em nghe lời anh.
Tiểu Vũ gật đầu.
Khi Trần Tuấn Long lái xe về đến đại học Bắc Kinh thì đã gần đến giờ vào học. Hắn hấp tấp quay về ki túc xa lấy sách vở rồi đi ngay. Mấy anh em trong kí túc xá đều không ở phòng. Dương Hiểu Nhân để tiện cho công việc đã thuê một căn phòng ở ngoài, Tăng Kiến Hoa cũng ra ở chung với hắn rồi. Còn Trần Tuấn Long cũng có hôm không về kí túc xá, trong phòng chỉ còn bọn Tô Cường, Khương Hồng Đào hai người, bọn họ chắc đã lên giảng đường từ sớm rồi.
Hòa theo dòng người tấp nập đi học, Trần Tuấn Long cũng nhanh chóng lên giảng đường, thầy Lưu đã ở trên bục giảng chuẩn bị giáo trình từ bao giờ rồi, điểm danh qua loa rồi vào bài ngay.
Thật ra Trần Tuấn Long đối với chuyện gì cũng hờ hững, học hành cũng vậy, nhưng điều này không có nghĩa là hắn tùy tiện buông bỏ việc học, thân phận này là do Thất Thất cho hắn, thế nên hắn vô cùng trân trọng, không dám nói là thánh tích xuất sắc nhưng dựa vào trí tuệ của Trần Tuấn Long thì thuận lợi hoàn thành bốn năm đại học không phải là vấn đề, thậm chí hiện nay, trong tay hắn có cả một đống tiền chẳng biết tiêu vào việc gì. Trước đây hắn không có khái niệm gì về tiền cả, đương nhiên, bây giờ đối với tiền cũng rất hờ hững. Chỉ là vì thực hiện kế hoạch của bản thân cho nên gần đây việc kiếm thật nhiều tiền đã trở nên cấp bách mà học thuyết kinh tế lại là một môn khoa học tương đối thâm sâu, Trần Tuấn Long tin rằng những kiến thức này sau này nhất định sẽ có chỗ dùng đến, cho nên hắn cũng rất chăm chỉ, dùng phương pháp riêng để học tập và suy ngẫm.
Một buổi sáng, khi Trần Tuấn long đang học trên lớp thì ở Tinh Long cư:
- Thoải mái quá. Thật không ngờ lão đại lại có được căn nhà sang trọng thế này, thật là giỏi quá.
Tiểu Mẫn vô cùng sảng khoái nằm tròng bồn tắm, xoa nhè nhẹ bọt sữa tắm đang chảy trên người cô, còn đối diện với cô là Tiểu Thanh cũng đang hưởng thụ y như thế, cô đang khoát nước lên cổ mình.
- Tối hôm qua uống say hết cả, làm sao mà đến được đây cũng chẳng biết nữa, cô có biết không Tiểu Thanh?
Tiểu Mẫn lắc lắc đầu nói.
Tiểu Thanh lắc đầu:
- Tôi cũng say mà, mơ mơ hồ hồ chẳng biết gì cả.
- Thật không?
Tiểu Mẫn cười gian xảo:
- Thế đêm qua là ai vừa khóc vừa đòi làm người tình của Long ca vậy nhỉ?
Nói rồi té nước trong bồn tắm về phía Tiểu Thanh còn Tiểu Thanh thì chỉ biết cười cười trốn mà thôi.
- Ồ, hóa ra tối qua cô giả say. Còn không biết ai vừa khóc vừa đòi nữa đó?
Tiểu Thanh cũng tạt nước lại. một cô gái nghịch nước trong bồn tắm làm ướt nhẹp hết cả.
Quậy một hồi, hai người mới chịu thôi. Tiểu Mẫn ấn nút mở bồn tắm, cảm thấy rất hay, trước nay chưa từng dùng thứ sang trọng thế này, đương nhiên là phải thử rồi. Xong rồi mới nói với Tiểu Thanh:
- Long ca giỏi như thế, tôi thích anh ấy cũng là bình thường thôi, cô cũng thích anh ấy chứ?
Tiểu Thanh ngẫm nghĩ, mình thật sự là thích hắn sao? Hay là vì tiền của hắn có thể giúp được mình nên mới nói thế? Tiểu Thanh cũng thấy lạ, nhưng tối qua là nhân cơ hội uống say mà nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, nhưng sau đó thế nào? Long ca có đồng ý không? Tiểu Thanh hồi hộp, vội vàng bơi qua bên Tiểu Mẫn, lay lay cô hỏi:
- Aizz, Tiểu Mẫn, tối qua .... .... tối qua sau đó Long ca nói sao?
- Cái gì mà nói sao?
Tiểu Mẫn giả bộ hồ đồ:
- Cô đang nói gì thế?
- Uhm .... chính là .... ..... chính là chuyện tôi nói muốn làm người tình của Long ca đó mà.
Tiểu Thanh có chút thẹn thùng:
- Anh ấy .... .... sau đó nói sao?
- Cái này mà cô cũng còn hỏi tôi sao? Tự cô không biết hả?
Tiểu Mẫn ngạc nhiên.
- Tôi ... ... sau đó tôi ngủ mất .... .... tôi .... ... tôi cũng không biêt nữa.
Tiểu Thanh đanh nói thật, tối qua sau đó cô quả thật là men rượu ngấm rồi, liền dựa vào ngườ Trần Tuấn Long say ngủ dưới bàn tay ve vuốt dịu dàng của hắn.
- À, hóa ra à thế?
Tiểu Mẫn ra cái vẻ chuyện gì cũng biết cả.
- Mau nói cho tôi biết đi.
Tiểu Thanh lay lay Tiểu Mẫn, có phần nôn nóng.
- Ờ, chuyện tối qua hả? Sau đó cô và Long ca ..... ....
- .... ..... cụ thể xảy ra chuyện gì, thật sự thì .... .... tôi cũng không biết, hihihihihi.
Tiểu Thanh biết Tiểu Mẫn đang trêu mình thì lập tức té nước khắp người cô.
- Hay cho Tiểu Mẫn này, dám chọc tôi.
Hai cô gái lại giỡn một hồi nữa rồi mới thôi, hai người đều nằm trong bể nghỉ ngơi. Rất lâu rất lâu, Tiểu Mẫn mới đụng đụng vào Tiểu Thanh.
- Aizz, nghe nói .... .... cô và Long ca ...... ...... đã từng làm chuyện đó, phải không?
Tiểu Mẫn tò mò hỏi.
Tiểu Thanh chầm chậm gật đầu.
- Thế .... .... anh ấy rất giỏi phải hông? Nghe nói lần trước là cô với chị Vũ cùng lúc phục vụ anh ấy hả?
Tiểu Mẫn vốn ghê gớm. Tiểu Thanh thở dài một tiếng, sau đó buồn buồn nói:
- Anh ấy rất mạnh, có điều cũng .... .... cũng rất thô lỗ.
- A .... .....
Tiểu Mẫn lại rất hứng thú:
- Thô lỗ? Mình chính là thích thô lỗ.
Cô nghĩ thầm. Sau đó kéo tay Tiểu Thanh hỏi:
- Mau nói cho tôi biết, lần đó các cô làm thế nào hả?
- Khỉ ... ....
Tiểu Thanh cười cười mắng rồi xô cô ra:
- Muốn biết hả? Thế thì cô tự tìm Long ca thử đi.
- Tìm Long ca làm gì chứ?
Tiếng Tiểu Vũ từ bên ngoài phòng tắm vọng vào, Tiểu Thanh và Tiểu Mẫn cùng quay đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Vũ xõa tóc, chỉ mặc một chiếc áo khoác ngủ đi vào.
- Sáng sớm vào phòng tìm hai người thì chẳng thấy ai cả, còn tưởng hai cô mất tích rồi chứ, hóa ra là tắm ở đây.
Tiểu Vũ đứng bên bồn tắm vừa chải đầu vừa nói với họ.
- Còn sớm sao, chị Vũ, đã sắp trưa rồi, ngược lại chị hả? Đêm qua cùng Long ca trải qua đêm xuân, cả đêm ngủ không đủ giấc thì phải? Hihihiihi......
Miệng của Tiểu Mẫn đúng là ghê gớm, khiến cho Tiểu vũ đỏ hết cả mặt, đúng là như thế, tối qua mình cô bồi tiếp Long ca, giờ đã là người phụ nữ của Long ca, điều này cũng thật đáng để hãnh diện đó chứ.